Công tử Quang nói, đại quân Sở quốc, ngày mai sẽ tiến vào địa phận Ngô quốc. Khi hai quân đội giao chiến, chỉ cần ngươi xuất hiện, thái tử Vô Hoan, chắc chắn đại loạn đầu trận tuyến, đến khi đó, chúng ta lấy con tin uy hiếp buộc hắn lui binh. Chiến sự có thể không chiến mà thắng
Tôi nói, Vô Hoan sẽ không dễ dàng mắc lừa. Huống hồ, hắn không có bất kỳ lý do gì vì tôi mà hồ đồ. Hắn thông minh, sớm nên đoán ra, tôi là thích khách Ngô quốc.
Nhưng hắn yêu ngươi. Vì đã yêu người, rừng gươm biển lửa, hắn sẽ cam nguyện. Bằng không, năm đó hắn sẽ không phí rất nhiều trắc trở, tìm người cứu ngươi ra khỏi Sở quốc. Huyền Ki nói.
Tôi mới hiểu rõ, thì ra ngày đó chủ nhân trong miệng nam tử che mặt, nguyên là Vô Hoan, mà không phải Lục Huyền Ki. Như vậy, nếu không có
Vô Hoan, Lục Huyền Ki sẽ bỏ mặc sinh mệnh tôi không cứu?
Tôi hỏi, vì sao không phải ngươi?
Lấy thế cục ngày đó, ta không thể dễ dàng bại lộ thân phận, nếu không tất nhiên phải liên luỵ Ngô quốc.
Nếu như Vô Hoan không ra tay cứu giúp, là ta liền bỏ thân nước khác phải hay không? Ngươi ngày đó đã hứa hẹn, sau khi ta giết Sở vương, sẽ đến cứu ta, chẳng lẽ đều là nói dối?
Hắn im lặng. Thật lâu sau nói, đã quá khứ, không muốn nhắc lại.
Lời nói này khiến tôi mất mát. Từng chút từng chút lạnh lẽo.
Cho đến lúc này, tôi chưa từng hoài nghi, tôi yêu Lục Huyền Ki, thì ra đó chỉ là thói quen lẫn lộn trong dòng thời gian, là điều khát vọng mà không thể có được. Là câu chuyện đồng thoại tôi tự mình dệt nên.
Tôi hỏi Lục Huyền Ki, sau lần này, có phải sẽ cùng tôi trở vềTrường Thành phương Bắc làm một người chăn dê bình thường?
Hắn nói, phải. Ta cũng chán ghét chiến loạn. Từ nay, chúng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ, thật tốt.
Tôi lại bắt đầu dệt nên một bức họa đào nguyên tuyệt đẹp. Vì điều này, tôi dễ dàng đem những dối lừa đã qua gạt bỏ sạch sẽ. Tôi rất dễ dàng, tha thứ lục Huyền Ki cho tôi nhiều tổn thương và cô phụ.
Hắn một lần cho tôi hi vọng, cho tôi niềm vui, cho tôi nước mắt. Tôi cũng đã thành thói quen.
Tôi bị buộc trên lưng ngựa, chuẩn bị đến chiến trường. Huyền Ki nói, đừng sợ, dù cho thất bại, ta cũng sẽ nghĩ cách cứu ngươi.
Lúc xoay người, tôi nhìn thấy Thương Bạch trên cổng thành, không ngừng nhìn tôi phất tay. Tôi không thích cảnh tượng này, nó giống như sinh li tử biệt.
Không bao lâu, Huyền Ki liền chỉ vào điểm trắng trước mắt, nhìn xem, chính là thái tử Vô Hoan. Ngươi đã biết rồi.
Hắn điều khiển tướng sĩ truyền đạt, lấy Diễm phi làm trao đổi, lui binh. Nếu không, Diễm phi phải chết.
Chỉ là, tôi và Huyền Ki đều không thể đoán được, Vô Hoan sẽ tự mình thúc ngựa mà tới. Tại chiến trường hỗn loạn hai bên, không thể nghi ngờ đây là hành động vô cùng nguy hiểm.
Hắn nói với Huyền Ki, không nên thương tổn nàng. Ta sẽ lập tức lệnh tướng sĩ lui binh.
Lúc đó, đầu tôi đau muốn nứt. Có lẽ là trước khi khởi hành, Huyền Ki cho tôi uống rượu phát huy tác dụng. Tôi nhìn Vô Hoan, mặt giãn ra mỉm cười. Thuận thế đảo ở trong ngực hắn. Tôi nói, cứu ta.
Hắn nói, ta sẽ không để ngươi có chuyện gì. Dù cho ta buông tay cho hết thảy, ta đều muốn bảo vệ tánh mạng ngươi.
Nói đến chân thành thắm thiết. Tôi nghĩ về Sở cung, người ở cùng tôi dưới cây đào, yên lặng nhìn trăm ngàn bể dâu, chầm chậm chờ thời gian trôi đi là nam tử đó. Hắn là người trước giờ tôi bỏ mặc.
