Lâm Mộ Tình mới vừa từ nhà đi ra, liền thấy xe của Khang Kiến đứng ở bên đường.
Mà Khang Kiến thấy nàng đi ra, cũng vội vàng xuống xe.
Lâm Mộ Tình nhìn nhìn đồng hồ canh thời gian, bước nhanh đi đến hướng của Khang Kiến, đôi giày cao gót mới mua cùng nhựa đường trên mặt đường tiếp xúc, ngạo kiều phát ra một loại âm thanh không quen va chạm với nhau.
"Chờ rất lâu sao?" nàng mở miệng nói trước, mang theo ý cười mềm nhẹ.
Tay Khang Kiến nhẹ nhàng nâng mắt kính lên, ngại ngùng cười: "Vừa mới đến không bao lâu."
Thấy Lâm Mộ Tình mặc lễ phục dạ hội màu đen ngực trễ mà mình vì nàng chuẩn bị, vừa cười nói: "Cậu đêm nay trông rất được."
"Là Khang thiếu gia có mắt chọn quần áo mới đúng." Lâm Mộ Tình không thể không thừa nhận, Khang Kiến rất có ánh mắt thiên phú ở phương diện chọn lễ vật cho phụ nữ.
Khang Kiến mở cửa xe ra cho nàng, giúp nàng ngồi ổn định mới quay lại vị trí lái xe, sau lại cẩn thận giúp nàng thắt dây an toàn.
Nhưng Khang Kiến cũng không lập tức nổ máy xe, mà lại nhìn ánh đèn đường lạc lõng ngoài cửa xe đến xuất thần.
Tháng năm ở thành phố H, trong không khí tràn ngập hương hoa nhè nhẹ hòa lẫn, tựa như không, lại toát ra, thấm vào cả ruột gan.
"Nếu không đi sẽ muộn." Lâm Mộ Tình mắt lại liếc xem thời gian, có lòng nhắc nhở Khang Kiến.
Khang Kiến lúc này mới thản nhiên thở dài một hơi: "Mộ Tình, cám ơn cậu đã giúp mình."
Lâm Mộ Tình xoay đầu nhìn về phía Khang Kiến, bốn mắt tiếp xúc, nhìn nhau cười: "Bạn học cũ còn khách khí cái gì?" Hai người họ ba năm trung học đều cùng lớp, đại học tuy cùng trường nhưng không cùng ngành, nhưng cũng vẫn giữ được tình bạn.
Khởi động xe, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ chật chội, Khang Kiến một bên cẩn thận lái xe, một bên cùng Lâm Mộ Tình tán gẫu về sự thay đổi của mọi người sau vài năm tốt nghiệp.
Nói qua nói lại, đã nói đến bữa tiệc rượu hôm nay.
"Mình nhớ rõ cậu luôn không thích tham gia tiệc rượu lại còn phải đóng cặp, hôm nay là làm sao vậy? Còn kéo cả mình vào?" Lâm Mộ Tình khóe miệng hơi hơi giương lên, giương mắt nhìn về ánh trăng phía chân trời mông lung, trong bóng đêm mê người.
Khang Kiến cẩn thận liên tục vượt đầu dòng xe cộ ở phía trước, lợi dụng thời gian rảnh nhìn nàng một cái, liền bắt thấy khóe môi nàng cười, Khang Kiến cũng cười cười theo: "Mình biết cậu cũng không thích trường hợp như vậy, nhưng mình thật sự là không có biện pháp.
Ba mình nói nếu hôm nay không mang bạn gái đến, ông sẽ giới thiệu cho mình cái gì mà con của ông bạn, nghe nói nàng gái kia là người trang điểm tài năng lại khá được mắt......"
Lâm Mộ Tình khẽ mỉm cười, nhìn về kính xe phía bên phải, lại nhìn ra dòng xe đang chạy.
Gương mi thanh tú, đồ trang sức mới trang nhã, lại cười đến thanh nhã, mặc dù dung nhan không khuynh đảo lòng người nhưng nàng tuyệt đối là dễ dàng nổi bật rạng ngời giữa đám đông.
