Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Thật sự sợ bị đánh tiếp, nam nhân vội khai rõ ngọn ngành, bách tính vây xem mới đầu còn tưởng thật, giờ khắc này khi nghe nói hắn ta nói mới biết hóa ra là cố tình vu oan hãm hại, không ngờ chuyện lại trơ trẽn đến nhường này.
“Cặn bã!”
“Không biết xấu hổ!”
Có người giận quá còn tiện tay ném rau củ quả hoặc cục đá về phía hắn ta, dám làm tổn hại danh tiết của một cô nương chưa chồng, vậy có khác nào bức chết con gái người ta đâu kia chứ.
Tuy nói Đại Sở dân phong cởi mở, nhưng nếu chuyện âm thầm tự định chung thân mà bị truyền ra ngoài, vẫn sẽ bị người đời chê trách, đặc biệt là những gia đình giàu có lại càng không thể được, bởi vậy nếu đến nước đó thì chỉ còn cách hoặc gả con gái cho người ta hoặc đưa lên chùa làm ni cô, đoạn tuyệt quan hệ, coi như trong nhà chưa từng có đứa con gái này.
Mà cũng may Phó Điềm phản ứng nhanh, vạch trần ngay tại chỗ, chứ không chờ khi tin tức bị truyền ra ngoài, không biết sẽ thành cái loại gì nữa.
“Đem hắn ta đến quan phủ đi.” Phó Điềm nói: “Tên này ác ý vấy bẩn thanh danh Phó gia, lòng dạ đáng chém!”
Cậu nói thẳng để Dương Đại Thạch giao người đến quan phủ, rồi nhân cơ hội lúc không ai chú ý nói nhỏ vào tai hắn, “Chắc chắn là do Văn Tắc Minh đã giở trò, ngươi phối hợp với quan binh mau chóng bắt gã ta lại.”
Dương Đại Thạch gật đầu, xách gã thư sinh mình đầy thương tích như xách gà con đến quan phủ.
Phó Điềm chắp tay chào đám đông, trả lại roi ngựa cho phu xe, “Hồi phủ.”
Đám người vây xem tự giác tách ra nhường đường.
Trong xe ngựa, bàn tay bấu chặt của Phó Thư Nguyệt lúc này mới được thả lỏng, Phó Hữu Cầm mi tâm nhíu chặt, ôm nữ nhi vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, “Mọi chuyện đã qua rồi, đừng sợ.”
Mấy chiếc xe ngựa lục tục dừng tại đại môn Phó gia, Phó Điềm đi trước nhất, cậu lo lắng nhìn Phó Thư Nguyệt, “Tỷ tỷ?”
Phó Thư Nguyệt nở nụ cười gượng, “Tỷ không sao, hôm nay may mà nhờ có đệ.”
Phó Điềm nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, dặn dò nha hoàn thiếp thân dẫn nàng đi về nghỉ. Do còn phải tiếp khách, Phó Hữu Cầm phải lo cho phía nữ quyến, tạm thời không theo được, chỉ có thể nhỏ giọng trấn an nàng rồi bảo nữ nhi về phòng nghỉ ngơi.
Điều chỉnh lại cảm xúc, hai mẹ con ra đón tiếp họ hàng.
Trải qua trò khôi hài vừa nãy, mỗi người ôm một tâm tư riêng, nhưng chung quy thấy người ta gặp chuyện như vậy khẳng định tâm tình sẽ không vui nên mọi người đều thức thời im lặng không lên tiếng.
Tiệc tối đã sớm chuẩn bị xong, bận rộn cả một ngày, mọi người về nghỉ ngơi một lát rồi vào nhập tiệc, Phó Điềm và các vị gia chủ chi thứ ngồi vào cùng một bàn, phía nữ quyến thì do Phó Hữu Cầm chiêu đãi.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, có người tửu lượng không cao nên mới uống có mấy ly đã bắt đầu say, một nam trung niên ngồi bên cạnh Phó Điềm mặt đỏ lừ vì men rượu, ra vẻ trưởng bối vỗ lên vai Phó Điềm, thấm thía nói: “Hữu Linh à, bây giờ cháu đã là đương gia, tứ thúc liền nói thẳng, Thư Nguyệt tuổi đã không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc phải yên bề gia thất thôi.”
