Edit + Beta: Vịt
Buồn ngủ vừa lúc có người kê gối, nói có lẽ chính là kiểu tình huống Trang Việt hiện tại đối với cậu.
Có lẽ bởi vì lần trước mang đến cho Lư Ninh và Ninh Tuyết Phong một buổi gặp mặt không khí không tốt lắm, trong lòng hắn có chút băn khoăn — Mặc dù ngoài miệng cũng không có bất kỳ tỏ vẻ nào.
Chỉ là Trang Việt ban đầu cũng không hiểu Ninh Tuyết Phong tại sao ghét Ninh Kinh Hồng như vậy, sau đó điều tra qua mới biết được bọn họ hóa ra là loại quan hệ này, hắn không có tiếp tục giới thiệu Ninh Kinh Hồng cho Ninh Tuyết Phong nữa, ngược lại cầm tới một đống dự án khác cho cậu làm, chắc là muốn đền bù chút......
Ở trong mắt Lư Ninh, tính cách Trang Việt rất thiện lương, ít nhất thiện lương hơn cậu, có lẽ hắn quá mức không biết biểu đạt bản thân mới làm cho hắn ở trong giới giải trí chen không được.
"Những cái này là dự án lớn nhỏ sắp tới, cậu có thể xem xem, đủ cho cậu bận rộn một đợt."
Lư Ninh đang cúi đầu phân loại mấy hồ sơ kia bỏ vào trong túi văn kiện khác nhau, sau đó đánh số, cậu nghe thấy Trang Việt nói như vậy, nhịn không được cười cười: "Cám ơn anh Trang chiếu cố em làm ăn ạ, mấy cái này thật đúng là đủ cho em bận rộn một đoạn thời gian."
Trang Việt ở bên cạnh nhìn Lư Ninh viết chữ, hắn nhìn một bồi, đột nhiên như ở trong mộng tỉnh nói: "À, đúng rồi, tôi lúc trước không biết cậu và Ninh Tuyết Phong......"
Động tác Lư Ninh viết chữ hơi ngừng lại, đột nhiên giương mắt, lông mi giống như cánh mỏng của côn trùng nhấc lên, tầm mắt Trang Việt vừa lúc chống lại cậu, lời trong miệng chưa nói xong liền từ từ dừng lại. Lư Ninh nhạy cảm mà nhận thấy được không khí không đúng lắm, khẽ mỉm cười: "Em biết, kỳ thực chuyện này, em ban đầu cũng không biết...... Chuyện này nói cho cùng đều là lỗi của em, nên là lúc anh lần đầu tiên nhắc tới Ninh Tuyết Phong liền cự tuyệt, nhưng lúc ấy vội suy nghĩ phát triển nghiệp vụ, liền cảm thấy không sao cả. Kết quả làm cho mọi người đều lúng túng......"
Trang Việt cũng cười cười với cậu, sau đó dời tầm mắt đi: "Nói thật, cậu hiện tại tiếp xúc mấy dự án kiểu này cũng có chỗ tốt, vạn nhất có một ngày cậu ở nơi này không làm được nữa, có thể tới tìm tôi, dựa vào dung mạo này của cậu, ở giới giải trí cũng được ưa thích."
Lư Ninh liếc hắn một cái, nhịn không được phọt cười: "Giới giải trí? Em chắc không được, mấy lớp biểu diễn, lớp diễn xuất kia á, em tới giờ chưa từng đi. Hơn nữa đầu óc em không tốt, vốn không phải chuyên nghiệp học quan hệ xã hội, hiện tại em không dễ dàng ở trên con đường này đi thoáng chút, anh Trang anh cũng đừng để em nửa đường đổi nghề a."
Trang Việt hừ cười nói: "Ây, tôi nói một câu, cậu đã phản bác tôi nhiều lời như vậy, giống như đã sớm chuẩn bị xong chờ tôi vậy."