Tôi vẫn cảm thấy bản thân mình, ngoại trừ Huyền Ki, sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa.
Chỉ là, giờ phút này, tôi đột nhiên nhìn vào trong ánh mắt hắn, thấy đau lòng.
Nhưng mà, tôi không có nghĩ đến, Lục Huyền Ki vào lúc cuối cùng, nuốt lời ước định. Hắn nói với Ngô vương, nếu như chúng ta giết Vô Hoan, đại quân nước Sở như nước mất đầu, há không phải càng tốt hay sao?
Cho đến lúc này, tôi mới nhìn thấu con người Lục Huyền Ki, tâm ti tiện bẩn thỉu.
Tôi và hắn tranh chấp. Tôi nói tất nhiên Vô Hoan đã đáp ứng lui binh, cần gì phải đưa người vào chỗ chết. Huống hai nước giao chiến, không giết kẻ chạy đi.
Chỉ là muộn rồi, một bông hoa lớn đỏ rực như máu, rất nhanh bắn toé đầy cỏ khô trên đất. Tựa như ghềnh trên giấy mực in. Đột ngột và dữ dội.
Tay Vô Hoan, còn khẩn khiết nắm chặt tôi như vậy. Hắn nói, ta muốn mang ngươi quay về Sở quốc. Không quan tâm ngươi là địch hay bạn, là phi tử phụ vương, là thích khách giết phụ vương, ở trong mắt ta, ngươi chỉ là, người con gái ta yêu.
Thân thể hắn, tựa như bông vải mềm mại nhất, nhẹ như vậy, trượt xuống như vậy.
Giờ khắc này tôi biết rõ, tôi vĩnh viễn đều khó có khả năng cùng Lục Huyền Ki đi phía Bắc Trường Thành sống cuộc sống bình thường
Tôi hỏi, giết Vô Hoan là kế hoạch từ lâu đã có, đúng hay không? Vì cái gì không cho tôi biết rõ. Vì cái gì muốn lợi dụng tôi? Mà Vô Hoan lại có gì sai đâu.
Lục Huyền Ki chỉ là cười lạnh.
Hắn nói, có lẽ, nên cho ngươi biết rõ chân tướng. Ngươi, kỳ thật là nữ nhi Bắc Cung Yên. Mẫu thân ngươi, ban đầu là thích khách Sở quốc. Sau khi bà ta giết cả gia đình Mộ Dung, mới ẩn cư phía Bắc Trường Thành. Những chuyện này bà ta chưa từng nói với ngươi. Bà ta dính đầy máu tươi, đương nhiên sẽ không nói đến.
Còn có một chuyện ngươi không biết rõ, chính là Bắc Cung Yên đã chết rồi. Năm mười tám tuổi, ta phái ra rất nhiều sát thủ đi Tái Bắc. Chính là năm ta gặp ngươi. Ta giết bà ta. Ta cuối cùng cũng thay Mộ Dung Liên Đóa báo thù. Nhưng mà, ngươi là cá lọt lưới.
Hắn nói rất nhiều lời. Hắn nói, ta đồng ý cùng ngươi đi phía Bắc Trường Thành, bất quá là muốn ngươi càng bán mạng vì ta hoàn thành một nhiệm vụ. Ngươi làm thật sự tốt.
Lời nói lạnh, tình càng lạnh.
Trong nháy mắt đó, tôi mới phát giác chính mình là con hát có bao nhiêu ngu xuẩn. Triệt để bị người ta lóc sạch sẽ xương bàn tay. Cho rằng nhiều năm đổi lấy, là yêu thương quyến luyến lẫn nhau, thì ra đó chỉ là một cuộc chiến nội tâm đau khổ.
Cho rằng a mẫu( mẹ) ghét bỏ tôi, mới mặc tôi đi đày, thì ran gay lúc đó, bà đã dự cảm đến cái chết.
Chỉ là mức giá này, không phải tôi có thể thừa nhận. Tôi lại nhất định phải thừa nhận.
Chuyện thế gian, như một nước cờ. Xoay chuyển ngàn lần, cũng không dự liệu được kết cục.
Như tôi chẳng hề biết rõ, tôi sẽ yêu Vô Hoan, thái tử Sở quốc Vô Hoan. Nhưng mà, làm gì còn thời gian để tôi nói cho hắn, lời nói bất ngờ từ trái tim này.
Tôi giơ tay lên, muốn xoa khuôn mặt Vô Hoan. Muốn hắn nói với tôi, tôi sẽ mang hắn quay về Sở quốc, không xa nhau nữa.
Nhưng mà, tay tôi, cuối cùng cũng chỉ có thể làm một tư thế giơ lên, thoáng ngừng ở giữa không trung.
Mà chính tôi cũng không biết rõ, trước khi khai chiến, Lục Huyền Ki, hắn tại trong rượu của tôi, hạ độc.
Niềm vui vủa rượu, thì ra là dưới ánh mặt trời.
HẾT