Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Úc Lê lại cười nói: “Không sợ, chỉ cần là vật của em, ta đều thích. ” trong lúc nói chuyện, hắn đã hơi mở hai chân cậu ra nâng lên để hai bên eo, sau đó vớt cậu lên ngồi ở bên hông của mình, đồng thời đứng dậy thoáng cái thẳng tiến vào sâu bên trong cậu, cảm giác trướng đau đột ngột khiến Trương Úc Giai không khỏi hít vào một hơi.

“Ngoan, buông lỏng thân thể, nhắm mắt lại, chỉ cần coi như làm ở trên giường là được. ” Trương Úc Lê vừa nói như thế, Trương Úc Giai liền cảm giác trước mắt tối sầm, đợi đến khi ánh mắt thích ứng đột nhiên phát hiện, hai người bọn họ đang ở sân thượng lầu sáu, giờ phút này Trương Úc Lê đang đứng ở mép sân thượng, mà Trương Úc Giai giắt trên người hắn, cái mông hướng về phía ngọn đèn đường bên dưới tòa nhà, mặc dù có tường vây cao bằng cẳng chân ngăn lại, nhưng lấy chiều cao của Trương Úc Lê, cũng đủ ném cậu xuống, bị dọa sợ đến mức sáu hồn mất tam hồn, cậu ôm chặt Trương Úc Lê gào thét: “Anh phát thần kinh hả, nếu té xuống chắc chắn mất mạng.”

“Xuỵt—— ” Trương Úc Lê thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cậu, giống như một gà vỡ ổ, chỉ cần nhỏ từng giọt nước là có thể nổ bay, cho nên có chút buồn cười nói: “Nếu em kêu nữa…, người ở lầu sáu sẽ phải đi ra ngoài nhìn, đây cũng là sân thượng của người ta.”

Trương Úc Giai bị nói như thế, nhất thời mặt như màu đất, bởi vì cậu rõ ràng nhìn thấy sau lưng Trương Úc Lê có một cái bàn, bát ăn cơm trên bàn còn chưa rửa, cho nên hai tay của cậu phải bám chặt ở cổ của hắn, sau đó vùi đầu vào g ngực của hắn, mặc hắn giày xéo.

Mà Trương Úc Lê thấy cậu nghe lời, cứ tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu thổi hơi: “Đừng sợ, như vậy rất cảm xúc, nếu em muốn phát ra tiếng, anh liền ngăn miệng em lại, như vậy cũng không có ai nghe thấy được.”

Trương Úc Lê dứt lời liền mãnh mẽ đẩy hông một cái, Trương Úc Giai chưa lấy lại tinh thần liền thất thanh kêu lên, sau đó hắn làm mấy lần như thế, cuối cùng Trương Úc Giai mới hiểu được, trong lòng tên quỷ này muốn mình lúng tún, hắn khẩu vị nặng như thế kéo cậu đến đây, mục đích chính là để cho cậu bám chặt hắn, còn không nhịn được kêu lên hai tiếng, vì thế cảm giác thỏa mãn vừa rồi, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì, chỉ cắn chặt răng, mặc hắn mang theo mình phiêu vân phúc vũ ( lật mây đảo mưa ~ ‘mây mưa’)

Mà vốn tưởng rằng như vậy liền thôi, ngay khi Trương Úc Giai thích ứng, Trương Úc Lê lập tức xoay người cậu, sau đó do mặt cậu hướng về phía đèn đường vừa nhỏ vừa sáng kia nên mỗi lần hắn đẩy gần, cậu đều hoảng hốt thét lên, cứ như vậy đến cuối cùng ngay cả tiếng hét cũng bị đè ép, lúc này hắn mới một tay ôm cậu vào trong ngực liếm nước mắt của cậu, sau đó hơi trách cứ hỏi một câu: “Em còn dám đẩy ta cho người khác không?”

Trương Úc Giai nghe lời này chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng đâu còn dám phản bác cái gì, chỉ ở trong ngực của hắn lắc đầu khóc nức nở, hai chân đã run rẩy đứng dậy không nổi, nửa người tựa vào trong ngực của hắn, chỉ mong hắn nhanh lên một chút trở về.

Mà Trương Úc Lê thấy vẻ mặt kỳ quái của cậu, cuối cùng nói ra lời trong lòng mình, hôn trán của cậu rồi đưa cậu trở về phòng, nhưng trước khi ngủ, hắn lại còn nói ra một câu khiến Trương Úc Giai càng thêm hoảng sợ , “Không biết vừa lái xe vừa làm là cảm giác gì.”