Ông ta còn kín đáo phê bình chuyện hồi chiều, “Lúc trước ta nghe nói nhà mình từng lui hôn với Tiêu gia, vậy mà giờ còn náo loạn thêm một trận này nữa, dù là gặp người có ý xấu hòng hãm hại nhưng suy cho cùng vẫn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Phó gia…”
“Cháu bây giờ đã là Phó gia chủ, nên phải biết suy xét đến danh tiếng Phó gia, không thể tùy hứng làm bậy được!”
“Ồ?” Phó Điềm hơi nghiêng mặt sang, nụ cười trên mặt trở nên lạnh lẽo, chén rượu trên tay đặt cái cộp xuống bàn, “Vậy tứ thúc cảm thấy bây giờ nên làm gì mới phải đây?”
Mọi người nghe vậy sắc mặt cũng cứng đờ, hiển nhiên đã phát hiện Phó Điềm không vui, có người dùng sức đưa mắt ra hiệu cho Phó Chính Đức nhưng kẻ đã say thì nào hay biết gì.
Phó Chính Đức và Phó Hữu Cầm là cùng một thế hệ, tằng tổ phụ (ông cố) của hai người là huynh đệ ruột, sau khi thành gia thì tằng tổ phụ của Phó Hữu Cầm được thừa kế gia nghiệp, còn ông của Phó Chính Đức thì quyết định chuyển lên Khánh Dương làm kinh thương, gầy dựng sự nghiệp ở kinh đô, chỉ khi đến ngày lễ Tết cúng bái tổ tiên họ mới trở về đây, tính ra thì Phó Hữu Cầm còn phải gọi ông ta là biểu ca.
Trong số các chi thứ, chi của Phó Chính Đức là vẻ vang nhất, bởi vậy lúc nói chuyện mới dám không nể nang ai.
Đặc biệt là khi rượu vào lời ra, Phó Chính Đức lại càng thêm trắng trợn, “Nhà ngoại của tứ thúc vừa hay cũng có một đứa cháu chưa thành thân, tứ thúc có thể bảo mẫu thân đi tác thành cho hai đứa, nể tình ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám ý kiến đến việc bị tổn hại danh tiếng đâu.”
Phó Điềm bị ông ta chọc cho tức quá hóa cười, nhưng càng tức biểu tình trên mặt lại càng bình tĩnh, “Ý tốt của tứ thúc ta xin nhận, nhưng gia tỷ thông thi thư hiểu lễ nghi, tài hoa trác tuyệt, sợ rằng một kẻ không biết chui ra từ trong cái xó xỉnh nào kia làm sao có cửa xứng được với nàng.”
Phó Chính Đức cứng đờ, “Ngươi tự đại quá rồi đấy.”
Phó Điềm đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, “Phó gia đại nghiệp thì tự đại cũng có làm sao? Hôn nhân của gia tỷ không nhọc tứ thúc phải bận tâm.”
Phó Chính Đức bị cậu chọc nghẹn ứ, tính phản bác mà bị người bên cạnh kéo lại, mọi người ra sức khuyên can, cố chuyển sang đề tài khác để hòa hoãn bầu không khí.
Không còn tâm đâu để dây dưa thêm nữa, Phó Điềm tùy tiện mượn đại một cớ để rời bàn tiệc, bảo Phó Cát ở lại tiếp đãi khách khứa.
Mãi tận ngày hôm sau khi họ hàng rời đi cậu cũng không hề lộ diện.
Dù nói là thiếu gia tửu lượng kém không dậy được nhưng trong lòng mọi người vẫn ngầm hiểu lấy là do chuyện tối qua đã đắc tội với vị gia chủ mới này, khiến người ta ngay cả việc giả bộ khách sáo cũng chẳng thèm làm.