Khang Kiến tự mình nói xong, đột nhiên chuyển chủ đề: "Huống hồ nhà mình cùng nhà cậu cũng coi như có qua lại, nếu là lời nói của cậu, người lớn nhà mình nhất định sẽ tin tưởng."
Lâm Mộ Tình khi nãy nét mặt tươi cười đột nhiên biến mất, mắt nàng liếc Khang Kiến một cái, thản nhiên nói: "Khang Kiến, nhà mình là nhà mình, mình là mình, cậu muốn mình nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu hả?"
"Cậu có nói bao nhiêu mình cũng không thể hiểu được." Khang Kiến cũng giảm lại nét cười: "Đại học cũng dựa theo ý nguyện của cậu, học xong, bây giờ còn tiếp tục cùng người nhà đối nghịch, cuối cùng đối với cậu có chỗ nào tốt cơ chứ?"
Lâm Mộ Tình ngửa đầu dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhàn nhạt: "Có thể không nói được không? Hay là......!Cậu muốn mình xuống xe ngay tại đây?"
"Thôi được rồi, coi như mình cái gì cũng chưa nói qua vậy." Khang Kiến im lặng nín miệng lại, thật vất vả năn nỉ Lâm Mộ Tình giả làm bạn gái mình, cũng không thể thất bại trong gang tấc nhanh như vậy.
Bởi vì mặc dù là giả, Khang Kiến cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
"Chú ý lo tốt việc lái xe của cậu đi, đường đường là đại thiếu gia của một chuỗi khách sạn, ngay cả việc đứng đắn quen bạn gái cũng không có, cậu không phải hẳn là nên tự kiểm điểm một chút hay sao?" Lâm Mộ Tình vẫn như cũ, không trợn mắt, còn về việc gia đình mình, nàng vẫn là không muốn suy nghĩ đến.
Khang Kiến trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Danh hiệu bạn gái vẫn luôn luôn dành cho một người, đáng tiếc cô ấy vẫn không nhận ra." Lâm Mộ Tình không nói tiếp, Khang Kiến lại đành phải chuyển chủ đề, "Công việc ở trường vẫn thuận lợi chứ?"
Lâm Mộ Tình thản nhiên mở miệng: "Hoàn hảo."
Khang Kiến cũng sẽ không tiếp tục nói nhiều, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng nhạc trong xe nhẹ nhàng truyền ra.
××××
Khi hai người đến cửa chính của khách sạn lớn, thời gian bắt đầu của tiệc rượu cũng gần kề.
Khang Kiến nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Mộ Tình, lại giương mắt nhìn vào bên trong ánh đèn huy hoàng, thấp giọng nói: "Diễn xuất sẽ bắt đầu, Lâm diễn viên đã chuẩn bị tốt chứ?"
Lâm Mộ Tình tươi cười một cách trong sáng, cũng quay đầu nhìn Khang Kiến liếc mắt một cái, rồi sau đó kéo cánh tay Khang Kiến, song song đi vào hội trường bữa tiệc.
Lúc đầu Lâm Mộ Tình cũng không nghĩ sẽ giúp Khang Kiến, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, gia đình đều có máu mặt, một khi bị xem là một đôi, giả cũng có thể biến thành thật sự.
Nhưng vì, Khang Kiến từng bị chính mình cự tuyệt hơn ba lượt, Lâm Mộ Tình từ đáy lòng cảm thấy băn khoăn, tuy rằng làm không thể thành tình nhân, nhưng dù sao nhiều năm tình nghĩa bạn bè, lại không thể nào không giúp; Thứ hai, rất nhiều chuyện lớn trong nhà Lâm Mộ Tình đều làm ngược ý gia đình.
Gần đây nhất, mẹ nàng luôn thường xuyên quan tâm nàng.
Vì thế nên nghe theo ý bạn bè đề nghị, dùng Khang Kiến trước mắt làm lá chắn.
Sau đó, Khang Kiến cũng có thể tiếp tục phong hoa tuyết nguyệt[], nàng cũng có thể tiếp tục cuộc sống độc thân của nàng, không ảnh hưởng gì, cớ sao lại không làm chứ?