Trương Úc Giai đầu đầy hắc tuyến, cũng không dám lên tiếng, một hồi lâu mới thiếp đi trong lòng ngực của hắn.

Chương . Vợ

Ngày kế gần như là vừa tới phòng làm việc, Trương Úc Giai đã lấy cớ lôi kéo Dương Vân chạy tới phòng hồ sơ, may mà hai ca phẫu thuật ngày hôm nay đều xếp vào buổi chiều, buổi sáng đã móc ngoéo nhau thích quản cũng không quản, những người gọi là chuyên gia tiếp chẩn như Trương Úc Giai cũng không có việc gì, cậu có ở đó hay không cũng chỉ ngang với thiếu người rót nước bưng trà thôi.

Trương Úc Giai vốn thực tập ở bệnh viện này, mặc dù chuyện nhỏ làm không ít, nhưng cậu chưa bao giờ tới phòng hồ sơ, ngay cả lão đầu trông coi phòng hồ sơ cũng chưa từng gặp qua, như thế cũng khó trách người khác đều nói cậu tầm nhìn hạn hẹp.

Dương Vân quả thật rất quen thuộc với lão đầu trông cửa hồ đồ kia, Dương Vân mở miệng gọi một tiếng gia gia, gọi đến mức hai bên râu mép của lão đầu cũng vểnh lên, liên tục ân cần hỏi han cô, từ đầu khen đến chân, lúc vào phòng hồ sơ vẫn không quên cẩn thận đánh giá Trương Úc Giai, mắt tam giác kia híp lại nhìn Trương Úc Giai khiến cậu toàn thân tê dại, cuối cùng mới sâu xa nói: “Phải giải quyết tốt a!”

Trương Úc Giai bị nói sửng sốt, nghe lời này lại càng cả kinh có chút mất hồn, nghĩ tới chẳng lẽ lão đầu nhi này cho rằng bọn họ là một đôi? Đang muốn giải thích, Dương Vân đã túm lấy cậu kéo vào phòng hồ sơ, sau đó thở dài nói: “Người già nói chuyện thì anh cứ nghe đi, coi là thật làm cái gì.”

Trương Úc Giai cảm thấy cũng đúng, nghĩ chỉ không người quen, cần gì lãng phí miệng lưỡi, nhưng trên mặt Dương Vân nổi lên từng trận ửng hồng, cảnh này khó gặp, cũng không biết là ánh đèn phòng hồ sơ hơi tối, người lại có chút ít buồn bực hay là bởi vì vừa rồi bị lão nhân kia nói, Trương Úc Giai không nhịn được trêu chọc: “Anh không cho là thật em cũng không thể cho là thật a.”

Dương Vân liếc cậu một cái nói: “Anh đa tình, đến chết không biết xấu hổ sao, tôi chính là coi trọng họ Trang kia, cũng không coi trọng người thiếu tầm nhìn như anh.”

Trương Úc Giai cũng không tức giận, nhưng nghe cô nhắc tới Trang Minh Thần, liền nói tiếp: “Nếu thích gã thì bày tỏ với gã là được, tranh thủ ở trước mặt gã biểu hiện một chút, mỗi ngày tô vẽ trang điểm, tại sao gần đây em không hóa trang? ” nghĩ lần trước cô hóa trang khiến cậu rất kinh ngạc hâm mộ, chỉ tiếc cô hóa trang tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nhìn nữa rất khó khăn a.

Dương Vân chưa trả lời, chỉ trừng mắt liếc cậu một cái rồi phỉ phui nói: “Nhanh lên một chút đi, nếu như bị người bắt được sẽ không tốt.”

Trương Úc Giai nghe vậy lập tức thu lại biểu cảm, cùng cô trong đi vào bên trong.

Phòng hồ sơ chủ yếu chia làm ba phòng lớn, bên trái là phòng hồ sơ của công nhân viên bệnh viện, ở giữa là phòng tài liệu, bên phải chính là hồ sơ bệnh án của gần mười năm, cũng là gian lớn nhất trong ba gian, cơ hồ chiếm cả hai phần ba phòng hồ sơ.

