Bách Trầm Tùng tính thử thời gian, đã hơn mấy tháng cậu không về khu nhà ở rồi.
Lúc xe taxi dừng lại trước cửa vào khu nhà ở, cậu có cảm giác quen thuộc đột nhiên trở lại, rất thoải mái.
Hơn nửa đêm rồi, hành lang không có người nhưng Bách Trầm Tùng biết mật mã, cứ thế đi thẳng.
Cho đến khi tới cảnh cửa nhà quen thuộc nhất ấn mật mã, sai rồi.
Bách Trầm Tùng sững ra ba bốn giây.
Lương Phong đổi mật mã rồi.
Vài giây sau, Bách Trầm Tùng thử ấn lại một chuỗi nữa.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Mật mã đổi thành sinh nhật cậu rồi.
Trong phòng tối đen, Bách Trầm Tùng đứng chần chừ ở cửa rất lâu, mũi không khỏi chua xót, hít thở cũng run rẩy.
Căn phòng đã rất lâu chưa vào vẫn không có gì thay đổi.
Hai chiếc tai nhỏ thính, nghe được tiếng động thì tỉnh giấc.
"Suỵt." Bách Trầm Tùng nhỏ giọng sờ đầu chó vài cái.
Chắc là ngửi được mùi, chú chó cọ cọ vài cái, không kêu.
Cửa phòng ngủ Lương Phong đóng chặt.
Trước đó lúc hai người gọi điện đã từng nói, bây giờ chó rụng lông rất nhiều, vừa mở cửa phòng ngủ là thích chui vào bên trong, ngày nào trên giường Lương Phong cũng toàn lông chó và lông mèo.
Hôm nào đi làm về nằm trên giường cũng có thể dính đầy lông.
Bách Trầm Tùng mở cửa rất cẩn thận.
Cậu đang cân nhắc có nên đánh thức Lương Phong hay không, cậu sợ ngộ nhỡ người này tỉnh, coi cậu thành ăn trộm, cho cậu một cú đá trong bóng tối thì toi đời.
Cậu len lén lẻn vào từ khe cửa.
Trong phòng ngủ có mở điều hòa, có hương nước hoa gỗ quen thuộc.
Lương Phong nghiêng người nằm trên giường, ngủ nghiêng.
Bách Trầm Tùng đi vào, lúc nhìn thấy anh thì không nhịn được nữa, lặng lẽ thu tay lại, không tính đánh thức anh.
Cậu đi một vòng, chậm rãi ngồi xuống bên giường.
Trên cánh tay bên trái Lương Phong có bọc chừng vài vòng vải gạc trắng, bọc từ đoạn nhỏ cánh tay đến đoạn lớn cánh tay, đoán chừng là miệng vết thương rất lớn.
Mảnh thủy tinh văng trúng nào có mắt.
Lúc ngủ Lương Phong rất ngoan, không xê dịch gì.
Bách Trầm Tùng kề sát vào mặt anh, ngửi được hương bạc hà ấm áp dễ chịu, trên chăn còn vương mùi nước hoa và hương sữa tắm.
Cậu thật muốn nằm ngủ bên cạnh.
"Trầm Tùng..."
"Trầm Tùng......"
Lương Phong đang nằm mơ, giọng thì thào, nghe không rõ, Bách Trầm Tùng kề tai bên miệng anh mới nghe được tên của mình.
Trái tim run rẩy theo, xoắn lại khó chịu, Lương Phong nói nhớ cậu là thật, không hề lẫn chút giả dối nào.
Mắt Bách Trầm Tùng thoáng phủ một tầng hơi nước, đầu chống lên mép ga giường, cứ thế nằm sấp bên giường, không biết nằm được bao lâu, lúc giơ tay lên thì đã tê rần.
Lại qua lúc nữa thì trời đã sáng.
Theo lý thuyết đánh thức người là được rồi nhưng Bách Trầm Tùng có hơi không dám.
Đánh thức rồi ôm một cái, hôn một lúc, vẫn phải đi khiến mình khó chịu mà Lương Phong cũng khó chịu.
Đến lúc đó vừa sáng ra đi họp mặt đã xị ra, xấu muốn chết.
Bách Trầm Tùng nhìn kỹ cánh tay anh, nhìn không có việc gì thì thở dài, đứng dậy rồi chậm chạp đi tới cửa ra ngoài.
Nếu Lương Phong đã không muốn nói việc cánh tay này thì không nói vậy, cậu cứ làm như không biết là được.
Vết thương không sao là được rồi.
