Văn Kinh nói: “Chuyện này nghe có vẻ khó tin, mong hai vị sư huynh đừng quá sốt ruột, để đệ giải thích cho các huynh chuyện mười mấy năm nay.”
Quân Diễn Chi đã không còn khóc từ lâu, trầm tĩnh đứng một bên, hồi phục dáng vẻ bình thản đạm nhạt, không tranh với đời.
Văn Kinh nói: “Năm đó gia môn Quân sư huynh bị diệt, không phải do huynh ấy phát cuồng làm ra, mà là có người không biết xuất phát từ mục đích gì, dẫn một đám ma tu đến Hằng Dương Cung, có ý định diệt gia tộc huynh ấy. Người này không những vu oan giá họa lên người Quân sư huynh, còn cố ý khiến Quân sư huynh nảy sinh hiểu lầm rằng sư phụ chính là người chủ mưu. Tất cả những gì Quân sư huynh làm sau khi trưởng thành, đều là để giết chết thù nhân năm đó để báo thù tuyết hận, không phải có ý đồ gây họa nhân gian. Huynh ấy suýt trúng mưu kế của người đó mà giết sư phụ.”
Liễu Thiên Mạch khẽ chau màu.
Văn Kinh tiếp tục nói: “Sư phụ và Quân sư huynh lập mưu muốn lôi kẻ đó ra, nên hai đệ mới trở về. Trên đường đã điều tra cẩn thận, đại khái có thể xác định người này đang ở Thanh Hư kiếm tông, hơn nữa, hai đệ còn phát hiện một chuyện kỳ quái của Tịch tông chủ.”
Hạ Linh hỏi: “Chuyện gì?”
Chuyện này liên quan đến quá khứ của Đoàn Hiên, Văn Kinh cũng không tiện nói quá nhiều, che che giấu giấu kể lại chuyện của Đoàn Hiên năm đó, rồi những gì đã thấy trong lăng viên của Tịch Phóng.
Cậu gồng mình nói: “Tóm lại, Tịch tông chủ đối với Lục sư tổ có tình nghĩa sư huynh đệ sâu đậm, sư phụ đối với Lục sư tổ có tình sư đồ sâu đậm, cho nên cái này… Tịch tông chủ có khả năng mưu hại sư phụ.”
Lời này căn bản nói không thông, nhưng Liễu Thiên Mạch và Hạ Linh lại không có một chút chướng ngại khó hiểu nào. Liễu Thiên Mạch ngẫm nghĩ nói: “Tình…ừm… tình sư đồ sâu đậm của sư phụ có thể thấy rõ, tình… ừm… tình sư huynh đệ sâu đậm của Tịch tông chủ thì lại là điều bất ngờ.”
Hạ Linh nhàn nhạt nói: “Hai huynh đã từng gặp chân nhân Lục sư tổ.”
Văn Kinh buột miệng hỏi: “Là một mỹ nam tử?”
Liễu Thiên Mạch mỉm cười đáp: “Trông như hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khí chất ôn hòa, người gặp sẽ sinh cảm giác thân thiết, nuôi sư phụ từ mười hai tuổi đến lớn.”
Trong lòng Văn Kinh có chút mong muốn ngưỡng mộ, rồi hoàn hồn gật đầu: “Hiện tại sư phụ bị Tịch Phóng gọi đi ba ngày vẫn chưa về, hai đệ lo lắng ngài đã xảy ra chuyện.”
Hạ Linh nhíu mày hỏi: “Đệ định làm thế nào?”
“Cứu người. Cứu trễ một khắc, sư phụ sẽ thêm một khắc nguy hiểm.” Văn Kinh trầm tư: “Nếu Tịch Phóng có mưu đồ, chỉ sợ đã phát hiện sư phụ và Quân sư huynh có qua lại, muốn mượn cơ hội này dụ Quân sư huynh tới, tiêu diệt sạch sẽ.”
Hạ Linh hỏi: “Đệ có biện pháp đối phó với Tru Tiên tháp?”