Trương Úc Giai gần như không hề nghĩ ngợi đã vào gian bên phải, nhưng sau khi vào cửa lại phát hiện chỗ này quả thực còn lớn hơn thư viện thành phố, trước trước sau sau đoán chừng có trên trăm cái giá để đồ, từng cái giá để đồ đều có hai mươi mấy tầng cao, cách ba cái giá đều có một cái thang mây, bởi vì toàn bộ đèn đều treo vô cùng thấp, tất cả bóng đèn đều có một chụp đèn, cho nên từng hàng giá để đồ chỉnh tề đặt ở nơi cao hơn chụp đèn quả thực giống như treo trên không trung, tối đen có chút người phải sợ hãi.

May mà giá ở nơi này mặc dù nhiều, nhưng phía trên đều có đánh số và nhãn hiệu, bọn họ muốn tìm đồ chỉ cần tìm ngày tháng năm gần đây là được.

Dựa theo thời gian Nhan Gia Ninh tử vong, khoảng chừng là trung tuần tháng trước, Trương Úc Giai tương đối thuận lợi tìm được rồi hồ sơ của cô, nhưng nguyên nhân tử vong trên hồ sơ bệnh là toàn bộ mô liên kết bị thiêu cháy cùng với hepatic có vết cắt cm dẫn đến mất chức năng tàng trữ máu .

Nếu như nói mô liên kết bị tổn hại, cũng không khó tưởng tượng là do sau khi tông xe bốc cháy gây ra, đây cũng là nguyên nhân Nhan Gia Ninh lấy bộ dạng xác máu hiện thân, nhưng hepatic có vết cắt cm là sao? hepatic là chỉ gan, cho dù tông xe khiến cho nội tạng bị tổn thương, kết quả kia cũng chỉ là nứt toác hoặc ép hỏng, nhưng vết cắt cm này rõ ràng chính là vật tương tự dao đâm vào, như vậy nguyên nhân cái chết của cô không phải là tông xe, mà là trước khi tông xe cô ấy đã chết rồi…

Thật ra thì kết quả này Trương Úc Giai đã từng nghĩ đến nhưng điều khiến cậu không thể hiểu được chính là trên hồ sơ bệnh nói rõ ràng như vậy, người nhà bọn họ bao kể cả cảnh sát thậm chí là bác sĩ không một ai để ý?

Lúc này, Dương Vân cũng nhìn ro nguyên nhân, “Che dấu mạnh mẽ như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là kẻ giết nữ nhân này nhất định là đại nhân vật có bối cảnh, nhưng người nào sẽ ra tay nặng như vậy với một người phụ nữ chứ? !”

Nghe những lời này, Trương Úc Giai có chút manh mối nói: “Cô ấy là một luật sư, bản thân nghề nghiệp này sẽ đắc tội với người khác, chỉ cần tìm được cuối cùng cô ấy giúp người nào tiến hành kiện cáo, kết quả sẽ ra thôi.”

Dương Vân cảm thấy có lý nói: “Nếu không thì chúng ta trước đem hồ sơ bệnh này về, xem lão đầu nói như thế nào, sau đó nếu có cơ hội, lại đi gặp người nhà của cô ấy, dù sao không phải ba cô ấy nói sẽ tìm chúng ta sao.”

Trương Úc Giai gật đầu,liền chuẩn bị cùng Dương Vân đi ra ngoài, nhưng giấy tờ trong giá còn chưa lấy ra, đầu vai cậu lạnh, tiếp đó nghe thấy một tiếng tiếng thúc giục : “Ba ba đi mau, ba ba đi mau.”

Trương Úc Giai giương mắt liền thấy một đôi mắt đen chiếm nửa bên mặt không ngừng lấp lóe, ranh nanh nhỏ còn tràn ra tia máu, khiến cho cậu theo bản năng lui về sau một chút, nhưng lúc thấy rõ là tiểu quỷ, mới áp chế sợ hãi, rất hiếu kỳ nói: “Nhóc tới làm cái gì? ” thuận tiện nhìn bốn phía, thấy cũng không bóng dáng người khác, cậu càng thêm tò mò.

“Nếu ba ba không đi thì không còn kịp nữa, nơi này có đại yêu quái, muốn ăn thịt người. ” giọng tiểu quỷ rất gấp rút, không ngừng kéo đầu và mặt của cậu, đồng thời còn chú ý nhìn đông tới nhìn tây.

“Anh đang nói chuyện với ai vậy? ” Dương Vân đi ở phía trước lấy làm lạ, nói.

