Khi không tổn thất một lá linh phù ẩn thân, thân phận chân chính của Vân Thiếu Nghi lại vẫn nằm trong sương mù, không tìm được chút đầu mối nào. Vân Thiếu Nghi tại sao muốn giết Tề Cảnh Sơn, và tại sao muốn tạo sóng gió ở Trúc Phong quốc, điều này vô cùng khó hiểu.
Chuyện phiền toái nhọc lòng phí sức quá tổn hại não, Văn Kinh suy nghĩ một chút, vô thức ném yêu cầu song tu của Quân Diễn Chi ra sau đầu.
Bình an trôi qua ba ngày, không có động tĩnh gì. Văn Kinh thấp thỏm bất an chờ đợi, bầu không khí bình tĩnh như con thuyền trên hồ, nhưng trong đó lại ẩn chứa mưa bão sắp tới, làm người ta lo lắng.
Hôm nay, nửa đêm, tiếng gõ cửa gấp rút đánh thức Văn Kinh.
“Chuyện gì vậy?” Cậu cảnh giác lật người dậy, thuận tay cầm trường kiếm bên giường lên.
Quân Diễn Chi vội đè cậu lại, an ủi: “Huynh đi xem thử, đệ đừng lo lắng.”
Tiếng gõ cửa càng thêm kịch liệt, nhưng kèm theo nó là một giọng nói khá trầm ổn và cung kính: “Quân tu sĩ, Hoành Thiên Môn có một chuyện tương nhờ, xin Quân tu sĩ vui lòng tương trợ.”
Văn Kinh bình tĩnh lại, thầm “à” một tiếng, bây giờ mới nhớ ra nội dung trong truyện.
“Hoành Thiên Môn có một vị tu sĩ sơ kỳ kim đan, họ Kim tên Hoán, có một pháp bảo là Tụ Tâm lô. Tụ Tâm lô này rất giỏi khuấy động tâm hỏa của người khác, lúc tác chiến có thể khiến người ta sinh ra ảo giác trong thời gian ngắn, cứ thế nhân cơ hội mà đánh, một kích là trúng.
Tối nay, tông chủ, tu sĩ kim đan của ngũ đại môn phái đang thương nghị chuyện tiêu diệt ma tu, Kim Hoán đột nhiên chìm vào điên cuồng, đỏ mắt muốn giết người, Tịch Phóng và chưởng môn Hoành Thiên Môn là Tiêu Nhiên liên thủ chế phục hắn, lập tức phái người suốt đêm mời Quân Diễn Chi đến, trị liệu cho Kim Hoán.”
____ Trích từ chương tám mươi sáu [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Thế là mới có cảnh gõ cửa này.
Quân Diễn Chi thong dong khoác thanh sam bên giường vào.
Bên ngoài có bốn năm đệ tử trúc cơ, đệ tử đi đầu y phục không tầm thường, cử chỉ ổn trọng, độ khoảng hơn ba mươi, tướng mạo hơi xấu xí, nhưng khí chất lại bất phàm.
Hắn đơn giản khách sáo một câu: “Tại hạ tên là Thôi Ứng, là đại đệ tử của chưởng môn bổn phái.” Quân Diễn Chi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ẩn thanh, dùng truyền thanh thuật nói vài câu với Quân Diễn Chi.
Đương nhiên Văn Kinh biết bọn họ đang nói gì với nhau, chỉ là xem thái độ của Thôi Ứng, chuyện đã vô cùng khẩn cấp.
“Được, vậy ta đi xem thử.” Quân Diễn Chi ôn hòa đáp ứng, lại nói với Văn Kinh: “Huynh đi một chút sẽ về.”
“Được.”
Cậu còn phải đợi ma tu xuất hiện, đương nhiên sẽ không đi theo.
Thôi Ứng đi trước dẫn đường, dẫn Quân Diễn Chi đến chủ phong Tứ Dương sơn của Hoành Thiên Môn.
