Sau khi Tịch Phóng dẫn các đệ tử vây sát Quân Diễn Chi, nóc nhà của Văn Kinh sụp đổ, một mặt tường ngã ngửa, đi đâu cũng là vách gẫy ngói lở, ghế gỗ và bàn đổ ngã lung tung, nhưng không có ai đến quét dọn.
Lúc này đã là đầu xuân, nhưng gió đêm vẫn lạnh như dao cắt.
Nơi tối tăm trong sơn cốc có bóng người nhanh chóng di động, bỗng nhiên, một người nhẹ đáp lên mảnh đất trống của phòng, rũ đầu nhìn quanh.
Nơi này giường lạnh, chăn cũng lạnh, không có dấu vết con người.
Hắn chậm rãi ngồi lên giường, sắc mặt không biết là bình tĩnh hay là si ngốc, chẳng rõ đang nghĩ gì. Đại quy thuận thế bò từ lòng hắn xuống đất, yên tĩnh úp sấp.
Quân Diễn Chi chuyên tâm sờ từng tấc từng tấc dấu vết hỗn loạn trên giường.
“Văn Kinh…”
Giọng nói tan trong gió đêm.
Sờ đến giữa kẽ giường và vách tường, Quân Diễn Chi chậm rãi moi ra một quyển sách cổ cũ kỹ. Ngay lúc ngón tay chạm đến trang sách, động tác Quân Diễn Chi khựng lại, vai sụp xuống như bị vật nặng đè.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra quyển sách này là gì.
Hắn không biết tiểu tử này lấy từ đâu ra bản lĩnh lớn như thế, lại từ chỗ nào tìm về quyển truyền thừa khác của Hằng Dương Cung, “Ngũ Hành Quy Nguyên kiếm pháp”.
Quân Diễn Chi cầm quyển sách, chậm rãi mở ra.
Trang sách thiếu khuyết không đủ, chữ bên trong đã ít đi phân nửa, giống như lúc đang tiếp thụ truyền thừa thì đột nhiên bị ngắt quãng, còn về chân tướng cụ thể ra sao, hiện tại đã không thể truy xét.
Có lẽ chính vì quyển sách này không đầy đủ, Văn Kinh mới không cho hắn biết?
Cậu thật là ngốc…
Quân Diễn Chi chậm rãi ngồi dậy, dựng cái ghế gỗ khắc hắn và Văn Kinh lên lau sạch sẽ, lại dựng bàn sách lên. Sách rơi tán loạn dưới dất, Quân Diễn Chi an tĩnh nhặt từng quyển, phủi sạch bụi bên trên, bày trí chỉnh tề.
Hắn ngây ngẩn ngồi trước bàn một lúc, rút một quyển sách dị thường quen thuộc, bìa màu lam, lặng lẽ lật xem.
Quả nhiên, mỗi một trang, mỗi một tờ, đều là những câu chuyện nhỏ hắn tự mình vẽ ra.
Quyển sách này từ sau khi hắn trở lại đã không tìm ra được, hóa ra thật bị tiểu tử này trộm đi.
Lật đến trang cuối cùng, một thứ hình dạng kỳ quái trông có vẻ giống người đang ôm một con rắn nghiêng xẹo. Trên đầu người viết một chữ “Kinh”, trên đầu rắn thì viết một chữ “Quân”, người vẽ tranh dường như sợ ngay cả chính mình cũng không nhận ra.
Khóe môi Quân Diễn Chi nhẹ cong lên, dường như quên hết tất cả những gì xung quanh.
Đột nhiên, hắn nâng mắt lên: “Đoàn Hiên?”
Người bên ngoài cười lạnh một tiếng: “Ngay cả sư phụ cũng không chịu kêu nữa.”
Quân Diễn Chi đặt sách lên bàn: “Sư phụ nửa đêm đến chỗ ở của Văn Kinh, thật là hưng trí.”
Đoàn Hiên chậm rãi bước vào, chắp tay không nói, hai mắt như băng đao nhìn hắn chằm chằm.
“Sư phụ đến để đợi ta sao?”
“…”
“Sao ngài biết ta nhất định sẽ tới?” Quân Diễn Chi chậm rãi bước đi trong phòng, ngẫm nghĩ ném qua y một ánh mắt nghiên cứu.
Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn: “Ta muốn biết năm đó chuyện Hằng Dương Cung rốt cuộc là sao, hành vi của ngươi mấy năm nay là vì cái gì?”
Quân Diễn Chi bình tĩnh đứng thẳng: “Trên dưới Hằng Dương Cung là bị ta giết chết, mấy năm nay đến Trúc Phong quốc tạo sóng gió, cũng là do ta hưng trí làm nên, không có lý do gì cả.”