“Cùng quỷ a! ” Trương Úc Giai thuận miệng đáp, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe theo rời đi, dù sao cậu vốn chuẩn bị đi.

Nhưng chưa đi được hai bước, tiểu quỷ bám trên vai cậu lại bò lên đầu cậu thúc giục: “Ba ba nhanh lên một chút a, nhanh lên nữa.”

Trương Úc Giai không nhịn được túm tiểu quỷ trên đầu về bả vai, sau đó một phen lôi kéo Dương Vân còn đang xem hồ sơ bệnh đi ra ngoài, trước khi cửa đóng toàn bộ đèn bên trong phòng hồ sơ đều tắt, một trận gió lạnh thổi tới, không đợi Trương Úc Giai đóng cửa lại, cửa kia đã ầm một tiếng đóng lại, hai người hoảng sợ đồng thời ngẩn ra sau đó lắc đầu cười đối phương rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Mà khi ra khỏi cửa phòng hồ sơ kia không bao lâu, vừa lúc nhìn thấy phó viện trưởng và một hộ sĩ đi về phía đó, cho nên Trương Úc Giai Dương Vân không khỏi nhìn nhau thở ra một hơi, trong lòng Trương Úc Giai rất cảm kích tiểu quỷ đã mật báo cho cậu, đang muốn trò chuyện với nó, không ngờ trên bả vai đã sớm trống không, điều này làm cho cậu cảm thấy mất mát, giống như thiếu ân tình.

Khi Trương Úc Giai đến phòng làm việc khoa tiêu hóa liền phát hiện bên trong vắng vẻ lạ thường, Lưu Kỳ và Vương Chinh cũng không ở đây, còn lại bốn cô gái đều đang vây quanh Dương Khiết giống như đang an ủi cô cái gì, lúc này thấy Trương Úc Giai tới , cũng không ai chào hỏi cậu, sau một lúc lâu cậu mới nhớ tới chuyện tối hôm qua cô hẹn hò với bác sĩ chủ nhiệm, vốn cậu muốn đi cơm ké, nhưng bị Diêu lão đầu tha đi đi xử lý chuyện nữa luật sư kia, hiện tại thấy tâm tình cô không tốt, nghĩ là gặp phải việc gì, cho nên chạy đến phòng trà nước rót một chén trà đi qua hỏi: “Chị Trương hôm nay sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không.”

Trương Khiết ngẩng đầu liếc cậu một cái, tiện đà cúi đầu, cầm khăn giấy trước mặt lau lau đôi mắt vừa sưng vừa hồng, một lúc lâu mới khàn khàn giọng nói: “Không có chuyện gì, chỉ là hôm nay ngực có chút khó chịu.”

“Ngực khó chịu? ” Trương Úc Giai ngẩn ra, “Vậy có cần để cho bọn họ giúp chị kiểm tra không!”

“Đừng, cậu đi làm việc của mình đi, chuyện phụ nữ người ta, nhóc con như cậu không nên hỏi.”

Trương Úc Giai nghe cô nói như vậy, cho là kỳ kinh nguyệt đến đau bụng kinh rồi, cho nên lơ đãng nói: “Chị Trương ngày hôm qua nói chuyện với bác sĩ Trang thế nào?”

Những lời này vừa ra, Trương Khiết oa oa khóc lên, bộ dạng lê hoa đái vũ giống như tê tâm liệt phế kia, làm Trương Úc Giai một phen hoảng hốt, ngay cả vội vàng tiến lên cũng phải hỏi rõ ràng, lại bị mẹ nhỏ Trần một tay kéo ra góc nói: “Cậu, đứa nhỏ này tại sao lại mở cái bình không nên mở vậy? Đây không phải vì chuyện này mà khóc thế này sao, cậu nói tiểu Khiết của chúng ta là nữ sinh ưu tú biết bao, dư sức sánh đôi với bác sĩ Trang, kết quả tên kia nhìn thấy cô ấy liền cởi từng nút áo của mình ra, để cho Tiểu Khiết nhìn thấy những dấu đỏ bị người hút ở trên ngực gã, còn nói hai người bọn họ một đêm mấy lần, lại đưa tay đến trước mặt cô hỏi cô chiếc nhẫn có đẹp hay không. Cậu nói tên này không phải là biến thái đấy chứ, tôi chưa từng gặp kẻ nào biến thái như vậy, đã có người lại còn đồng ý hẹn hò với Tiểu Khiết của chúng ta làm cái gì, từ chối thẳng không phải được rồi sao, thật là con cóc lộn nhào ( làm trò) —— khoe khoang trắng trợn □ a!”