Cậu rón rén ra cổng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Băng Tử, dặn dò một câu, bảo cậu ta giục giúp để Lương Phong tới bệnh viện thay thuốc.
Băng Tử vẫn còn ở quán nên nhanh chóng trả lời.
Băng Tử: [Nhận được rồi.]
Bách Trầm Tùng cười cười, bắt xe ở cổng, ngồi tàu cao tốc trở về.
Cả đêm giày vò coi như không lỗ, ít nhất là đã thấy người rồi.
Tuy nhiên Lương Phong không biết.
Chịu đựng cả đêm, trên đường đi, Bách Trầm Tùng ngủ hơn ba tiếng, đến khi trở lại trường đã bình thường lại, có tinh thần rồi.
Cậu tới căn tin mua một tô mì, ngồi dưới cái quạt lớn vừa hóng gió vừa ăn mì nóng.
Rrrr---
Nam Tử gọi điện cho cậu.
Bách Trầm Tùng cười: "Gần đây thế nào rồi?"
"Rất tốt, hôm nay tớ nghỉ, tiện tới thăm cậu." Nam Tử báo.
"Hôm nay?" Bách Trầm Tùng lập tức ngẩng đầu lên.
Nam Tử hỏi: "Hôm nay có việc à?"
"Không có gì, cậu tới đi, tớ đón cậu." Bách Trầm Tùng thả lỏng tâm trạng, đã quá lâu không gặp thằng nhóc kia rồi.
"Được! Hơn năm giờ tớ đến, đến sẽ gọi điện thoại cho cậu." Giọng Nam Tử vẫn rất lớn.
Bách Trầm Tùng cúi đầu ăn sạch mì, quay về kí túc thay quần áo tắm rửa, đến khi nằm trên giường thì tìm quán nướng có tiếng ở gần đây, quán kia kinh doanh rất tốt, còn phải đặt bàn trước, may thời gian còn sớm, Bách Trầm Tùng đặt trước một bàn.
Rrrr---
"Họp thế nào rồi?" Bách Trầm Tùng cười hỏi.
Có vẻ tâm trạng của Lương Phong ở đối diện cũng tốt: "Rất tốt, có chuyện gì vui à? Nhìn mà cảm thấy em khá vui."
"Lát nữa Nam Tử tới, cùng đi ăn cơm."
Lương Phong: "Đúng là lâu lắm không gặp, phải ăn một bữa cho đàng hoàng."
"Không biết thằng nhóc kia thế nào rồi, lát nữa em đi đón cậu ấy." Bách Trầm Tùng bỏ dây sạc trong tay ra, thoáng dừng một lát: "Tình hình quán có ổn không?"
Lương Phong cười: "Rất ổn, mấy nay đông khách, cực kỳ bận rộn."
"Vậy anh chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian em sẽ về." Bách Trầm Tùng thuận miệng trả lời.
Ở đầu dây bên kia, Lương Phong dừng lại rất lâu rồi mới trả lời: "Được, có thời gian thì về."
Bách Trầm Tùng cảm thấy lạ ở chỗ nào đó nhưng không nói rõ ra được.
Nam Tử nói năm giờ, hơn bốn giờ Bách Trầm Tùng đã tới nhà ga, vẫn đứng chờ ở chỗ lối ra.
Thằng nhóc kia vừa tới, Bách Trầm Tùng đã nhìn thấy, nhìn cậu ta có vẻ mập hơn chút, mặt thì không nhìn ra, mặc đồ mùa hè mỏng manh, lộ ra cái bụng.
"Trầm Tùng, tớ nhớ cậu muốn chết!" Nam Tử giống như người thân đã lâu không gặp, lao đầu tới chính là một chiếc ôm gấu.
Bách Trầm Tùng thiếu chút nữa thì không đứng vững được, lùi về sau vài bước mới đỡ vững được.
"Nhìn cậu gầy đi rồi này." Tay Nam Tử nâng cánh tay cậu lên, giống như khi về nhà ăn Tết, người lớn không ngừng cằn nhằn, nói có phải do đồ ăn căn tin không ngon hay không, điều kiện thế nào, có phải chịu tủi thân gì không.
Bách Trầm Tùng bị quấn lấy thì lập tức bật cười, vội vàng cắt ngang: "Đói chưa? Tớ đặt quán nướng rồi."
"Quán nướng à! Được!" Nam Tử nghe đến đồ ăn thì đã bị kéo sự chú ý đi rồi.
Hai người bắt xe tới thẳng quán, Nam Tử không có hành lý gì, chỉ có một chiếc balo, lại không có gì vướng víu cả.