Lư Ninh nghe ra trào phúng trong giọng nói hắn, biết Trang Việt luôn luôn thích khẩu thị tâm phi, rất ngạo kiều, cũng không có để trong lòng. Huống chi cậu quả thực cự tuyệt tới quá lưu loát, làm cho người ta mất mặt, thế là nhẹ nhàng cười cười: "Đâu có, em thật sự sợ năng lực nghiệp vụ của mình quá kém, không thể tăng thể diện cho anh Trang, ngược lại làm mất mặt anh. Không phải người ta đều nói, nghề diễn kỳ thực nhìn trời sinh, có thể làm được nghề này hay không, một cái là có thể nhìn ra được sao. Anh xem em, thuộc ngay về cái loại không được trời sinh."
Trang Việt nhờ buộc thang cậu đáp bước xuống: "Hmm, nói cũng đúng, giới văn nghệ cũng không phải là ai cũng có thể chen."
Lư Ninh hồi còn sống đã quen cưng chiều Trang Việt, hắn nói gì cậu cũng không phản bác, liền nghe, cậu cúi đầu tiếp tục đánh số cho túi văn kiện, thuận tiện chuyển đề tài: "Đúng rồi, anh Trang, có chuyện em rất hiếu kỳ, không biết có thể phạm vào kiêng kỵ của các anh hay không, luôn không hỏi. Nhưng giấu trong lòng cứ cảm thấy cào tim gãi phổi......"
Trang Việt thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
Lư Ninh xoay con ngươi, thử dò xét nói: "Chính là lần trước lúc chúng ta ăn cơm với Ninh tổng, cô gái ông ấy dẫn theo kia —"
Nói được một nửa, bị Trang Việt lườm lại, Lư Ninh đành phải sửa lời: "Em là nói bạn gái ông ấy. Cô gái kia thoạt nhìn có chút lạ mắt, hơn nữa dùng ánh mắt của em nhìn, bọn họ bất kể tuổi tác, tướng mạo, hay là khí chất, nhìn qua đều không hợp, làm sao sẽ đi tới cùng nhau chứ."
"Cậu xem cái vấn đề cậu hỏi, vừa nghe chính là non. Chờ cậu tiếp xúc nhiều chuyện ở giới giải trí hơn chút, cũng sẽ không đối với cái này cảm thấy kinh ngạc nữa — Dù sao ở trong giới giải trí vợ chồng nhìn qua xứng đôi mới hiếm thấy."
Lư Ninh cầm qua một túi văn kiện khác, cười nói: "Anh Trang là muốn nói tiền phối sắc sao?"
Trang Việt búng tay một cái: "Binggo —"
Hắn nói xong lại không biết nghĩ đến cái gì, bổ sung: "Bất quá tôi thuộc về loại có tài cũng có sắc."
Lư Ninh nhịn không được cười ra tiếng: "Anh Trang nói chí phải."
Giữa bọn họ có một trận trầm mặc, Trang Việt trầm ngâm nói: "Bất quá nói đến quan hệ giữa Ninh Tuyết Phong và Ân Tiểu Dung, kỳ thực so với "tiền sắc phối" càng mất mặt hơn chút, hiện tại cái giới này mặc dù loạn, nhưng phần lớn cũng tuân thủ nguyên tắc tự nguyện, có vài diễn viên chính là coi trọng gia tài người giàu có, nghĩ tới cuộc sống ưu việt, cũng coi như một loại phương thức sống của người ta, nhưng mà Ân Tiểu Dung...... Hình như là dưới tình huống bị cưỡng bức, trở thành tình nhân của Ninh Tuyết Phong."
Lư Ninh há miệng, Trang Việt cho rằng mình nói sai lời, không được tự nhiên khiêu mi: "Xem ra tôi nói nhiều rồi."
"Cũng không phải...... Chính là cảm thấy, anh Trang tin tức của anh vô cùng tinh thông."
"Trong cái giới nhỏ hẹp này không tính là bí mật, huống chi "Song độc hiệp định" ở trong cái giới này cũng không phải chuyện mất mặt, chỉ bất quá Ninh Tuyết Phong thích lừa gạt mấy tiểu cô nương mới mắc câu, Ân Tiểu Dung chắc là chơi cái này."
Trang Việt thở dài: "Đương nhiên chi tiết tôi cũng không biết, nhưng cá nhân tôi cho rằng, nếu như không có chuyện này, tiểu cô nương kia có lẽ sẽ có tiền đồ rất không tệ."