“Tru Tiên tháp đó cũng không khó đối phó, cùng lắm thì đệ lại vào đó một chuyến__”
Quân Diễn Chi lập tức túm tay cậu: “Đệ dám.”
“Đệ chỉ nói mà thôi…” Văn Kinh khúm núm nói: “Sao đệ dám bỏ huynh lại một mình bên ngoài nữa chứ?”
Lời này xuất phát từ chân tâm, cậu không suy nghĩ cho mình, không suy nghĩ cho Quân Diễn Chi, thì cũng phải suy nghĩ cho các sư huynh đã thảm thiết gần như không có đường sống. Vì cho các sư huynh được sống an an ổn ổn, cậu cũng vạn lần không thể tùy ý bỏ lại Quân Diễn Chi.
Văn Kinh nói một mình: “Muốn tránh được ngọn tháp đó cũng không phải không thể, nhưng phải có người giúp đỡ…” Cậu suy tư một lúc, nói với Liễu Thiên Mạch: “Đại sư huynh, đệ và Quân sư huynh, nhị sư huynh cùng đến Ngọc Dung phong cứu sư phụ, có thể phiền huynh dẫn các sư huynh khác làm một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Văn Kinh cúi đầu, phân phó vài câu, rồi lại cường điệu: “… Các huynh quậy tung lên, một khắc cũng không ngừng, nhất định phải quậy cho trời long đất lở, cho đến khi ông ta bị ồn phải ra, hiểu chưa?”
Liễu Thiên Mạch đáp: “Cái này không khó.”
Quân Diễn Chi khẽ gật đầu: “Đây là biện pháp duy nhất.”
Hạ Linh lạnh nhạt nói: “Nếu có cách rồi, vậy chúng ta đi.”
Các sư huynh đệ vội vã cáo biệt, đám người Lý Thư, Cổ Tấn Bình vẫn chưa làm rõ chuyện, nên khó hiểu nhìn ba người đi cũng không thèm quay đầu kia.
“Bọn họ muốn đi đâu?”
Liễu Thiên Mạch cũng không kịp giải thích quá nhiều với họ: “Các đệ đi theo huynh, trên đường sẽ giải thích cho!”
…
Tu vi của Hạ Linh xếp thứ nhất trong Tuệ Thạch phong, hiện tại lại kém hơn Văn Kinh không chỉ hai mươi năm tu vi, lúc phi hành chỉ miễn cưỡng đuổi kịp hai người, lọt xuống cuối cùng. Hắn là người càng bại càng dũng, bị người vượt qua không cảm thấy tức giận, ngược lại thấy hưng phấn như ngủ đông, chỉ là hiện tại an nguy của Đoàn Hiên khó biết, không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Ba người nhìn thẳng phía trước không nói một chữ, thần sắc đều khá nghiêm trọng.
Văn Kinh không dám nhìn quanh, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đây quả nhiên là cạm bẫy, nơi này mai phục tứ phía…”
“Ừm, không cần lo lắng cho các huynh, không đáng để sợ hãi.” Quân Diễn Chi truyền thanh hồi đáp.
Cuối cùng, họ nhẹ nhàng đáp lên mảnh đất trống rộng rãi trước đại điện.
Sáng có đổ cơn mưa nhỏ, tí ta tí tách, lạnh lẽo ơn ớn, sương mù sáng sớm vẫn chưa tan đi.
Trên sườn núi có khói nhẹ luẩn quẩn, mây mù khẽ động, cứ như không còn ở trần thế, mà đã gần tiên giới. Nhìn ra xa, bức tượng đồng mấy chục trượng của Thanh Hư Tử như ẩn như hiện trong sương khói, cự mãng bên cạnh ông cũng thỉnh thoảng lộ ra thân hình uy võ, làm người khác sinh ra cảm giác bé nhỏ.
Trong sương khói luẩn quẩn, một nam tử mặc đạo bào màu xanh đen, đang cúi mình tỉ mỉ vuốt ve tường khắc của lịch đại chưởng môn. Mông lung, truyền đến giọng nam tử thấp trầm hồn hậu.