Trương Úc Giai bị mẹ nhỏ Trần nói đến ngây ngây ngẩn ngẩn, nhưng chung quy có thể từ trong lời của cô tổng kết ra hai điểm, một là Trương Khiết bị cự tuyệt, hai là Trang Minh Thần có người, hơn nữa người này còn có thể mút ra dấu đỏ trên ngực gã.

Hai chuyện này vốn không có quan hệ gì đến cậu, nhưng sau khi nghe trái tim liền không khỏi co rút khó chịu, thật ra thì cậu đã xem qua nhẫn của gã, ban đầu còn hoài nghi nhẫn của gã không phải là nhẫn kết hôn, lại nghĩ tới gã từng thâm tình chân thành nói với cậu ‘Em cứ như vậy giao ta cho cô ấy?’, trong lòng không khỏi tự giễu, chẳng qua gã có điểm giống A Lê thôi.

Nói như vậy, Trương Úc Giai giật mình, thật giống như lời A Lê từng nói…

Buổi chiều vào phòng phẫu thuật, Trương Úc Giai theo thường lệ vẫn trợ mổ một của Trang Minh Thần, hai người gặp nhau ở phòng tiêu độc, Trương Úc Giai vốn muốn hỏi gã về chuyện hẹn hò với Trương Khiết, nhưng lúc nhìn thấy gã rửa tay hết sức cẩn thận chà xát chiếc nhẫn chỉ có bệ nhẫn bỉ ngạn hoa của mình, lời kia ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Lúc cậu định thu lại ánh mắt, Trang Minh Thần lại đối mắt với cậu trong gương, sau đó ôn nho cười một tiếng nói: “Đây là tâm của vợ tôi a, cho nên phải bảo vệ cho tốt.”

Trương Úc Giai nghe miễn cưỡng cười một tiếng, mặc dù đã sớm nghe qua những lời này gã nói với Trương Khiết, nhưng từ trong miệng gã nói ra, cậu lại rất ghen tị, một hồi lâu cậu mới nổi lên ý thơ nói: “Cậu rất quan tâm đến vợ của mình.”

“Tôi không tốt với người ấy thì tốt với ai, huống chi anh đối với người ấy không phải cũng rất để ý đấy sao?”

Trương Úc Giai nghe vậy vô tội hỏi: “Cậu nói ai a? ” dứt lời, cậu theo tầm mắt của gã thấy được chiếc nhẫn màu lam trên tay mình, hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Cái này, cái này thật ra thì không phải là… ” thật ra thì không phải là thứ tôi mong muốn.

Cậu nghĩ nói như vậy, nhưng đến khóe miệng lại nuốt xuống, giống như theo lời Dương Vân nói, cần gì phải coi là thật, cho nên liền cười thản nhiên nói: “Đúng vậy, giống như cậu nói, tôi không tốt với người ấy thì tốt với ai!”

Trang Minh Thần nghe lời này nụ cười rõ ràng càng sâu hơn, vừa xoa tay vừa đi đến gần cậu, nói: “Hôm nay tôi mua xe, định mời mọi người trong phòng đi tụ tập, nếu anh không vội cũng đi nhé!”

“Tôi a? ” Trương Úc Giai nghĩ đến tối nay phải cùng Diêu lão đầu nghiên cứu chuyện của Nhan Gia Ninh, liền định uyển chuyển từ chối.

Nhưng Trang Minh Thần lại nói tiếp: “Anh có muốn xem một chút không, không gian kia rất lớn, lăn hai vòng không là vấn đề, hiệu quả cách âm hoàn hảo.”

Trương Úc Giai nghe xong cảm giác người này căn bản không phải mua xe mà giống như mua giường, vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi cậu đến nhai lại lời này liền nghĩ tới câu nói trước khi đi ngủ của A Lê ngày hôm qua: không biết vừa lái xe vừa làm là cảm giác gì!

Cho nên đột nhiên run rẩy hỏi: “Nhãn hiệu gì?”

“Lãm Thắng, tôi chính là xem không gian rộng rãi của nó mới mua.”

Một câu thản nhiên của Trang Minh Thần làm Trương Úc Giai sặc không nhẹ, đồ vật này mà lấy tiền lương của cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lời tác giả: Giai Giai bất hạnh rồi, xe mua rồi, xe chấn còn xa sao…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio