Đôi lời nhắn nhủ: Máy tính đi viện, tác giả cũng rất khổ tâm T_T
Cơ mà chiều nay vừa mới đón ẻm về, dữ liệu dang dở mất rất nhiều nhưng vẫn sẽ cố gắng bù đắp cho bà con cô bác, cậu mợ anh chị em bạn hữu...
Tiếp cho tui chút sức mạnh để cố gắng nào:
Đến khi Thạch Yến thay xong bộ y phục rườm rà phức tạp kia xong cũng đã là chuyện của nửa canh giờ sau.
Trên đại điện, quần thần đã chờ hơn một canh giờ mà chưa thấy ai đến, đang bắt đầu nhốn nháo không yên.
Thái úy Lưu Quang Kỷ là người có quyền dưới một người trên vạn người, khí tức lớn lại là võ quan nên càng dễ nóng nảy: “Trước nay Quân vương cho dù bận rộn thế nào cũng sẽ không trể nãi chính sự, hôm nay đã bước sang giờ mẹo rồi vẫn chưa thấy người đâu, lại không có thông báo gì cho chúng ta. Cái này thật là quá đáng!”
Mọi người không dám phản bác cũng không muốn phản bác, thay nhau gật đầu vâng dạ tỏ vẻ đồng ý.
Ai mà không biết Quân vương hiện tại tuy rằng tài đức hơn người nhưng tính tình quá mức hiền hòa dễ dãi, thành ra lại khiến quần thần không kính sợ bằng một vị Thái úy?! Ngươi làm quan trong triều, có thể cãi lời vương nhưng tuyệt đối không nên đắc tội với vị Thái úy gia nóng nảy thô lỗ này, nếu không ngay cả tiên đế hiển linh cũng không cứu nổi ngươi!
Mà trong số người kia, có một người so với Thái úy Lưu Quang Kỷ hình như còn nóng vội hơn, ánh mắt cứ luôn hướng đến ngoài cửa mà trông ngóng không yên.
Lưu Quang Kỷ thân là người giữ tước vị Thái úy, trên dưới kính phục nhưng tuổi đời còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi lăm tuổi, dung mạo tuấn dật phi phàm, hiện tại vẫn còn độc thân, là mục tiêu săn đón hàng đầu của các tiểu thư con nhà vương giả trong ngoài triều. Nhưng là...
Hắn làm người xưa nay ngay thẳng chính trực, ghét ác như thù lại không màng nữ sắc, trong triều đình Tây Oa Thiên Quốc tháng ngày đều tồn tại một tin đồn chẳng rõ thật hư rằng hắn ta... e hèm, là một người đoạn tụ. Tin đồn này chẳng biết có từ khi nào, nhưng nơi xuất phát là từ Tưởng Lưu cung của công chúa Hàn Thiên Hoa, đương kiêm muội muội thân sinh của Quân vương đương vị.
Lại nói về vị công chúa Hàn Thiên Hoa này, người cũng như tên, là một bông hoa xinh đẹp kiều diễm khôn cùng, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.
Thiên Hoa công chúa tính tình khá ác liệt, hoàn toàn trái ngược với vị Vương huynh nhu nhược của mình. Quân vương hiện tại tài đức đều đầy đủ, nhưng lại thiếu quyết đoán, danh tiếng ở ngoại quốc không tệ nhưng trong triều lại không khiến quần thần kính trọng, còn cô công chúa này tuy thực quyền gì cũng không có, nhưng thứ nàng có lại khiến nghìn người mơ ước, vạn kẻ thèm thuồng...
Mười bảy tuổi nắm trong tay mạng lưới tình báo trải rộng khắp tứ quốc, nơi nơi đều có tai mắt của nàng. Đông Tây Nam Bắc, từ chuyện nhà của ai mất trộm chó đến chuyện ai soán vị ai, từ chuyện bé như hạt đậu đến to như cả cơ ngơi thiên hạ, chỉ có thứ nàng không quan tâm lại chẳng tìm ra sự gì mà nàng không thể thấu...
Ngươi hỏi người tài giỏi như Lưu Quang Kỷ tại sao không ra tay cướp thực quyền về phía mình? Đơn giản vì hắn đối với Quân vương tín trung một lòng, người có tài có đức, kẻ có uy có danh.
Ngươi lại hỏi tài nữ như Thiên Hoa công chúa tại sao không đoạt vị? Càng đơn giản hơn, vì nàng đối với Vương huynh thân sinh như cây liền cành, ngươi có kính có trọng, ta có thương có yêu.
Ngươi lại hỏi Quân vương thực sự đã nhu nhược như vậy, vì lẽ nào vẫn ngồi được trên ngai vàng mà không kẻ nào dám trở mặt? Ngươi ngốc à! Có Lưu Quang Kỷ cùng Thiên Hoa công chúa ở đó, kẻ nào dám manh động làm liều?!
Lại nhắc đến vị còn có vẻ đang nôn nóng hơn cả Lưu Quang Kỷ, không ai khác chính là nhất phẩm quan – Tư đồ La Ánh Kha, cũng chính là phụ thân của La Tịnh, nam nhân thô lỗ hống hách mà Hàn Thiên Quân cùng Thạch Yến mới vừa gặp hôm qua.
Đúng lúc này, trong chính điện lại một trận xôn xao, tiếng kinh thán cùng hít vào của một đám nam nhân có thô lỗ có văn nhã. Y phục với quốc văn lộng lẫy của triều đình Tây Oa Thiên, khí tức ngạo nghễ bức người từ trên thân ảnh của nữ tử so với thiên tiên còn có phần xinh đẹp hơn. Bên cạnh nàng là nam nhân sở hữu gương mặt đẹp đến có phần yêu mị, đầu mày cuối mắt của hắn đều mang theo một vẻ dịu dàng pha lẫn vài phần lười biếng quen thuộc.
Mà nam nhân này, không phải vị Quân vương ‘nhu nhược’ của bọn họ thì còn ai?! Nói như vậy, nữ nhân dung mạo khuynh thành này chính là vị Vương hậu được xưng tụng đệ nhất mỹ nữ của tứ quốc mà bọn họ chỉ được nghe chứ chưa từng được gặp?
Quả thật không hỗ danh người người ca ngợi!
Chẳng trách vị Quân vương vốn nổi danh không màng nữ sắc của bọn họ cũng phải đầu hàng trước mỹ mạo của nàng, thương yêu chiều chuộng trong tay, đặt trong tâm khảm mà bảo hộ...
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đám nam nhân trong điện, bàn tay đang bắt vào nhau để hờ trước bụng của Thạch Yến cũng bất giác xiết chặt.
Tuy rằng kiếp trước nàng cũng là tâm điểm chú ý của người khác, nhưng hiện tại so với lúc đó quả thật có nhiều điểm bất đồng. Bây giờ, mỗi một cử chỉ, hành động của nàng không phải chỉ đơn giản muốn làm gì thì làm, nàng phải quan tâm đên đại cuộc, vì số mệnh của nàng hiện tại đã gắn liền với nam nhan bên cạnh. Mỗi một ánh mắt chú ý đến nàng ngay lúc này, đều có khả năng đem sai sót của nàng biến thành tội ác tày trời, dùng nó để đoạt ngôi soán vị...
Hàn Thiên Quân giống như đọc được tâm trạng thấp thỏm bất an của nàng, không coi ai ra gì đặt tay mình lên tay nàng vỗ nhè nhẹ hai cái trấn an, ánh mắt dịu dàng như muốn đốt nàng tan thành nước.
Thạch Yến thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh đến có phần cao ngạo của bản thân.
Đến người trong cuộc là hắn còn chẳng thèm quan tâm đến phép tắc, xem ra nàng cũng không cần cẩn trọng làm chi cho mất công...
Quần thần đứng trong đại điện đến lúc này mới có chút hoàn hồn, nhất thời một mãnh xôn xao bàn tán.
Quân vương cưng chiều Vương hậu đến cực điểm, không để tâm đến phép tắc triều cương mà dịu dàng trấn an nàng ở ngay trước mắt văn võ bá quan. Xem ra lời đồn mấy ngày nay lan truyền trong cung thật sự không phải là lời vô căn cứ.
Vị Quân vương vốn không màn nữ sắc của bọn họ rốt cuộc cũng động chân tình rồi à?!
Cũng không trách được, đối phương là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không khuynh được tâm của ngài ấy thì mới là có vấn đề đáng xem xét... Khụ, trước đây còn có người dám cả gan suy đoán, không chừng Quân Vương và Thái úy đại nhân là một đôi đoạn tụ...
Phi!
Trong một cái hoàng cung lấy đâu ra nhiều người đoạn tụ tới vậy? (Nếu không đây đâu phải truyện ngôn tình, thành đam mỹ luôn rồi =v=)
Ngay đúng vào thời khắc mà ai ai cũng đều chăm chú vào một đôi long phụng quyền uy diễm lệ, Tư đồ La Ánh Kha dùng một bộ dáng hết sức oan khuất mà lao ra, quỳ sụp dưới chân váy dài lê thê của Thạch Yến. Có lẽ do ông ta quá gấp gáp, cũng có lẽ là ông ta cố tình muốn nàng mất mặt, tóm lại vì lí do gì đi nữa thì ông ta vẫn quỳ đè lên phụng bào, trong phút nhất thời Thạch Yến suýt chút thì ngã ngữa về sau, dùng tư thế ếch chết cán mà tiếp đất...
Dù Hàn Thiên Quân nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng kịp thời, không để tình huống xấu hổ lúng túng kia xảy ra, nhưng Thạch Yến vẫn âm thầm ghim lão nhân có bề ngoài thô lỗ giống gã La Tịnh hôm qua họ vừa gặp ngoài phố vào lòng.
Muốn chơi nàng sao? Muốn ngày đầu nàng xuất hiện trước mặt bá quan văn võ trong triều khiến nàng mất mặt sao?
Được lắm, có bản lĩnh!
Theo La Ánh Kha dự tính, một màn này không làm ngã được Thạch Yến khiến nàng ta mất mặt, thì cũng có thể chọc cho nàng ta nổi cơn tam bành ngay giữa chúng thần, xóa tan hình ảnh một vị Vương hậu hiền từ độ lượng mà thần dân mong muốn. Bởi công chúa Thạch Yến đanh đá chua ngoa, đầu óc đơn giản là chuyện mà ai ai cũng nghe nói tới, ông không tin gặp phải loại chuyện này nàng ta còn có thể giả vờ cao sang đến khi nào!