“Chưởng môn đời thứ hai, Khô Mộc đạo nhân, một ngàn năm trăm tuổi mất, trung kỳ nguyên anh… thời kỳ hưng thịnh, môn hạ đệ tử hai ngàn tám trăm người, mười bốn tu sĩ kim đan, tám trăm tu sĩ trúc cơ, đứng đầu ngũ đại tu chân môn phái ở Trúc Phong quốc.”
“Chưởng môn đời thứ ba, Vô Thanh chân nhân, một ngàn một trăm tuổi mất, sơ kỳ nguyên anh… thời kỳ hưng thịnh, môn hạ đệ tử hai ngàn một trăm người, mười tu sĩ kim đan, sáu mươi tu sĩ trúc cơ, đứng đầu ngũ đại tu chân môn phái ở Trúc Phong quốc.”
“Chưởng môn đời thứ tư, Thu Diệp chân nhân, năm trăm ba mươi tuổi mất, hậu kỳ kim đan… thời kỳ hưng thịnh, môn hạ đệ tử một ngàn tám trăm người, bảy tu sĩ kim đan, năm trăm tu sĩ trúc cơ, đứng đầu ngũ đại tu chân môn phái ở Trúc Phong quốc.”
“Chưởng môn đời thứ năm, Trường Yên đạo nhân, năm trăm sáu mươi tuổi mất, hậu kỳ kim đan… thời kỳ hưng thịnh, môn hạ đệ tử một ngàn năm trăm người, sáu tu sĩ kim đan, bốn trăm tu sĩ trúc cơ, trong ngũ đại tu chân môn phái ở Trúc Phong quốc, đứng sau Thủy Nguyệt cung.”
“Chưởng môn đời thứ sáu…”
Quân Diễn Chi dùng âm thanh không cảm xúc tiếp lời: “… Tịch Phóng, thời kỳ hưng thịnh, môn hạ đệ tử một ngàn ba trăm người, trong mười sáu phong có năm tu sĩ kim đan, ba trăm tu sĩ trúc cơ, trong ngũ đại tu chân môn phái ở Trúc Phong quốc, đứng sau Thủy Nguyệt cung, Hoành Thiên Môn.”
Hắn nhàn nhạt tổng kết: “Tông chủ lo âu không sai, Thanh Hư kiếm tông đã suy tàn rồi.”
Tịch Phóng không đáp lời, chậm rãi quay người nhìn họ: “Các ngươi đến đây có chuyện gì?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt y đảo qua Văn Kinh, rồi lại chăm chú nhìn lại như không thể ngờ được, chỉ là không hề lộ ra chút hoảng loạn nào, trầm ổn quay qua nhìn Quân Diễn Chi.
Trước mặt đại địch, không cho phép tự loạn bước chân.
Quân Diễn Chi cung kính nói: “Sư phụ chúng tôi bị tông chủ gọi đến Ngọc Dung phong nghị sự, tiếc rằng đại sư huynh có vài chuyện khó khăn không thể xử lý, muốn mời sư phụ trở về một chuyến.”
Tịch Phóng nhìn hắn: “Ngươi đã bị ta trục xuất khỏi kiếm tông từ lâu.”
Quân Diễn Chi cười: “Ta biết, tông chủ còn phát lệnh truy nã. Nhưng một ngày làm thầy, cả đời làm cha, hôm nay nhất định phải gọi sư phụ của ta về. Tông chủ có biết, cho dù ta nhất thời bị người hãm hại mê hoặc, xích mích thành thù, nhưng cuối cùng vẫn có lúc tỉnh ngộ, hiểu ra ai vô tội, ai tội đáng vạn chết.”
Tịch Phóng trầm tư một lát: “Lập trường bất đồng, cách nghĩ tự nhiên bất đồng. Nếu muốn thành đại sự, thì nhất định phải có một vài hy sinh.”
