Tiêu Luân không đáp lại Dung An Trúc, không phải tình cảm của hắn không đủ sâu nặng, ngược lại, nó xoay chuyển trong lòng hắn, khuếch tán trong máu hắn, thế nhưng ba chữ kia hắn không nói ra.
Trái lại, Dung An Trúc bị hắn yêu cầu lại có thể cứ như vậy thốt ra – điểm ấy hắn không bằng Dung An Trúc.
Nhưng ở trong lòng hắn có điểm nghi hoặc, vì sao Dung An Trúc không hỏi hắn?
Không thể phủ nhận, cùng Dung An Trúc một chỗ là chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng một năm rồi lại một năm trôi qua, ở vào lúc chính bản thân hắn còn không tự ý thức được, hắn đã làm ra những hành động như vậy, vô luận là đưa Dung An Trúc về Tiêu gia, hay là thăm dò đường lui của y, kéo y mọc rễ ở nơi đây.
Muốn đem người này giữ ở bên cạnh, cho dù có một ngày tình cảm này đã nguội lạnh hay thậm chí là không còn, hắn cũng không muốn chia lìa.
Nhưng còn suy nghĩ của Dung An Trúc? Cho dù y nói yêu hắn, nhưng nghe vào chẳng khác gì một câu trấn an cho có lệ, bằng không vì sao y không hỏi, là vì y biết, hay là phần tình cảm này, y thực chất không cần?
“Tôi không cần”.
Dung An Trúc bình tĩnh hít thở, nhìn trần nhà nhẹ nhàng nói, âm thanh khàn khàn khêu gợi.
Tiêu Luân áp trên người y bất động, vật nóng vẫn chôn sâu trong cơ thể Dung An Trúc, hắn cũng không lấy ra.
Con người là động vật rất hay tò mò, bình thường những lời muốn hỏi sẽ không thể dễ dàng nói ra, nhưng vào một lúc nào đó lại có thể thẳng thắn thành khẩn.
Dù sao lúc này thân thể đều đã trần trụi, còn có cái gì để thẹn thùng?
Nửa đêm, sau một phen chiến đấu kịch liệt, Tiêu Luân hạ vũ khí đạt đến cao trào trong cơ thể Dung An Trúc, còn chưa hoàn toàn bình ổn lại, hắn ghé vào bên tai y, nhẹ giọng hỏi ra lời trong lòng.
Lời Dung An Trúc nói ra tựa hồ rất tàn nhẫn, nhưng Tiêu Luân không làm ra hành động gì. Lúc này, thân thể không có lấy một chút bảo hộ, nhưng hắn lại vạn phần an tâm, Dung An Trúc sẽ không thương tổn hắn.
“Lấy ví dụ thế này có lẽ không thích hợp lắm”. Lúc nói ra lời này, Dung An Trúc khẽ cười. “Cậu sẽ không bởi vì sủng vật của cậu không nói lời nào mà không biết nó muốn gì, bởi vì nhất cử nhất động nó làm ra đều đã thể hiện suy nghĩ của nó”.
Tiêu Luân dịch người, khoé miệng mang theo ý cười lại có điểm run rẩy vặn vẹo. “Cái ví dụ này đúng là không thích hợp tí nào”.
“Tôi chỉ muốn nói, con người cũng là động vật, tất cả hành động của cậu đều nói cho tôi biết, cậu suy nghĩ cái gì”. Dung An Trúc khẽ cười nói. “Cho nên, tôi không cần”.
Tiêu Luân thẹn quá hoá giận, trừng Dung An Trúc. “Vậy cậu nói xem hiện tại tôi muốn làm gì?”
Dung An Trúc trở mình xem thường, còn muốn làm cái gì, chính là lưu manh đùa giỡn – cái thứ còn chôn trong cơ thể y cùng y chặt chẽ tiếp xúc lại bắt đầu cương lên rồi.
“Cút”. Dung An Trúc nói.
Tiêu Luân làm sao có thể cút, cười hắc hắc đem vị trí đổi ngược cho Dung An Trúc, chính hắn nằm đối diện trần nhà. “Tôi trở về Tiêu gia”.
“Ừ….” Dung An Trúc tuỳ ý Tiêu Luân hành động, thấp giọng trầm ngâm.
