Tiếng ve cuối hè kết thúc cũng là lúc Tiêu Luân ở Tiêu thị đã có một chỗ đứng cho riêng mình.
Tuy rằng lão gia tử vẫn đánh giá hắn còn non kém, nhưng rất nhiều lúc cũng đã có thêm vài phần tin tưởng, đến nỗi chuyện của hắn cùng với Dung gia tiểu tử cũng không còn nhiều lời. Lúc trước ông thả ra câu nói kia, mấy đứa cháu đều nghe hiểu, ông cũng không cần ân cần dạy bảo. Chính là Tiêu Kiệm đột nhiên thu tay làm cho ông thoáng nghi hoặc, có lẽ là bị Tiêu Luân nắm được nhược điểm rồi.
Bất quá, Tiêu Luân thành thục trưởng thành nhanh cũng ít nhiều là nhờ Dung An Trúc, về điểm này, Tiêu lão gia tử vẫn là nghe được nhìn được.
Để xem hai đứa kiên trì được bao lâu. Tiêu lão gia tử vuốt râu, trên mặt vẫn là nụ cười không rõ ý nghĩa.
“Cho tôi đi nha cho tôi đi nha!”
Trong văn phòng Dung tổng đang diễn ra màn trình diễn quen thuộc khiến người ta phải hoài niệm.
Hai vị thư ký ở bên ngoài cảm thán, thế sự vô thường, hết thảy đều giống như giấc mộng Nam Kha a….
Tiêu Luân túm lấy tay Dung An Trúc không ngừng lắc đến lắc đi. Dung An Trúc bất vi sở động, chỉ còn một tay cầm văn kiện lên xem.
“An Trúc ~” Tiêu Luân không chịu buông tha.
Dung An Trúc một tay mở bút máy, ở cuối văn kiện ký xuống tên của mình.
“Cậu không dẫn người ta đi, khẳng định là ghét bỏ người ta trải đời chưa đủ….” Tiêu Luân một bộ biểu tình muốn khóc.
Dung An Trúc hoàn tất một bản kế hoạch, cuối cùng cũng nhìn đến Tiêu Luân. “Sao hôm nay cậu lại rảnh mà tới đây?”
“Chúng ta đã hai tuần chưa gặp nhau rồi, cậu còn hỏi tôi?!” Tiêu Luân lên án.
“Lúc trước tôi nói tôi bận, phải ở lại công ty hai tuần, cậu đâu có phản đối”. Dung An Trúc cho hắn một cái xem thường.
“Hiện tại tôi đổi ý được chưa?” Tiêu tổng trừng trở về.
“Cậu cũng đâu phải không có chìa khoá chỗ này”. Dung An Trúc đứng lên, đến tủ kính lấy hồ sơ. “Một người không ngủ được thì qua đây là được”.
“Chính là tôi cũng bận a….” Tiêu Luân vô lực. “Kỳ thật tôi cũng phải ngủ ở công ty một thời gian rồi….”
“Vậy sao hôm nay cậu lại rảnh tới tìm tôi?” Đề tài trở lại điểm xuất phát.
“Bận xong rồi!” Tiêu Luân hoan hô.
“………” Dung An Trúc tìm được hồ sơ mình cần, trở về chỗ ngồi.
“Cho tôi đi nha!” Nam nhân cao lớn thành thục tiếp tục làm trò theo phong cách em gái đáng yêu.
Dung An Trúc đỡ trán, rất muốn hỏi xem là ai đã đem tin hôm nay y sẽ đi ‘Ting’ bàn chuyện làm ăn để lộ ra.
‘Ting’ là gay bar. Từ sau khi cùng Tiêu Luân một chỗ, Dung An Trúc rất ít khi đến đây, thỉnh thoảng có đến thì cũng là uống rượu đơn thuần hoặc cùng bạn bè tâm sự, bàn chuyện kinh doanh phát triển một ít nhân mạch.
Tiêu Luân biết y đi thì cũng không quá để ý, chưa bao giờ như hôm nay cứ quấn lấy y một mực đòi đi theo.
Đi gay bar bàn việc làm ăn đúng là có điểm chẳng ra làm sao, nhưng ai bảo đối tác lần này lại là ông chủ của ‘Ting’? Vị lão bản này mở ‘Ting’ chỉ là hứng thú nghề phụ mà thôi, thân phận thật chính là kẻ nhà giàu ở H thành, hiện tại muốn tìm đến thị trường mới là S thị, mà hắn vừa hay vẫn luôn xem trọng Dung An Trúc, lúc còn chưa liên quan đến công việc đã sớm cảm thấy người này có ý tứ khác.