Quân Diễn Chi cười cười: “Lời này không tồi, vật hy sinh tất yếu đó chính là ta… còn có phụ thân, mẫu thân, muội muội ta, hơn bốn trăm người trong Hằng Dương Cung, những người này đều là vật hy sinh tất yếu.”
Tịch Phóng chậm rãi mở miệng: “Quân Diễn Chi, mấy ngàn năm nay, Hằng Dương Cung không ai có thể truyền thừa [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]. Với tư chất của ngươi, cho dù có truyền thừa bộ kiếm pháp đó cũng không thể tu luyện.”
“Cho nên, trên dưới Hằng Dương Cung đều đáng chết?”
Tịch Phóng nói: “[Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] và [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] vốn là thuộc về Thanh Hư kiếm tông ta.”
“Nếu đã là truyền thừa của kiếm tông, tại sao tông chủ bó tay không biện pháp, phải nhờ vào ta mới có thể tìm được?” Quân Diễn Chi lại cười, “Lúc [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] cho ta truyền thừa, tâm trạng tông chủ không tốt lắm, khi ấy ta còn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau mới hiểu, hóa ra là không muốn ta tiếp nhận truyền thừa.”
Văn Kinh thấp giọng nói với Hạ Linh: “Người mai phục càng lúc càng gần rồi.”
“Ừm.” Ánh mắt Hạ Linh rét lạnh.
Tịch Phóng nhẹ nói: “Truyền thừa trên người ngươi cũng không có gì đáng ngại lắm.”
Quân Diễn Chi mỉm cười: “Ta mà chết, [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] và [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] đều sẽ rơi vào tay ngươi. Ta tương kế tựu kế, ngươi cũng tương kế tựu kế.”
Trong lúc nói chuyện, xa xa nhanh chóng bay tới mười mấy bóng người, nhanh như ma quỷ, bao vây xung quanh đám người Quân Diễn Chi. Văn Kinh không quay đầu, từ linh áp trên người họ là biết được, đây là đám người Chu Cẩn, Lục Trường Khanh, cách mười mấy trượng, nhưng chỉ bao vây mai phục, đình trệ không tiến tới.
Quanh đó có linh khí của không biết bao nhiêu người hùng hồn lại gần, đáp xuống gần phong, mơ hồ có thể thấy đầu người nhúc nhích.
Mấy người Văn Kinh cũng không nói nữa, bình tĩnh nhìn Tịch Phóng. Hiện tại lòng cậu vô cùng căng thẳng, nhưng ngoài mặt lại không thể để lộ ra chút nào, như lúc Gia Cát Lượng bày không thành kế, tuy vội đến đổ mồ hôi toàn thân, nhưng vẫn mang vẻ mặt thản nhiên.
Hạ Linh trước nay không có biểu cảm gì, Quân Diễn Chi thì càng ung dung nhàn định, trong ba người thì Văn Kinh là người yếu nhất trong việc che giấu cảm xúc.
Tịch Phóng nói: “Quân Diễn Chi, mấy năm gần đây ngươi tàn hại đệ tử các phái, tội ác ngập trời, không thể dung thứ. Ba năm nay Đoàn Hiên nhiều lần dung túng ngươi, thành địch với kiếm tông, chúng ta không thể tiếp tục nhân nhượng…”
Văn Kinh nhìn ngọn tháp màu đen đang dâng lên không, lập tức nóng ruột, đẩy Quân Diễn Chi bên cạnh một cái: “Mau đi!”
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, ngọn tháp lớn màu đen xoay phía trên Quân Diễn Chi, tỏa ra ngàn đạo ánh sáng vàng.
Văn Kinh thấy đã không còn kịp, đưa tay rút Túc Tâm kiếm, một đạo kiếm quang đỏ lửa bắn lên cao!
Mọi người không kịp phòng bị, quanh người lập tức bị hơi nóng bao trùm, ngọn lửa nóng cháy lan ra khắp quảng trường, bức tượng đồng của Thanh Hư Tử bị rọi thành màu đỏ, sát khí ngập trời mà tới!