[]Phong hoa tuyết nguyệt: dụ ong ghẹo bướm.
Lúc này Khang Kiến mang Lâm Mộ Tình xuất hiện trước mặt Khang Niên ba ba, Khang Niên rất vui mừng: "Tiểu Kiến nói hôm nay muốn dẫn bạn gái đến cho bá bá xem, thì ra chính là con nha, khi nãy bá bá vừa mới cùng ba con chào hỏi, cũng chẳng thấy ông ấy nhắc gì đến chuyện của hai đứa, xem ra không phải chỉ mình bá bá không hay biết gì."
Lâm Mộ Tình vội cười nói: "Khang bá bá, hai chúng con cũng mới bắt đầu không bao lâu, gần đây trong trường học lại khá bận, con cũng không kịp nói cho ba ba con nghe." Trên thực tế, nàng đã một năm không có gặp qua ba ba nàng Lâm kiều sinh, phó viện trưởng Lâm.
Bệnh viện tổng hợp số bốn thành phố, bệnh viện đa khoa, bác sĩ – giáo sư đồng thời là chủ nhiệm khoa ngoại nổi tiếng, Lâm Kiều Sinh, phó viện trưởng Lâm, không sai chính là cha nàng, nhưng nàng cũng không học y, hơn nữa tốt nghiệp còn lưu hiệu[] làm công việc bình thường nhất, một giảng viên đại học.
Điều này cũng là nguyên nhân dẫn đến việc nhiều năm hai cha con căn bản không nói chuyện với nhau.
[]Lưu hiệu: ghi danh.
Lại hàn huyên vài câu, Khang Niên liền gọi Khang Kiến mang Lâm Mộ Tình đi tiếp đón khách khứa.
Khang Kiến là con trai độc nhất, tương lai sản nghiệp Khang gia đều giao cho Khang Kiến, mà lại là kinh doanh khách sạn, điều quan trọng nhất chính là giao thiệp.
Lâm Mộ Tình đi theo bên cạnh Khang Kiến, cùng Khang Kiến cười tiếp đón những vị khách xa lạ phía trước, lơ đãng lộ ra thần sắc mỏi mệt, bị Khang Kiến nhìn thấy: "Cậu muốn nghỉ ngơi một tí không? Mình cho cậu chìa khóa văn phòng mình."
Lâm Mộ Tình đè lấy tay đang rút chìa khóa của Khang Kiến: "Không sao, mình đi vệ sinh tí."
Đứng trước bồn rửa tay, Lâm Mộ Tình nhìn chính mình trong gương nhìn đến ngẩn người.
Vừa nãy trong bữa tiệc, ở phía xa, nàng cùng Lâm Kiều Sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, phó viện trưởng Lâm trên mặt lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, vừa lúc đang cùng người bên cạnh vui vẻ thảo luận cái gì đó, nhưng lại liếc mắt một cái nhìn về phía nàng, ánh mắt lại dị thường sắc bén.
Có lẽ là không muốn nhìn thấy nàng nữa nên liền sớm rời đi.
Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến cô bạn thân của mình, nhị hóa[] Lâm Thanh Hủ.
Lấy di động ra, ấn phím số hai, tiếp theo lại ấn nút gọi, chưa đến vài giây, điện thoại được bắt máy.
[] Nhị hóa: ngốc, tối dạ, khiếm nhã.
Bắt đầu từ các chương sau mình vẫn sẽ giữ nguyên nhị hóa để không làm mất ý tác giả.
"Mộ Tình? Cậu không phải cùng Khang Kiến tham gia tiệc rượu gì sao? Sao rảnh điện thoại cho mình vậy?" Xung quanh Lâm Thanh Hủ rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh ngón tay gõ bàn phím đang làm việc.
"Mình ở nhà vệ sinh.
Cậu còn đang tăng ca à?"