“Cậu ở lại Khao Trúc”. Tiêu Luân nói. “Tôi cho cậu đường lui, cậu có thể làm chuyện cậu muốn”.
Dung An Trúc một bên phối hợp động tác với Tiêu Luân, một bên khẽ cười nói. “Hợp ý tôi đấy”.
………
“Tiêu Luân”.
“Ân?”
“ ‘Từ’ trong Phật ngữ, chính là yêu trong phàm tục”. (‘từ’ trong ‘từ bi’)
“Ân”.
Nhân viên của Khao Trúc Văn Hoá vẫn luôn cảm thấy công ty nhà mình thật sự là…. Ý vị tuyệt vời a!
Hết năm, công ty tổ chức đại hội công nhân viên, Tiêu tổng luôn luôn khí phách tiêu sái còn thật sự nghiêm túc thành khẩn phát biểu một bài, lòng người nghe mà hoảng sợ, không biết có phải là đang an ủi trước khi cắt giảm biên chế không.
Nhưng người nào đó năng lực nắm bắt thông tin bên lề quá mạnh thì vẫn vô cùng trấn định.
“Dương phó tổng, anh xem đây là chuyện gì?” Vị thư ký nào đó cùng cấp trên nhà mình lặng lẽ kề tai nói nhỏ.
“Hẳn là không phải chuyện xấu”. Dương phó tổng lặng lẽ ném trở về.
Bài phát biểu dài đến hai tiếng kết thúc, Tiêu tổng ôn nhu mỉm cười nói. “Những năm qua, cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người dành cho tôi và Dung tổng. Khao Trúc Văn Hoá có được ngày hôm nay, đều là nhờ sự cố gắng của mọi người”.
“Đương nhiên, nhất là bên trên còn có một toà núi lớn thỉnh thoảng đến chèn ép….” Dương phó tổng lần này chủ động kề tai nói nhỏ với thư ký nhà mình.
“Hiện tại tôi xin tuyên bố, từ hôm nay chức vị tổng tài của Khao Trúc chính thức được chuyển giao”. Tiêu Luân nhìn Dung An Trúc ngồi bên cạnh. “Tôi sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch liên hợp của công ty”.
Phía dưới một trận xôn xao, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hết nhìn Tiêu tổng lại nhìn Dung tổng – nga, hoá ra là như vậy!
Tiêu Luân cười nói. “Sau đây mời tân tổng tài của Khao Trúc Văn Hoá, Dung tổng lên phát biểu đôi câu”.
Dung An Trúc cười cười nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng. “Có việc báo cáo, không việc tan cuộc”.
Cho nên nói, cũng chỉ là đổi thang không đổi thuốc mà thôi!
“Dương Tập”. Mọi người lục tục ra khỏi hội trường, Tiêu Luân mở miệng.
Dương phó tổng mở to hai mắt vô tội nhìn nhị vị quan trên, trong lòng thầm nghĩ, không phải vừa rồi phân tán có một chút đã bị bắt được chứ?
Tiêu Luân ngồi ở bàn họp, cầm trên tay một tập văn kiện. Dung An Trúc ngồi bên cạnh hắn, trước mặt y cũng có một tờ giấy.
“Lão bản, lão đại”. Dương phó tổng ngoan ngoãn mở miệng.
“Tôi sắp đến Tiêu thị”. Tiêu Luân trực tiếp mở miệng.
Quả nhiên tin lề đường chính xác a….
“Cậu muốn đến làm trợ lý cho tôi không?”
…… Dương Tập rất muốn hỏi một câu, cái gì?
“Đây là offer, cậu xem một chút”. Tiêu Luân đưa ra tập văn kiện.
Dương Tập chậm rãi tiếp nhận, lật thẳng đến trang ghi tiền lương, gấp ba lần hiện tại – quả nhiên là rừng lớn thì có quả to! Dương Tập nhìn Tiêu Luân, lại nhìn Dung An Trúc.
“Đây là giấy tờ huỷ hợp đồng của cậu với Khao Trúc”. Dung tổng giơ ngón tay chỉ tờ giấy trước mặt, thản nhiên cười nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dương phó tổng của tui sắp có đất diễn rồi hêu hêu ~~~