Qua một buổi tối, Phó Chính Đức cũng tỉnh rượu, nhưng trước giờ ông ta vẫn luôn tự cao tự đại, nếu không phải do Phó gia ở Tứ Phương trấn tốt xấu gì cũng là chi chính thì ông ta thèm vào mà quan tâm một thằng nhãi ranh mồm còn chưa dứt sữa như Phó Điềm.
“Đi thôi, chẳng trách sao những năm rày dòng chính lại cứ mãi rúc ở cái xó bé nhỏ này, chỉ tiếc kiếm không nổi một người thừa kế cho ra hồn…”
Những người khác thầm lắc đầu, không hùa theo, ai về nhà người nấy.
Mà Phó Điềm “tửu lượng kém”, thì đang băng băng sang viện Phó Thư Nguyệt.
Có vẻ như tư tưởng lớn gặp nhau, Phó Hữu Cầm cũng sang thăm Phó Thư Nguyệt, hai mẹ con ngồi trong đình tán gẫu.
Thấy Phó Điềm cũng tới, Phó Thư Nguyệt rót cho cậu một chén trà nóng uống cho ấm.
Thấy nàng không ưu sầu, Phó Điềm thẳng thắn không nhắc lại chuyện hôm qua, ngồi xuống cùng uống trà.
Uống xong mấy chén trà, Phó Hữu Cầm mới cẩn thận đề cập chuyện hôn nhân, “Trước đó vài ngày có không ít ông mai bà mối tới cửa cầu hôn, ta có lựa ra được vài người nom không tồi, con xem thử xem có hợp ý không nhé?”
“Nếu không hợp nhãn duyên, cũng không sao, cứ từ từ mà chọn.” Lo nữ nhi sẽ hiểu lầm, Phó Hữu Cầm nhanh chóng đề thêm một câu.
Động tác pha trà khựng lại, Phó Thư Nguyệt không cầm lên xem, nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Nương à, con muốn đợi thêm một đoạn thời gian nữa…”
Thấy con gái ngay cả danh thiếp cũng không chịu xem mà đã cự tuyệt, Phó Hữu Cầm thở dài, cũng không ép.
Đông chí đã qua, thời tiết ngày càng thêm lạnh, cách ngày Tết cũng ngày một gần hơn.
Dương Đại Thạch giao người cho quan phủ, chưa tới hai ngày sau đã bắt được Văn Tắc Minh, nghe đâu gã vậy mà lại trốn trên cái sơn động ở sau Tây Sơn trại hồi xưa.
Đồng thời người ta còn tìm thấy một lượng lớn châu báu gã mang theo bên mình, không biết gã nghĩ gì mà khi đã cầm theo một số tiền vàng nhiều như thế lại chẳng chịu bỏ trốn khỏi Tứ Phương trấn, đã vậy còn lặng lẽ núp trên núi Tây Sơn.
Phó Điềm thấy gã quyết lưu lại chắc chắn là do có ý đồ gì đó, hiếm hoi mới rút bớt chút thời gian vào ngục giam thăm gã. Văn Tắc Minh là tội phạm giết người, bị giam ở hốc sâu trong cùng, ánh sáng tối tăm, mơ hồ ngửi thấy cả mùi hôi thối.
Gã rúc vào sâu trong góc, lúc nhìn thấy Phó Điềm thì nhào tới như chó điên, ác độc mắng chửi.
Phó Điềm đứng cách một hàng song sắt nhìn gã, trong mắt hoàn toàn không một tia cảm xúc dư thừa nào, “Giờ hành hình của ngươi đã định rồi, là vào ngày kia.”
Giết người đền mạng, mẹ con Văn Tắc Minh bị phán án tử hình, ngày hành hình là vào buổi trưa hôm kia.
Mới nói câu đầu đã khiến Văn Tắc Minh xìu xuống, gã uể oải quỳ rạp trên nền đất, trong miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm, “Đáng ra không phải như vậy… Kẻ nên chết là mẹ con nhà mày mới phải… Sao mọi chuyện lại thành ra như vầy…”
Phó Điềm chấn kinh, nhưng vẫn lãnh khốc nhìn gã, “Ngươi đang lảm nhảm gì đấy?”