Bên ngoài mặt trời đã xuống núi, trời tối sớm.
Đoán chừng quán nướng sẽ đông người nên mọi người đều đã đặt bàn từ trước. Đám Bách Trầm Tùng đi vào bàn trong cùng.
Hiếm khi hai người gặp được một lần, chắc chắn phải uống chút.
Nam Tử gọi mấy chai bia và một chai rượu trắng, đồ nướng kín bàn, tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, chưa đầy một lát đã xếp đầy.
"Gần đây thế nào rồi?" Bách Trầm Tùng hỏi vài vấn đề theo thường lệ.
"Công việc khá ổn, cũng không phải tăng ca, không nói được là mệt bao nhiêu." Nam Tử rót hai chén rượu trắng, đẩy qua cho Bách Trầm Tùng, cầm chén lên, hai người chạm một cái, ngửa đầy lập tức đổ vào trong cuống họng.
Bách Trầm Tùng cười: "Thế chuyện tình cảm sao?"
"Vẫn với Tiểu Lê, hai đứa tớ chia tay lại hòa nhau, hòa nhau rồi lại chia tay." Nam Tử nhìn cậu: "Cậu hiểu nhỉ, cãi nhau qua điện thoại, vừa gặp mặt thì đã bình thường lại, thực sự rất giày vò nhau."
Bách Trầm Tùng không gật đầu nói mình có hiểu hay không.
Cậu và Lương Phong vẫn luôn hài hòa, chưa từng cãi nhau. Thật ra hai bọn họ có vẻ cũng không có gì mà cãi nhau cả.
Cãi nhau vì ghen, hai người chẳng có dấm mà ăn, cãi nhau vì đối phương không để ý đến người kia, mỗi ngày hai người đều chịu khó nhắn tin hơn bất cứ ai, cãi nhau vì đối phương không hiểu mình, nhưng hai người họ đều hiểu nhau, thật đúng là chẳng có gì để cãi nhau cả.
"Vậy làm sao đây?" Bách Trầm Tùng cúi đầu rót bia.
"Không biết nữa, tớ thật sự thích cô ấy, bảo tớ buông tay, tớ không muốn." Nam Tử kìm nén mãi đỏ rần cả mặt, nhận lấy ly, hoảng hốt nói: "Tình yêu thật là giày vò người ta mà."
Bách Trầm Tùng nghe mà cười cả buổi.
Nam Tử rầu rĩ uống hơn nửa chai, ánh mắt nhìn không thẳng nổi, ngẩng đầu hỏi: "Cậu và ông chủ Lương vẫn tốt phải không?"
Bách Trầm Tùng gật đầu, thấp giọng: "Rất tốt."
"Cho nên hai người... cứ sống thế cả đời à?" Nam Tử chớp chớp mắt nhìn cậu: "Thật ra tớ không rõ lắm, lúc cậu nói cậu và anh ấy ở bên nhau, tớ thật sự bất ngờ, sao lại yêu con trai rồi, cho nên... rốt cuộc cậu và anh ấy ở bên nhau có cảm giác gì?"
Nam Tử hỏi vậy.
Không biết dưới tay bật ghi âm từ lúc nào, cứ để thế.
Cậu ta cũng không biết sao, nhưng quen Bách Trầm Tùng đã nhiều năm, cậu ta thật sự rất tò mò, muốn nghe Bách Trầm Tùng nói, cũng muốn cho Lương Phong nghe thử.
Thật ra, Bách Trầm Tùng uống nhiều không thích nói chuyện, nhưng không biết hôm nay thế nào, có thể là chuyện tối qua khiến tâm trạng cậu khó chịu, lúc này đã mở miệng nói.
"Tớ vẫn không có cảm giác mình là cong hay thẳng cả, tớ cũng không quan tâm mình thích nam hay nữ." Cậu ngẩn người, ngây ra nhìn chằm chằm chiếc bàn: "Nhưng nếu cậu nói đổi Lương Phong thành một người đàn ông khác, chắc chắn tớ không cần."
"Cậu có hiểu cảm giác này không, mỗi lần tớ thấy anh ấy thì cảm thấy thoải mái, rất yên tâm, chỉ trong thoáng chốc áp lực lập tức tản đi, thấy anh ấy là muốn cười, lúc gọi anh ấy là anh thì chính mình cũng thấy vui."