Đám người Tịch Phóng, Tiêu Nhiên đã chờ đợi ở đó từ lâu.
Quân Diễn Chi đảo mắt nhìn, mỹ nhân hết thời mặc áo đỏ vẫn tràn đầy phong vị, phong tình vạn chủng, con mắt thon dài như kéo đến tận đuôi mày, là Tổng cung chủ của Thủy Nguyệt Cung, Hoa Niệm Từ.
Nam tử trung niên trường bào màu đậm, gương mặt cứng nhắc không có một chút biểu cảm, là giáo chủ của Hồng Phong Giáo, Nhất Dương chân nhân.
Mà lão nhân tóc bạc râu dài, tiên phong hạc cốt đứng bên cạnh Lộ Chi Sơn, là chưởng môn của Cổ Kính Phái, Xuân Hồi đạo nhân.
Những người khác đều lạ mặt, hoặc đạo hoặc tục, có nam có nữ, tổng cộng mười mấy người, hoặc thấp giọng nói chuyện với nhau, hoặc đứng lặng yên.
Tiêu Nhiên mặc bạch y, độ tuổi khoảng chừng ba mươi, diện mạo thanh nhã tuấn dật, nhưng không nhìn ra một chút kiêu ngạo nào. Hắn dùng ánh mắt nghiên cứu nhanh chóng quét qua Quân Diễn Chi, lên tiếng: “Quả nhiên khí chất xuất chúng, dung mạo bất phàm.”
Quân Diễn Chi cúi đầu hãnh lễ: “Đệ tử đợi các vị chưởng môn, tông chủ phân phó.”
Tiêu Nhiên nói: “Ta biết ngươi có bản lĩnh phi phàm, nếu có thể cứu được Kim phong chủ, Hoành Thiên Môn ta tuyệt không bạc đãi ngươi.”
“Đệ tử xin tận lực.”
Tiêu Nhiên lại nói: “Nếu ngươi thật sự không cứu được, vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Quân Diễn Chi gật đầu đáp ứng.
“Thôi Ứng dẫn hắn đi đi.”
“Vâng.”
Quân Diễn Chi đi theo Thôi Ứng quẹo quẹo rẽ rẽ đến một nơi hẻo lánh, ngoài cửa có bốn đệ tử canh gác, vừa thấy hai người đến, cả đám không biết nên phản ứng thế nào.
Quân Diễn Chi nói với Thôi Ứng: “Khi ta trị liệu cần bình tâm tĩnh khí, không thể có người quấy nhiễu, xin các vị ra ngoài đợi chờ, một khi có kết quả ta sẽ ra ngay.”
Thôi Ứng vội gọi các đệ tử ra ngoài, đóng cửa lại cho Quân Diễn Chi.
Nam nhân trên giường khoảng hơn bốn mươi, xương gò má nhô lên, cằm nhọn hoắc, giống tên bệnh hoạn không đủ dinh dưỡng. Quân Diễn Chi bố trí một tầng kết giới trong phòng, ngồi bên cạnh nam nhân, yên tĩnh nhìn hắn.
Trong phòng không có đèn, cũng không mở cửa sổ, Quân Diễn Chi như một bức tượng điêu khắc ngồi trong bóng đêm, không hề động đậy.
Không biết qua bao lâu, nam nhân trên giường phát ra một tiếng rên rỉ trầm nén, ôm đầu ngồi dậy.
“Ngươi là… ai?” Kim Hoán tỉnh khỏi hôn mê, đầu vẫn có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt nam tử trẻ tuổi bên cạnh lại khiến hắn không thích ứng mấy. Ánh mắt đó không giống như đang nhìn một người, mà giống như nhìn một vật chết, như nhìn một con gà đang giãy chết, không có một chút ý tứ giúp đỡ nào, còn muốn lấy hắn ra nhắm rượu.