“Cậu vẫn biết nhất cử nhất động của tôi ở Tiêu thị”. Tiêu Luân thay đổi chiến lược. thỉnh thoảng cậu cũng phải cho tôi biết hành động của cậu ở Khao Trúc, tốt xấu gì tôi cũng là chủ tịch liên hợp nha”.
Ngay cả chức danh đều lôi ra rồi, Dung An Trúc bất đắc dĩ. “Buổi tối tám giờ đến bên kia, từ giờ đến lúc đó cậu muốn lãng phí thế nào?”
“Tôi đi ngủ một giấc là được”. Tiêu Luân cười nói, đi về căn phòng nhỏ bên cạnh giá sách.
“………”
Tám giờ tối thường thường vẫn là thời gian các câu lạc bộ đêm đang chuẩn bị làm ăn, Dung An Trúc dẫn Tiêu Luân đi vào, đến ghế lô được đặt trước, bên trong đã có người tới, đang nhàm chán ngồi hát.
“Phong ca”. Dung An Trúc gọi.
“Tiểu Trư tới rồi”. Hứa Phong quay đầu lại cười đón. “Yo, còn mang cả người nhà?”
“Đây là Tiêu Luân”. Dung An Trúc giới thiệu. “Tiêu Luân, đây là tổng tài của Hứa thị ở F thành, Hứa Phong Hứa tổng”.
“Chú khách khí như vậy, là sợ nam nhân nhà chú mất hứng sao?” Hứa Phong cười to, quay sang Tiêu Luân. “Tôi lớn hơn hai cậu vài tuổi, cậu cứ theo Tiểu Trư gọi tôi Phong ca được rồi”.
“Chào Phong ca, nghe danh đã lâu”. Tiêu Luân giả bộ ngoan ngoãn nói.
Xem ra vị Phong ca này cùng với Dung An Trúc rất thân quen a, Tiêu Luân bất động thanh sắc.
“Ai ai, sớm biết thì anh đây cũng mang người nhà tới rồi”. Hứa Phong mở ra một chai rượu, rót cho ba người.
“Đúng rồi, sao không thấy chị dâu tới?” Dung An Trúc hỏi.
“Nôn nghén kiệt sức rồi, mất hứng đi”. Hứa Phong đáp. “Bất quá cô ấy vẫn nhớ rõ bắt anh phải đến chào hỏi cậu a”.
“Nga, đứa thứ ba?” Dung An Trúc kinh ngạc. “Vẫn còn sinh? Không sợ sau này tranh đoạt gia sản à?”
Hứa Phong cười to. “Anh mày chính là muốn sinh một đứa con gái đấy thì sao!”
“Vậy chân thành cầu chúc cho anh!” Dung An Trúc giơ chén rượu lên. “Kính anh với chị dâu”.
Hứa Phong cười cùng y chạm cốc, Tiêu Luân cũng đi theo, ba người uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Luân ngửi thấy mùi thú vị, hai người này nhìn thế nào cũng không thấy giống quan hệ bạn làm ăn.
Hứa Phong nhìn ra manh mối, cố ý đi đường vòng với Tiêu Luân. “Tiêu tổng cậu thử đoán xem, tôi với Tiểu Trư quen nhau thế nào?”
“Thứ nhất, tôi cũng đã gọi anh một tiếng Phong ca, anh còn gọi tôi Tiêu tổng a?” Tiêu Luân cười nói. “Gọi tôi là Tiêu Luân được rồi”.
“Tiểu Luân?” Hứa Phong nháy mắt. “Cái tên Tiểu Trư này vẫn là từ bã xã tôi mà ra, tôi chỉ gọi theo mà thôi”.
Tiêu Luân nói. “Nhưng An Trúc với anh còn có phu nhân quan hệ tốt như thế, tôi đúng là thật sự không biết”.
“Ai bảo cậu ta là ân nhân cứu mạng của tôi chứ?” Hứa Phong cười đáp.
Hoá ra lúc trước Hứa Phong mới ở nơi này mở quán bar, bị mấy tên du côn chú ý rồi đến cướp đoạt, con người Hứa Phong vốn chẳng phải loại hoà nhã hiền lành gì, lập tức đem người đuổi đi. Kết quả sau khi đóng cửa đi về thì bị người từ trong tối lao ra tập kích. Tay không đấu với côn gậy, đối phương còn có mấy kẻ mang theo dao, Hứa Phong chẳng mấy chốc đã bị đâm cho mấy nhát.
Lại nói đến thói đời ngày nay, lúc ấy là sáng sớm, trên đường cũng đã đông người qua lại, thế nhưng không ai dám lại gần, ngay cả một cú điện thoại gọi cho cũng không có. Lúc này Dung An Trúc tăng ca thâu đêm đang trên đường về nhà đi ngang qua, một lời cũng không nói, đầu tiên là gọi , sau đó cởi áo khoác rồi đi lên đấm đá một phen.