Mọi người phát ra mấy tiếng kêu thét hoảng loạn.
“Chuyện gì vậy?”
“Đây là kiếm pháp gì?”
“Ngọn lửa này là gì?”
Văn Kinh cũng ngẩn người.
Cậu luyện kiếm ba năm trong tháp, chỉ đọ sức với cụm lửa kia, không hề cảm thấy mình lợi hại kiểu gì, không ngờ vừa xuất chiêu kiếm, lại có thể phát ra ngọn lửa cả ngàn dặm, còn có thể hủy diệt trời đất. Tiếc rằng hiện tại tu vi của cậu quá thấp, không thể duy trì lâu, chớp mắt, ngọn lửa trong quảng trường nhanh chóng rút đi, xung quanh chỉ còn lại vị cháy sau khi bị đốt.
Tịch Phóng chậm rãi từ trên không đáp xuống, tay cầm Tru Tiên tháp, vạt áo bị cháy thành màu đen, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào Văn Kinh: “[Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] ở trên người ngươi.”
Văn Kinh cười lạnh: “May nhờ Tru Tiên tháp của tông chủ, nếu không phải ta tình cờ vào đó tôi luyện một phen, cũng sẽ không có cơ hội luyện tập bộ truyền thừa này.”
Những người khác cũng đáp xuống đất, vài người bị bỏng rộp nhiều chỗ, phần da bị nghiêm trọng thì đã rữa ra, tất cả đều còn đầy sợ hãi. Tu vi của họ ít nhất đã là hậu kỳ trúc cơ, còn có vài người đã là kỳ kim đan, lửa phàm, lửa tiên thiên đối với họ đã không có công hiệu gì, ngọn lửa này là sao đây?
Lục Trường Khanh không dám tin tưởng: “Trên kiếm của ngươi có Tam Muội Chân hỏa.”
“Kiếm gì?”
“Trộm từ đâu ra?”
Văn Kinh vừa nghe đã thấy tức giận, bảo: “Ta không trộm! Hôm nay ta cho các ngươi biết, thanh kiếm này là Thanh Hư tổ sư ban cho ta trong ảo cảnh, ngài còn ban cho ta [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], cho ta được chân truyền, trừng trị đám giá áo túi cơm hèn yếu vô dụng các ngươi, giúp kiếm tông phát dương quang đại!”
Văn Kinh giơ kiếm lên: “Đây chính là Túc Tâm kiếm mà Thanh Hư lão tổ từng dùng!”
Lưỡi kiếm lưu động hỏa quang, mơ hồ có thể nghe được tiếng keng keng, khuấy động không thôi.
Nhất thời, mọi người đều có cảm giác bị kiếm áp trấn trụ, không ai dám nói gì.
Lý Thanh Vận chậm rãi nói: “Túc Tâm kiếm còn được gọi là Ngũ Hành kiếm, có đủ năm loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, nghe đồn sẽ không ngừng biến đổi màu sắc theo thuộc tính của kiếm chiêu, năm đó đã cùng biến mất với Thanh Hư lão tổ…”
Lục Trường Khanh khổ sở nói: “Không ngờ lại nằm trong tay ngươi.”
Thiệu Quân nói: “[Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] là sao nữa? Đó không phải là truyền thừa của Hằng Dương Cung sao?”
Văn Kinh cười lạnh: “Hằng Dương Cung vốn tách rời từ kiếm tông, mấy ngàn năm nay vì tránh họa mà thay tên đổi họ. Người ta an tĩnh sống qua ngày, các ngươi khi không lại đi diệt sạch hơn bốn trăm nhân khẩu nhà người ta, như vậy thì tính sao?”
Thiệu Quân nói: “Nói bậy nói bạ gì đó? Hủy diệt Hằng Dương Cung chính là Quân Diễn Chi đang đứng bên cạnh ngươi.”
Lúc này Văn Kinh tràn đầy kích động, Túc Tâm kiếm dường như cũng phát giác được tâm trạng cậu, kiếm khí bùng lên lao tận chân trời, dài cũng phải mười trượng.