Nam tử này có thù với hắn?
Tay Kim Hoán hơi nâng, sầm mặt: “Ngươi là ai?”
Còn chưa nói xong, huyết dịch toàn thân sôi lên sùng sục như bị lửa đốt, bên tai truyền đến tiếng kêu thảm như quỷ hồn, bao nhiêu oan hồn dưới tay hắn từng cái từng cái biến thành thực thể, nhào vào hắn, đang gặm cắn, kêu thét trên người hắn. Cổ họng hắn phát ra tiếng kêu “ơ ơ”, ánh mắt chậm rãi biến thành đỏ ngầu, dường như lại sắp chìm vào vạn kiếp bất phục.
Nhưng cái này chỉ kéo dài một chốc, Kim Hoán cảm thấy mình lại tỉnh táo.
Hắn đổ đầy mồ hôi nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, cuối cùng đã hơi hiểu trạng thái này, thấp giọng nói: “Ngươi, ngươi là ma tu.”
Quân Diễn Chi thờ ơ gật đầu: “Trong người ngươi có máu của ta, chỉ cần ta muốn, ngươi sẽ giống như vừa rồi, vĩnh viễn không cần tỉnh lại nữa.”
“Ngươi làm thế nào để ta uống máu của ngươi?” Sắc mặt Kim Hoán tái nhợt, không tự giác run rẩy. Từ lúc hắn kết đan tới nay, rất ít ăn cơm, uống nước, ma tu này làm sao để hắn uống máu được? Hắn trầm giọng nói: “Ngươi lan tỏa huyết vụ trong không khí?”
Quân Diễn Chi không trả lời. Lan tỏa huyết vụ tuy rất hay, nhưng lại khó thể khống chế. Chỗ ở của Kim Hoán hẻo lánh, hắn không thể xác định Kim Hoán có hít máu của hắn không. Đây không phải là một cách hay.
Kim Hoán nhanh chóng bình tĩnh: “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Ta chỉ muốn biết, thảm án của Hằng Dương Cung năm đó, rốt cuộc là sao, vì lý do gì?” Quân Diễn Chi đứng lên, cúi nhìn kẻ đó.
Kim Hoán đột nhiên ngẩng đầu, xương kêu răng rắc, trong ngữ khí dường như kèm theo chút khó tin, cùng sợ hãi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết ta là ai, ta chỉ muốn biết, năm đó tại sao diệt Hằng Dương Cung.”
Kim Hoán hồ nghi nhìn hắn. Tuổi hơn hai mươi, lấy máu làm cái giá để khống chế tâm ma, loại tu vi này ít nhất phải tu luyện mấy trăm năm, trừ khi là trời sinh…
Nghĩ đến đây, môi Kim Hoán run lên, khó tin buột miệng thốt ra.
“Ngươi là nhi tử của Vân gia, Vân Thiếu Nghi!”
Quân Diễn Chi mím môi không nói.
Qua rất lâu, hắn dửng dưng lên tiếng: “Rốt cuộc ngươi nói hay không?”
Kim Hoán trấn định cúi đầu: “Không phải ta không muốn nói, nhưng năm đó giết được một nửa, trong đầu ta đột nhiên cuồng loạn mất hết thần trí, khi tỉnh lại đã không còn ở Hằng Dương Cung nữa.”
Sắc mặt Quân Diễn Chi xanh mét: “Tại sao các ngươi đến Hằng Dương Cung giết chóc? Có thù?”
“Nếu ta cho ngươi biết, ngươi sẽ để ta sống sao?”
Cảm xúc của Quân Diễn Chi đã ổn định: “Những người năm đó mà ngươi còn nhớ, nói hết lại cho ta, ta sẽ không bắt ngươi chết.”
“Không chết, chỉ sợ cũng không thể sống đi.” Tâm Kim Hoán như tro tàn, trong mắt đột nhiên lộ ra chút tang thương.