Ánh mắt Đoàn Hiên biến lạnh: “Nói thật đi!”
Quân Diễn Chi mỉm cười coi như trả lời.
Đoàn Hiên hạ giọng, cứng rắn nói: “Kinh sư đệ của ngươi trước đó từng nói với ta vài lời, liên quan đến ngươi. Ngươi có muốn nghe không?”
Chân mày Quân Diễn Chi nhẹ run lên. Hắn biết rõ rất có thể Đoàn Hiên đang lừa hắn, thậm chí là nói bậy, nhưng hắn vẫn như một con rối vải không xương, nhịn không được muốn nghe.
“… Đệ ấy nói gì?”
“Ngươi cho ta biết chuyện của Hằng Dương Cung, ta sẽ cho ngươi biết.”
Mặt Quân Diễn Chi trầm xuống: “Ngài lừa ta!”
“Không muốn nghe thì thôi.” Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn.
Quân Diễn Chi nhìn lại y rất lâu, cuối cùng nén giận nói: “Năm đó Hằng Dương Cung bị một đám ma tu tiêu diệt, ta tận mắt thấy mẹ và muội muội bị giết, mới chìm vào điên cuồng. Mấy năm nay không ngừng gây chuyện, là vì muốn trảm sát ma tu, tung lưới bắt gọn chúng. Ngài vừa lòng chưa?”
“Những người ngươi giết đều là ma tu?”
“… Đa phần là thế, cũng có vài người ta thấy ngứa mắt, tác ác đa đoan.”
“Ngươi làm sao cho họ uống máu của ngươi?”
Quân Diễn Chi nhịn rồi nhịn: “Sư đệ rốt cuộc từng nói gì?”
Đoàn Hiên che miệng nhẹ ho một tiếng, lúng túng như thể không mặc y phục, vất vả nói: “Nó nói đời này chỉ từng sùng bái, thích, thích một người, chính là ngươi. Và còn…”
Môi Quân Diễn Chi run lên: “Còn gì nữa?”
“Ngươi làm sao cho họ uống máu ngươi?”
“Ta dùng Huyền Thiên Văn!” Âm thanh Quân Diễn Chi mang chút hoảng hốt: “Đệ ấy còn nói gì nữa?”
“Thì ra là thế…” Đoàn Hiên nhẹ gật đầu, lại nhíu mày lúng túng: “Nó nói… nó nói đời này gặp được ngươi, không uổng kiếp sống, cho dù phải bỏ cả mạng sống vì ngươi cũng cam tâm tình nguyện.”
Quân Diễn Chi mím chặt môi, trong khóe mắt lóng lánh hạt nước.
Vẻ mặt Đoàn Hiên ngưng trọng, như bị khơi lên bao nhiêu chuyện cũ ngày xưa, hỏi: “Trước kia ngươi từng muốn giết ta, vì ngươi cho rằng ta có liên quan đến thảm án Hằng Dương Cung năm đó?”
Quân Diễn Chi dửng dưng hừ một tiếng, chậm rãi mà gian nan nói: “Ta khảo vấn bao nhiêu người, đều cho ta đáp án giống nhau. Ngươi chính là người sai khiến ma tu hủy diệt Hằng Dương Cung, tối hôm đó ngươi từng xuất hiện ở Hằng Dương Cung.”
Mặt Đoàn Hiên lạnh đi: “Tuyệt đối không có chuyện này.”
Quân Diễn Chi thả chậm ngữ khí, thần sắc đau thương: “Kinh sư đệ cũng tin chuyện này không liên quan đến ngài…”
Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn rất lâu, lạnh giọng nói: “Hôm nay ta cho ngươi biết vài chuyện, ngươi có thể điều tra theo đầu mối đó, còn có tìm được chân hung hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”
“… Chuyện gì?”
Đoàn Hiên không để ý đến hắn, cất bước tới cửa sổ, nói đầy xa xăm: “Trúc Phong quốc phía tây là biển lớn, phía bắc là tuyết sơn, phía đông và nam gần hai đại quốc, Tây Diễn quốc, Tu Thiên quốc. Trong hai nước này, ma tu và đạo tu cùng tồn tại. Chuyện này, chắc ngươi từng nghe qua.”
“… Không sai.”
“Mười mấy năm trước, thủ lĩnh ma tu Tây Diễn quốc phái một ma tu kỳ kim đan đến Trúc Phong quốc, mang theo một lá Chiêu Huyết Kỳ, ý đồ bí mật chiêu mộ ma tu, mở rộng thanh thế tại Trúc Phong quốc.”