Lư Ninh nghi ngờ dừng bút: "Ế? Nhớ không lầm, lần trước chúng ta gặp mặt anh hình như đối với Ninh tổng nhờ cậy anh chăm sóc cô gái kia, có chút bất mãn, làm sao hiện tại lại khen ngợi cô ấy?"
"Tiếp xúc mấy lần, cảm giác là một đứa nhỏ rất có hiểu biết, có lẽ thật sự bị Ninh Tuyết Phong hại."
Lư Ninh không nói chuyện, nhưng đem chuyện Trang Việt nói yên lặng nhớ kỹ, "Song độc hiệp định" kia Lư Ninh hình như mơ hồ cũng nghe nói qua, nhưng cụ thể là cái gì cậu lại không nhớ rõ. Chẳng lẽ lại là dự án hồi còn sống từng xử lý, biến thành vấn đề lưu lại lịch sử?
"Vâng, cô gái kia rất xinh đẹp."
Cậu nói tới thờ ơ, chỉnh lý túi văn kiện cuối cùng xong, ngẩng đầu cười nói với Trang Việt: "Thời gian không còn sớm, nghe anh Trang kể nhiều chuyện giới giải trí như vậy, còn giúp em ôm nhiều đơn như vậy, không bằng mời anh ăn cơm, coi như cảm tạ?"
Trang Việt cũng cười đáp: "Được."
Cuộc sống Lư Ninh bận rộn không chỉ có xuất phát từ công việc, còn có chuyện của mẹ Ninh. Cậu đón mẹ Ninh từ huyện Duy tới, cũng dẫn bà gặp Hạ Quân Hoắc một lần, đối phương cũng không làm cái gì, chỉ là rất thân thiết tâm sự với mẹ Ninh, cũng thử thăm dò cùng bà tán gẫu một chút về chuyện giải phẫu, kết quả ngoài dự đoán, mẹ Ninh cư nhiên nguyện ý nói chuyện này, Lư Ninh cảm thấy bác sĩ Hạ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân chính là, tóc bà đã dài ra chút.
...... Tóc dài ra chút, liền nói lên có thể lại lần nữa tiến hành đối chiếu gen.
"Cám ơn anh, bác sĩ Hạ."
Lư Ninh mỉm cười nắm tay mẹ Ninh, lễ phép nói tạm biệt với Hạ Quân Hoắc, trong túi cậu đặt một túi nhựa trong suốt, bên trong có mấy sợi tóc ngắn mang theo gốc góc.
Sau khi sinh ra nghi ngờ nào đó đối với Hạ Quân Hoắc, Lư Ninh đột nhiên giống như tỉnh ngộ, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình quả thực không giống, lúc hắn nhìn về phía mình căn bản không giống nhìn một vật sống — Ờm, không, có lẽ là vật sống, chỉ là không phải người, có lẽ là một động vật chơi vui.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Khách khí rồi, đây là tôi nên làm."
Lư Ninh cảm giác mình quá mức trì độn, sau khi bắt đầu chú ý người đàn ông này, cậu phát hiện đối phương xa với tưởng tượng của mình còn muốn đáng sợ hơn, hắn mặc dù tướng mạo nho nhã, nụ cười cũng rất thân thiết, Lư Ninh một lần cho rằng đối phương giống mình, chỉ là giả bộ ôn nhu, nhưng cậu hiện tại đã hiểu, người đàn ông này ngay cả mỉm cười cũng hoàn mỹ vô khuyết, từ độ cong đều giống như tính toán kỹ, biết duy trì ở góc độ làm người ta cảm thấy thoải mái nhất, đôi mắt đằng sau mắt kính gọng vàng của người đàn ông này, Lư Ninh chưa từng thấy.
Hai tay nắm lấy nhau buông ra hai bên, Lư Ninh mang theo mẹ Ninh xoay người, nụ cười trên mặt cũng theo đó rơi xuống.
Lư Ninh có loại dự cảm, Hạ Quân Hoắc hình như biết mình bước kế tiếp muốn làm cái gì, hắn thậm chí đã nghĩ kỹ phương pháp ứng đối.
Chờ chút...... Hắn tại sao phải nghĩ kỹ phương pháp ứng đối chứ? Chẳng lẽ hắn đã rõ kết quả?