Cậu chậm rãi nói: “Quân Diễn Chi chưa từng sát hại người nhà của huynh ấy! Có người vì muốn đoạt đi [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], dẫn người hủy diệt Hằng Dương Cung, lại phong bế ký ức của huynh ấy, khiến huynh ấy cho rằng bản thân là nguyên hung đã phát cuồng, hại chết người nhà!”
Mọi người sợ hãi dao động.
Lý Thanh Nhiên lên tiếng: “Nói bậy nói bạ, mấy năm nay Quân Diễn Chi đã giết bao nhiêu người, ngươi còn bào chữa cho hắn?”
“Không phải nói bậy nói bạ! Người này, trên người y hiện có nửa bộ [Ngũ…”
Nói được một nửa, không biết là ai run tay, lúc không thấy rõ cái gì, một đạo kiếm khí chém thẳng vào Văn Kinh. Kiếm pháp của cậu tuy uy lực kinh người, nhưng dù sao tu vi còn thấp, lúc kinh hoảng thế nhưng không cách nào tránh né. Lập tức, trời đất đảo lộn, người bên cạnh ôm cậu lộn mấy vòng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Văn Kinh định thần nhìn lại. trên vai Quân Diễn Chi đã bị kiếm khí chém ra một vết thương, thanh y dính vết máu. Cậu lập tức nổi giận: “Tịch Phóng, ngươi ba lần bốn lượt hại sư huynh ta, ta với ngươi thề không đội trời chung!”
Tịch Phóng không nói gì, ngón tay nhẹ buông, Tru Tiên tháp lại bay lên không lần nữa!
Văn Kinh thầm nghĩ chuyện lớn không tốt, đẩy Quân Diễn Chi: “Huynh yên tâm, qua một thời gian nữa thì đệ có thể ra rồi!”
Túc Tâm kiếm vung lên, kiếm khí lại đáp lên ngọn tháp đen.
Quân Diễn Chi oán hận nói: “Đệ dám!”
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng rồng gầm kéo dài, một đường thanh quang bay thẳng tới chỗ kiếm khí, va chạm liên hồi, ánh sáng lóe lên. Lập tức, tiếng va chạm vang lên điếc tai. Những đệ tử tu vi thấp xung quanh đã bịt lỗ tai, đau đầu quỳ xuống đất, ủy khuất vạn phần.
Một lão nhân râu dài tóc hạc chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người, sắc mặt hồng nhuận, hao gầy nhưng có thần, hệt như tiên nhân, hợp cùng với đường thanh quang đó.
Đám người Tịch Phóng, Lục Trường Khanh dại ra, bái kiến: “Vân Khê trưởng lão!”
Tru Tiên tháp lập tức xoay vòng đáp xuống đất, Vân Khê trưởng lão đảo mắt, ngọn tháp màu đen chậm rãi bay lên, đáp xuống tay ông bất động.
Tịch Phóng cung kính nói: “Trưởng lão đã bế quan hơn trăm năm, hôm nay vì sao lại xuất quan rồi?”
Vân Khê trưởng lão nhàn nhạt đảo mắt qua thanh kiếm trên tay Văn Kinh, đoạn lập tức ngẩng đầu nhìn gương mặt bị hủy của cậu, chân mày nhẹ run, rất lâu mới nói: “Vừa rồi chính là ngươi, nói Thanh Hư lão tổ ban kiếm, lệnh ngươi chưởng quản kiếm tông?”
Văn Kinh không biết phải nói gì mới tốt. Lời cậu nói vừa rồi vốn chỉ là do tức giận, mượn cớ mắng một đám phong chủ bất phân thị phi một phen thôi, căn bản là nói bậy nói bạ. Nhưng hiện tại cậu không tiện phủ nhận, chỉ đành nói: “Đúng thế.”
Vân Khê trưởng lão nói: “Bộ [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp] vừa rồi của ngươi, luyện lại lần nữa cho ta xem.”