Đến khi cảnh sát tới nơi, Dung An Trúc cũng đã đổ máu. Thoạt nhìn y đúng là người tốt gặp chuyện bất bình rồi mắc vạ mà bị thương nghiêm trọng, đám du côn lưu manh thì một tên cũng không chuồn được.
Dung An Trúc lúc đánh nhau rất có chủ ý, chuyên đánh vào chỗ đau của người ta nhưng lại không tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Thương cân động cốt một trăm ngày thì chẳng nói, đằng này y lại không động đến xương cốt người ta, nhưng lại khiến người ta phải nằm viện một hai tháng, khám ngoại khoa cũng không tìm ra nguyên nhân.
Tiêu Luân nghe xong, cả người dán trên người Dung An Trúc cười đến rút gân. Tiêu Luân đương nhiên biết Dung An Trúc lợi hại, hắn chỉ không ngờ, đến cả việc đánh nhau này mà y cũng có thể gian xảo được.
“Về sau Tiểu Trư tới đây đều được miễn phí”. Hứa Phong nói tiếp. “Lúc trước tôi còn muốn chiêu mộ nó đến bên kia làm việc, tiếc là nó không muốn”.
“Không đi là tốt, bằng không làm sao quen được tôi”. Da mặt Tiêu Luân luôn rất dày.
“Nói ra thì, trước khi quen cậu, Tiểu Trư ở nơi này chính là người vô cùng nổi tiếng a”. Hứa Phong nói.
“Gì?” Tiêu Luân quay đầu, trừng Dung An Trúc.
“Đều là chuyện quá khứ, còn nói làm gì”. Dung An Trúc vân đạm phong khinh.
Hứa Phong cười xấu xa. “Hôm nay cậu đã dẫn cậu ta đến đây, còn có chuyện gì mà không thể nói?”
Dung An Trúc bừng tỉnh đại nhộ, chỉ sợ đây chính là mục đích của Tiêu Luân đi?
“Tôi nghĩ cậu đều biết hết rồi chứ”. Hứa Phong cười nói. “Lại nói tiếp, lúc trước Tiểu Trư nói với chúng tôi nó là người đã có chủ, chúng tôi còn đoán là em trai trắng trắng mềm mềm nào, ai mà ngờ cư nhiên lại là một nam nhân cao lớn thô kệch”.
“Tôi cũng đâu quá cường tráng….” Tiêu Luân lầu bầu.
“Dù sao cũng là hình thức rất khác biệt”. Hứa Phong nhún vai. “Chúng tôi còn đoán, Tiểu Trư tuy rằng vẫn là , nhưng làm sao mà đè được cậu?”
Tiêu Luân không đáp, ý vị thâm trường nhìn Dung An Trúc. Dung An Trúc không thèm để ý đến hắn, rót rượu cho ba người.
“Nga?” Hứa Phong thiêu mi. “Nga….”
“Đủ rồi”. Dung An Trúc bất đắc dĩ cười cười. “Không phải hôm nay đến bàn công việc sao?”
“Công tư kết hợp thôi”. Hứa Phong cười.
Nói thẳng đến nửa đêm, ba người tận hứng, rượu uống cũng nhiều, ra khỏi ghế lô, Hứa Phong có một phòng nghỉ riêng ở trên lầu, định tiễn hai người Tiêu Luân ra đến cửa, kết quả đi được nửa đường, Tiêu Luân cùng Dung An Trúc đồng thời dừng lại.
Cách đó không xa, một nam nhân thân hình không lùn nhưng hơi gầy bị một đám nam tráng vây quanh chuốc rượu, thần trí không rõ mặc người khinh bạc.
Tiêu Luân trở mình xem thường. Dung An Trúc thở dài. “Có quản không?”
“Đi quản nó chẳng khác gì lội phải vũng bùn, nhưng không đi”. Tiêu Luân thở dài. “Bác tôi sẽ giết tôi”.
Thế là, không biết cũng không muốn biết vì sao Tiêu Nhân lại xuất hiện ở nơi này, hai người nhờ ông chủ Hứa nhúng tay, thuận lợi đem người mang đi.
“Cảm ơn, Phong ca”. Dung An Trúc đem Tiêu Nhân nhét vào ghế sau, nói địa chỉ với tài xế rồi đóng cửa xe lại. Tiêu Luân xoay người nói với Hứa Phong. “Trước khi đi còn làm phiền đến anh”.
“Có lẽ là vì tôi với Tiêu gia các cậu có duyên đi”.
“Vậy tháng sau gặp lại”. Dung An Trúc cùng Tiêu Luân bắt tay với Hứa Phong nói lời từ biệt.
“Tạm biệt”. Hứa Phong sang sảng cười nói.