Kết quả......
"Kết quả gì, mình kế tiếp phải làm gì......"
Lư Ninh bắt đầu có chút bối rối, thậm chí lúc đối mặt với Ninh Tuyết Phong và Ân Tiểu Dung, cậu cũng chỉ cảm thấy tức giận bị phản bội mà thôi, cũng không có bối rối, tại sao trước mặt Hạ Quân Hoắc cậu hoảng loạn như vậy, thậm chí khủng hoảng.
Mẹ Ninh nhận thấy được Lư Ninh không tự nhiên, ở bên cạnh kéo cánh tay cậu một cái: "Kinh Hồng, con sao vậy? Đãng trí."
Lư Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: "Không có chuyện gì, mẹ, mẹ cảm thấy người này thế nào?"
Mẹ Ninh nhìn về phía sau mình một cái: "Bác sĩ kia sao?"
Lư Ninh gật gật đầu.
Mẹ Ninh cười nói: "Rất tốt, mẹ cảm thấy người ta cũng rất ôn hòa, quan trọng nhất chính là, con nếu như hi vọng mẹ ở chỗ bác sĩ này làm trị liệu tiếp sau, mẹ ở đây làm."
"Vâng, đúng rồi mẹ, con đều sắp xếp chỗ ở cho mẹ xong rồi, con...... Buổi tối bình thường không về ngủ, chỗ con ngủ cách chỗ làm việc gần, chủ nhật sẽ trở về một ngày, tới lúc đó lại trò chuyện với mẹ."
Cậu hi vọng mẹ Ninh tạm thời ở tại trong nhà Ninh Kinh Hồng, mà mình buổi tối phải về chỗ Thích Thiên Bách. Cũng không phải lo lắng mình lạnh nhạt anh Thích Thiên Bách tạo phản lại, bản thân cậu là hàng giả, vẫn là cách xa mẹ ruột người ta chút vẫn tốt hơn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, mặt trời đã xuống núi, Lư Ninh lại trở lại biệt thự của Thích Thiên Bách, nhất thời cảm thấy cả người đều mệt, cậu ở trong phòng khách tìm được một góc mềm mại ngồi xuống, chỗ đó làm cho Lư Ninh cảm thấy buông lỏng — Mọi chuyện hôm nay đều có thể nói không có chút nào tiến triển, còn bị Hạ Quân Hoắc dọa gần chết, cậu cần nghỉ ngơi thật tốt.
"Dư Ôn!"
Lư Ninh vừa ôm đầu gối ngồi xong, Thích Thiên Bách liền đụng mở cửa xông tới, Lư Ninh ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đờ đẫn.
"Em...... Em hôm nay đi đâu thế!"
Lư Ninh ngửa đầu nhìn về phía Thích Thiên Bách đứng trước mặt mình nổi giận đùng đùng, không hiểu ra sao nói: "Em...... Đi làm á."
Thích Thiên Bách ném một cái chìa khóa trên ghế sa lon: "Em có phải tới phòng khám tư nhân của họ Hạ hay không?"
"...... Là dẫn mẹ em đi một chuyến."
Thích Thiên Bách nhất thời giống như điên rồi, anh cơ hồ muốn tại chỗ nhảy dựng lên: "Lúc anh tìm két sắt của Ninh Tuyết Phong cho em, con mẹ nó em ở cùng họ Hạ phong lưu sung sướng hả?!"
Thật là nghe không hiểu thằng cha này đang nói cái gì......
Lư Ninh nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách hồi lâu, yên lặng cầm chìa khóa trên ghế salon lên: "Đây là chìa khóa két sắt?"
"......"
Lư Ninh nhất thời mặt mày hớn hở, mở tay ôm lấy Thích Thiên Bách: "Bảo bối, đây thật sự là tin tức tốt duy nhất em nghe thấy hôm nay."
Thích Thiên Bách bị Lư Ninh nào vào lòng, nhất thời không biết phản ứng thế nào, anh theo bản năng ôm chặt eo Lư Ninh, chóp mũi lượn lờ vẫn là mùi vị quen thuộc, Thích Thiên Bách hơi sững sờ: "Em...... Chưa tắm?"