"Tớ rất thích chiếc ghế sofa nhà anh ấy!" Bách Trầm Tùng uống nhiều, mặt đã đỏ lên, cười cười nhìn có vẻ ngốc nghếch: "Lúc tớ và anh ấy làm ổ trên đó cảm thấy ấm áp, dễ chịu giống như ngày đông tuyết rơi nhiều, mặc áo lông quấn chăn ngồi bên lò sưởi sưởi ấm vậy, tớ chỉ muốn dựa vào anh ấy, nằm sấp trên đùi anh ấy chẳng làm gì cả. Tớ ở bên ngoài cố kiềm chế, về nhà thấy anh ấy là đã thoải mái rồi."
Nam Tử cứ thế nhìn cậu chằm chằm, không nói chuyện, không biết có hiểu hay không, nhưng dù sao cậu ta vẫn luôn lắng nghe.
"Tớ thấy lúc anh ấy nằm mơ gọi tên tớ, trong lòng tớ khó chịu, nhìn một người có vẻ không thiếu thứ gì lại cứ mãi gọi tên tớ trong mơ." Mắt Bách Trầm Tùng đỏ lên, giọng khàn đi: "Tớ vẫn luôn không biết tớ cần ai hoặc ai cần tớ, nhưng hôm qua trông thấy anh ấy, tớ cảm thấy tớ cần người này, mà dường như anh ấy cũng cần tớ."
"Lần đầu tiên tớ muốn một thứ gì đó, d*c vọng chiếm hữu thật đáng sợ, tớ muốn tất cả của anh ấy, người khác động vào dù chỉ một chút tớ sẽ khó chịu."
Bách Trầm Tùng nằm sấp trên mặt bàn một lúc lâu không động đậy như đã ngủ, đột nhiên nở nụ cười: "Tớ và anh ấy đi công viên tản bộ, ăn cơm, dắt chó đi dạo, buổi tối xem phim rồi ngủ, tớ luôn cảm thấy yên tâm, có đôi khi cảm thấy cả đời như vậy cũng rất tốt, có anh ấy ở bên, chỉ cầu vậy thôi."
Khách trong quán nướng đổi hết lớp người này tới lớp người khác, tiếng ồn càng lúc càng lớn, tiếng bàn ghế chai bia vang lên lạch cạch loảng xoảng.
Bách Trầm Tùng như nói mớ, nhìn chằm chằm vào nửa ly bia trước mắt, thì thào một câu: "Lương Phong lớn tuổi hơn tớ, tớ chưa từng hỏi anh ấy nghĩ thế nào, cũng chưa từng đề cập, nhưng tớ muốn cho anh ấy một lời hứa hẹn, muốn hay không tớ đều muốn cho anh ấy."
Nam Tử ở đối diện không nói chuyện.
Hôm đó uống rất nhiều, ngày hè gió thổi phỏng người, bia lạnh được cầm mà nóng lên, từng ngụm từng ngụm tràn vào dạ dày.
Lần đầu tiên Bách Trầm Tùng uống nói nhiều như vậy, nói xong uống vài ngụm đã chóng mặt.
Nam Tử từ xa tới, đêm hôm khuya khoắt xách người tìm khách sạn bố trí cho ổn thỏa.
Ngồi bên cạnh cho tỉnh táo lại, cậu ta cúi đầu gửi ghi âm cho Lương Phong.
Lúc nhận được ghi âm, Lương Phong còn chưa ngủ, vừa họp qua điện thoại xong, anh ngồi trước bàn nhéo ấn đường, hai ngày nay mệt mỏi, hơi đau đầu.
Điện thoại vang lên một tiếng "Ding", lúc nhìn thấy tin nhắn Wechat của Nam Tử, anh còn tưởng mình nhìn lầm.
Anh ấn mở ghi âm, bên trong truyền tới giọng khàn khàn của Bách Trầm Tùng.
Như lông vũ, từng sợi gãi lên đầu quả tim Lương Phong, gãi khiến anh vừa ngứa vừa khó chịu.
Anh cúi đầu nghe hết lần này tới lần khác, Bách Trầm Tùng nào có từng nói mấy lời này với anh.
Cứ thế nghe đến mười mấy lần.
Buổi tối trước khi lên giường ngủ, anh ngồi bên giường cúi đầu nhìn chằm chằm mép giường kia.
Lòng bàn tay không ngừng phủ lên trên, làm qua làm lại không biết bao nhiêu lượt.
Anh chợt thở ra, nhỏ giọng cười lẩm bẩm: "Đêm tới cũng không chịu nói, anh đâu có chết, đã ngửi được mùi rồi, còn muốn giả vờ."
"Nước giặt quần áo cũng không đổi nhãn hiệu, cọ hết lên giường rồi, vừa ngửi đã biết là em."
"Hại anh ngửi mãi."