“Cái này ta cũng biết.” Quân Diễn Chi lạnh nhạt nhìn y, “Ta còn nghe nói, ngài được ma tu này chọn làm thủ lĩnh ma tu Trúc Phong quốc. Cũng chính vì như thế, ngài dùng Chiêu Huyết Kỳ hiệu lệnh các lộ ma tu tập trung đến Hằng Dương Cung, trong một đêm liền diệt nó.”
Đoàn Hiên lạnh giọng nói: “Nói bậy nói bạ! Ta đã tra kỹ thời gian Hằng Dương Cung bị diệt, ma tu đó đã bị người giết trước khi Hằng Dương Cung xảy ra chuyện một tháng, Chiêu Huyết Kỳ cũng biến mất theo, căn bản không nằm trong tay ta. Vì thế, người hạ lệnh diệt Hằng Dương Cung không phải là ta, cũng không phải ma tu đó, mà là người khác.”
Quân Diễn Chi lạnh lùng trừng y: “Sao ngài biết được rõ như thế? Dựa vào cái gì ta phải tin ngài?”
“Ta và Hằng Dương Cung căn bản không có vướng mắc, tại sao phải diệt nó?”
“Lời phiến diện.”
Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn lại, cảm xúc trở nên kích động: “Ngươi hiểu gì? Trước khi Hằng Dương Cung gặp chuyện một tháng, ta vừa mới xuất quan. Lúc đó phát sinh một đại sự, ta căn bản không có tâm trạng quản chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
Đoàn Hiên lạnh lẽo nhìn hắn, ánh mắt không biết là buồn, hay thống khổ, hay có thể là lúng túng khó nói ra. Cuối cùng, y nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Sở dĩ ta biết ngươi nhất định sẽ trở về phòng Văn Kinh, là vì ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi.”
Quân Diễn Chi cúi đầu: “Chuyện cũ của sư phụ và Lục sư tổ, ta không muốn biết.”
Mười mấy năm vẫn giữ lại phòng của Lục Trăn, giữ yên dáng vẻ cũ không đổi, còn thỉnh thoảng đích thân đến dọn dẹp, còn phòng mình thì hỗn loạn đến chó cũng muốn phản kháng. Si đến như vậy, bất kể là ai cũng có thể đoán được ít nhiều.
Giọng Đoàn Hiên thấp trầm, lạnh nhạt dửng dưng: “Chuyện ta sẽ nói với ngươi trong hôm nay, là để tra rõ chuyện Hằng Dương Cung năm đó. Ngươi đừng nói cho người khác biết dù là một chữ, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“…” Cuối cùng Quân Diễn Chi nói: “Ngài nói đi, ta nghe.”
Đoàn Hiên ẩn giọng, dùng truyền âm thuật chậm rãi nói ra.
Sau khi hai người nói xong đã sắp đến sáng, Đoàn Hiên nhàn nhạt nhìn Quân Diễn Chi: “Ta chỉ có thể cho ngươi biết những chuyện này, còn về hung thủ là ai, còn phải cần ngươi điều tra nhiều hơn. Muốn tìm người đội lốt ta cũng đơn giản thôi, một viên hoán hình đan là xong, không thể xem là bằng chứng thép. Đêm đó người nhiều đa sự, nếu ma tu tiên nhập vi chủ, cho rằng ta là người sai khiến, đương nhiên tin chắc không nghi ngờ. Ta nói nhiều như thế, nếu ngươi vẫn không tin, ta cũng không còn cách nào.”
Quân Diễn Chi trầm mặc nhìn mặt đất, nhẹ giọng nói: “Đệ tử còn có một chuyện muốn hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Người đã vào Tru Tiên tháp, còn có thể sống sót trở ra không?”
Đoàn Hiên thầm than, nhưng không nhẫn tâm cho hắn biết sự thật: “Ngươi, ngươi hãy đợi thêm đi, trước tra rõ chuyện Hằng Dương Cung năm đó, đừng nghĩ quá nhiều. Kinh sư đệ của ngươi nói không chừng thấy ngươi hiểu chuyện, nhất thời luyến tiếc ngươi, lại chạy ra.”
“Ừm.” Quân Diễn Chi cúi đầu, “Đệ ấy luôn không nỡ khiến ta khó chịu.”
Đoàn Hiên chắp tay sau lưng bước ra ngoài: “Ngươi đi đi, tối qua cứ xem như chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nói những chuyện kia.”
Sau lưng truyền đến tiếng gió vù vù, lúc quay đầu lại, Quân Diễn Chi và đại quy đã không còn bóng dáng.
Đoàn Hiên lặng lẽ nhìn chân trời trắng như bụng cá.
Tam Muội Chân hỏa thoáng chốc có thể đốt người thành tro tàn, chỉ sợ Văn Kinh sớm đã hồn phi phách tán rồi…