Văn Tắc Minh điên tiết thò tay qua khe hở song sắt toan chộp lấy cậu, xiềng xích sắt trên người đập vào thanh chắn vang lên tiếng va chạm chói tai, “Văn gia là của tao, thằng oắt con vô dụng như mày là cái thá gì, mày sớm phải nên chết quách đi rồi mới phải! Mày là quái vật… Mày là quái vật… Tao sẽ nói cho cả thiên hạ biết, để bọn họ thiêu sống mày! Văn gia chính là của tao ha ha…”
“Ngươi điên rồi.” Phó Điềm đè xuống khiếp sợ nơi đáy lòng, mặt không đổi sắc nói.
Cai ngục nhìn mãi thành quen, cẩn thận giải thích cùng cậu: “Từ lúc tiến vào đây tới giờ gã ta đã như vậy rồi, khùng khùng điên điên suốt ngày cứ nói sảng.”
Phó Điềm căng thẳng, bàn tay giấu sau ống tay áo ứa mồ hôi lạnh, cậu chỉ cố vờ ra vẻ thờ ơ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Mà sau lưng cậu, quản ngục tàn nhẫn quất hai roi, Văn Tắc Minh đau đớn co quắp nằm trong góc, hồi tưởng giấc mộng đẹp nơi sơn động, gã ta lại si mê mà cười…
Bình tĩnh bước lên xe ngựa, Phó Điềm mới không khống chế được hai tay run rẩy.
Văn Tắc Minh sao có thể biết được chuyện kiếp trước kia chứ… Hít hai hơi thật sâu để giữ bản thân tỉnh táo lại, Phó Điềm nghĩ tới chuyện ngày kia đã là ngày gã bị hành quyết, thấp thỏm trong lòng mới được an ủi đôi phần.
Bị chấn kinh khiến tay chân cậu lạnh ngắt, về phòng uống hết hẳn một ấm trà nóng mới miễn cưỡng trở lại bình thường. Quấn áo bông dày, cậu bỗng nhiên bắt đầu nhớ Sở Hướng Thiên.
Nhưng cậu không biết rằng, giờ khắc này trong hoàng cung tại Khánh Dương, tình cảnh của Sở Hướng Thiên cũng chẳng khá hơn cậu là bao.
Sau khi đại điển tế tổ kết thúc, hắn vốn muốn mau chóng chuẩn bị kỹ càng sính lễ để còn chạy về Tứ Phương trấn, nhưng thực không may, các thế gia ở kinh đã hay tin hắn trở về, các loại bái thiếp cuồn cuộn không ngừng, hắn lười ứng phó những kẻ này, dứt khoát đóng cửa không tiếp bất cứ ai, bỏ vào hoàng cung lánh nạn.
Nhưng mà đã mò vào tận hoàng cung rồi vẫn không được yên ổn. Mắt thấy con thứ chừng qua hai năm nữa thôi là đã sắp mà đến cả một người tri kỷ chung chăn chung gối còn chẳng có, thái hậu bận lòng đến xót xa, cứ hai ba bữa lại triệu mấy vị phu nhân, tiểu thư tiến cung, cố gắng muốn tìm một mối hôn sự cho Sở Hướng Thiên.
Chờ khi đám người này đã tán đi, Sở Hướng Thiên mới mò mặt từ bên ngoài về, quy củ ngồi xuống trước mặt thái hậu.
Thái hậu xưa nay luôn hiền lành, nhưng khi nhìn bộ dạng tùy ý bất chấp sự đời của hắn người vẫn tức, “Con đang định chọc ta tức chết mới vừa lòng phải không?!”
Sở Hướng Thiên ê cả răng, lại không dám cãi, chỉ có thể giải thích: “Con có người mình thích rồi.”
“Vậy con nói ta nghe xem thử là tiểu thư nhà nào?” Thái hậu không hề tin lời hắn, “Con đừng hòng kể bừa để lừa ta.”