"Đúng vậy, mình đang khổ sở với bản thiết kế, không biết có bao nhiêu hâm mộ vị giáo sư của nước nhà đây, Khang thiếu gia đâu?" Lâm Thanh Hủ tiếp tục bận rộn, tay cùng miệng cũng không ngừng lại.
Lâm Mộ Tình trong lòng nhịn không được nhổ nước bọt, đã nói là ở nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh nữ! Khang Kiến đương nhiên ở là bên ngoài! Lại dám nghi ngờ mình? Nhưng nể tình Lâm Thanh Hủ nói chuyện luôn luôn như thế, nàng cũng nói theo suy nghĩ của mình: "Cậu ấy còn đang tiếp đón khách khứa, mình là trốn vào đây."
"Thật sao, vậy cậu goi cho mình rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
"Mình vừa rồi thấy ba ba mình."
"Tuy rằng cậu đã lâu không về nhà, nhưng ở đó găp ba cậu cũng đâu có gì phải ngạc nhiên."
"Được rồi, điều này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ông vừa rồi trừng mắt nhìn mình liếc một cái, có thể là cảm thấy mình đã làm ông mất mặt."
Lâm Thanh Hủ bên kia nửa ngày không lên tiếng, trong chốc lát, cô mới nói: "Mộ Tình, cậu không phải muốn nói với mình là, nhiều năm như vậy cậu cũng chưa từng hối hận, chẳng lẽ giả làm bạn gái Khang Kiến một lần liền hối hận hay sao?"
"Mình đương nhiên sẽ không hối hận! Chỉ là cảm thấy có chút khổ sở, mình không nói ra được, cậu có hiểu được loại cảm giác này không?"
Lâm Thanh Hủ ở điện thoại cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, thuận miệng trả lời: "Cậu nói không ra, mình làm sao mà biết được? Ai nha, đúng là di chứng của mùa xuân, đầu óc trẻ con." Sau đó liền thừa dịp Lâm Mộ Tình chưa kịp xù lông, nhanh chóng nói một câu "Được rồi, mình còn có việc phải làm." Sau đó ngắt điện thoại.
Di chứng mùa xuân? Là cái gì cơ chứ? Cảm giác xúc động chợt xuất hiện rồi biến mất......!Có quan hệ với mùa xuân? Lâm Mộ Tình hối hận đã gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hủ.
Vỗ vỗ nụ cười cứng ngắc trên mặt, hít sâu một hơi, nàng nghĩ, nơi này quả nhiên không thích hợp mình, sau khi ra ngoài sẽ kêu Khang Kiến đưa mình về nhà.
Trong sảnh lớn, nhạc nền đã đổi thành điệu Waltz tao nhã, Lâm Mộ Tình thấy Khang Kiến đang đứng ở sát cửa sổ phía trước cùng một người phụ nữ đang nói gì đó.
Người phụ nữ ấy đưa lưng về phía nàng, cũng là một thân âu phục đen dài, làm nổi bật dáng người xinh đẹp, tóc búi cao lên, lộ ra phần cổ trắng ngần.
Lâm Mộ Tình không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng chỉ nhìn thân hình liền suy đoán, hẳn là vị mỹ nữ mới đúng.
Lâm Mộ Tình chậm rãi đi về phía bọn họ, Khang Kiến thấy nàng liền vẫy vẫy tay, người kia đang hướng lưng về phía của nàng cũng xoay người lại, quả thật là một vị mỹ nữ.
Ngay lúc quay người lại, cả hai đều ngây ngẩn cả người.
- --------------
Đôi lời của tác giả: Hố mới ~~~~~ mong mọi người tiếp tục duy trì ~~~
Pháo hoa chíu chíu,
Xong chương đầu rồi! ~~~~~==
- --
Sorry vì up trễ như vậy, dạo này là mùa thi nên Mad cũng phải lo cho tương lai xíu!!
Có một số cách xưng hô Mad không giải thích vì Mad nghĩ chắc ai cũng hỉu được, readers cần thì comment để Mad ghi chú thêm vào.
Erm...!vote for me!!
Merry cận Christmas!! ヘ(= ̄∇ ̄)ノ
Hết chương ..