“Xảy ra chuyện đó lúc nào?” Buổi tối ăn cơm, Tiêu Luân vẫn không nhịn nổi tò mò mà hỏi.
Nếu Dung An Trúc bị người ta đánh, hắn trong khoảng thời gian này đều cùng y một chỗ, không có khả năng không phát hiện ra.
“Lần cậu đi công tác ở H thành”. Dung An Trúc nói.
Tiêu Luân lúc này mới nhớ tới, khi đó mới qua năm mới chưa lâu, nhất thời trong lòng khẽ động, cảm giác vui mừng.
Thấy hắn hai mắt sáng lên nhìn mình, Dung An Trúc khoé miệng hơi cong lên. “Nếu hiện tại đã nói đến chuyện này, vậy thì cho cậu một tuần, đem tất cả xử lý sạch sẽ”.
Tiêu Luân bĩu môi, trên mặt bày ra biểu tình không nguyện ý, trong lòng thì lại sảng khoái đáp ứng.
Bị một nữ nhân hỏi vì sao muốn chia tay, Tiêu Luân nghĩ nghĩ, đáp. “Em là rượu ngon, nam nhân đều yêu, chính là gần đây anh thích trà”.
“Rượu cùng trà không thể cùng tồn tại sao?” Mỹ nữ lại hỏi. “Anh trước kia cũng không phải như vậy”.
Tiêu Luân cười lắc đầu. “Bạch tửu cùng trà có thể cùng tồn tại, hồng tửu không thể”.
Mỹ nữ thoải mái buông tay, chính là khoé miệng gợi lên ý cười nghiền ngẫm. “Lần này là thật tình sao?”
Tiêu Luân suy tư một lát, lắc đầu cười nói. “Anh không biết”.
Chỉ biết là, nếu hiện tại duy trì quan hệ một một với Dung An Trúc, hắn rất nguyện ý tiếp nhận. Ngược lại, nếu hắn vẫn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Dung An Trúc đại khái cũng sẽ không cùng hắn so đo, chính là y cũng sẽ ở bên ngoài lăng nhăng mà thôi.
Cười cười lắc đầu, Tiêu Luân cầm lên chiếc ly đế cao, chạm cốc với mỹ nữ, thoải mái cười nói. “Tạm biệt”.
Xuân qua hạ đến, Tiêu Luân đã bước sang tuổi hai mươi tám, việc làm ăn của công ty ngày càng đi lên, sự nghiệp thành công, cuộc sống cá nhân hài hoà, cảm thấy được đời người thật sự là mỹ mãn.
Dung An Trúc ném một tập văn kiện lên bàn hắn. “Tiêu thị bắt đầu giở trò quỷ”.
Tiêu Luân bị phá mộng đẹp, trừng mắt nhìn Dung An Trúc một hồi lâu mới nhíu mày cầm văn kiện lên xem. “Kỳ Năng – tiểu đường thúc, Khoái Cao – đại tỷ phu, Trúc Tuỵ – đại thúc công….”
Dung An Trúc đến sofa ngồi xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm. “Gần đây cậu làm gì mà lại chọc tới mấy lão gia tử nhà cậu vậy?”
Tiêu Luân bỏ lại tập văn kiện, đi đến sofa ngồi xuống cạnh y, châm một điếu thuốc. “Tôi chẳng làm gì cả”.
Dung An Trúc trừng hắn. “Tôi còn tưởng đến lúc này rồi cậu sẽ không có gì giấu tôi”.
Tiêu Luân nhún vai. “Mấy chuyện râu ria, nói với cậu làm gì cho phiền phức”.
“Đưa ra tối hậu thư cho cậu trước ba mươi tuổi phải trở về kế thừa sự nghiệp, quả thực là chuyện râu ria”. Dung An Trúc thản nhiên nói.
Lần này đổi lại Tiêu Luân nhìn y, thở dài. “Cậu sao lại biết chuyện này….”
“Chỉ tiếc không phải là cậu nói với tôi”. Dung An Trúc cũng thở dài.
“Nói cho cậu thì thế nào?” Tiêu Luân cũng có chút tức giận. “Nói không chừng cậu sẽ đem tôi đóng gói đuổi về Tiêu gia, rồi chính mình phủi mông đi du lịch năm châu”.
“………” Dung An Trúc khoé miệng run rẩy, sau một lúc lâu mới nói. “Đúng là có từng nghĩ như vậy….”
“Dung An Trúc!” Tiêu Luân trừng y.
Dung An Trúc cười cười, đem tách trà đến bên miệng hắn trấn an. “Đến, uống ngụm trà cho hạ hoả, bích loa xuân thượng hạng đó”.
Tiêu Luân không khách khí, một hơi uống cạn.
“Tiêu gia lão gia tử muốn bóp chết chúng ta”. Dung An Trúc dựa lưng vào sofa, nhìn trần nhà. “So với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn”.
“Voi chưa chắc đã giẫm chết được kiến”. Tiêu Luân cũng dựa vào sofa, nhìn sườn mặt Dung An Trúc. “Cũng không ngại nói với cậu, lão gia tử còn ném cho tôi tư liệu của mấy vị thiên kim tiểu thư thế gia, muốn tôi đi xem mắt”.
Dung An Trúc nhướn mày, quay đầu nhìn Tiêu Luân, không nói gì.
Nhưng Tiêu Luân rõ ràng cảm thấy được y đang nói: dám đi liền đánh nát chân cậu!