Không phải thái hậu không muốn tin hắn, mà là cái cớ này bao năm qua Sở Hướng Thiên đã dùng quá nhiều rồi, chẳng còn chút tin cậy nào nữa.
Đầu Sở Hướng Thiên cứ ong ong, đành phải đàng hoàng khai thật, “Không phải tiểu thư nhà ai cả, là Phó gia công tử, tên Phó Điềm.”
Vốn thái hậu còn tính giả bộ khóc lóc, khi nghe vậy liền sững sờ, “Phó gia nào cơ?” Ngay sau đó bà mới hồi hồn, ngạc nhiên hỏi: “Là nam?”
Nếu đã đến nước này, Sở Hướng Thiên cũng không giấu nữa, dứt khoát nói toạc ra, “Là Phó gia ở Nam Minh quận, con đang định trước Tết sẽ tranh thủ sang ấy cầu hôn, vốn muốn dụ em ấy chuyển lên kinh đô xong mới nói cho mọi người biết.”
Chuyện kết hôn của hắn nào phải chuyện đơn giản, một vương gia tay nắm cả nửa binh quyền, ngay cả khi có là em ruột của hoàng đế đi chăng nữa cũng sẽ bị các thế lực dè chừng, hắn không muốn phải phiền hà, nên mới tính chuyện cầu hôn xong hẵng công bố, gạt cả thái hậu và hoàng đế, nếu không phải do bị thái hậu ép không nói không được, thì còn lâu hắn mới khai thật.
Thái hậu giật mình nhìn hắn, biết hắn không giả bộ, viền mắt bà đỏ ửng, “Nếu con sợ chọc phải nghi kỵ, thì tìm dân nữ cũng được, hà tất…” Hà tất phải tìm đàn ông.
Chuyện triều chính tuy thái hậu không nhúng tay vào, nhưng bà vẫn biết sau khi con cả lên ngôi, có không ít lời ra tiếng vào ép y thu hồi binh quyền.
Cùng là con dòng chính, Sở Hướng Thiên lại nắm trong tay cả nửa binh quyền của Đại Sở, không muốn khiến người khác phải nghi kỵ cũng khó.
Khi trước Sở Hướng Thiên vẫn luôn không muốn kết hôn cũng là vì vậy, đường đường là vương gia, nếu mà đã thành thân, gia thế nhà gái đương nhiên sẽ không thể kém, một khi bị người hữu tâm nhảy vào gây xích mích, rất có thể sẽ dẫn đến bi kịch huynh đệ tương tàn.
“Không phải bởi vì hoàng huynh đâu.” Sở Hướng Thiên hiếm khi mới chịu giải thích cho đàng hoàng: “Con thực sự rất yêu em ấy.”
Thái hậu hồn bay phách lạc đáp đại một tiếng, chẳng biết bà có lọt tai không, cơ mà chờ khi Sở Hướng Thiên đã rời đi, bà vẫn chưa thể hoàn hồn.
Ngay buổi tối hôm ấy, hoàng đế mang theo hai bầu rượu mò tới tẩm cung hắn.
“Uống cùng ta nhé?”
Không cần nghĩ Sở Hướng Thiên cũng biết y đến là vì chuyện ban sáng.
Hai huynh đệ ngồi trên nóc nhà, mỗi người một bình rượu, Sở Phượng Nguyên rầu rĩ nốc vài ngụm rượu, sau đó mới dùng sức vỗ lên vai hắn, “Những lời ấy… Đệ đừng để trong lòng.”
Sở Hướng Thiên bóp bóp chân mày, khổ không thể tả, “Mẫu hậu kể với huynh rồi à?”
Sở Phượng Nguyên “Ừ”, huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, mẫu hậu tuy là chính cung, nhưng lại không được sủng ái, cộng thêm mẫu tộc suy tàn, hoàng đế sủng ái quý phi, khiến cuộc sống trong cung của họ ngày đó nguy hiểm chập chùng.
Là nhờ có Sở Hướng Thiên cược mệnh ra biên quan, cố gắng chớp được quyền cầm binh, cuộc sống gian nan của mẹ con y mới có tý khởi sắc.