Tay Lâm Mộ Tình chạm vào xương quai xanh của Tiêu Dương, nhẹ nhàng phác họa dọc theo đường nét của xương quai xanh, giọng nói nàng khàn khàn nói: "Lên giường của tôi, chính là nữ nhân của tôi, cô không được hối hận."
Lâm Mộ Tình rất để ý chuyện này, nàng từng tuyên bố, ngoại trừ là nữ nhân của nàng, không ai khác được ngủ trên giường của nàng.
Cũng chính vì lý do này mà mỗi lần tan ca, Lâm Thanh Hủ ngủ ở nhà nàng cũng chỉ nằm trên sofa.
Nàng thật sự rất coi trọng cái giường về mặt ý nghĩa cùng công dụng thực tế của nó.
Tiêu Dương mặt đối mặt mà cười với nàng: "Bắt đầu từ ngày hôm đó, không phải đã như vậy sao?"
Lâm Mộ Tình chỉ cười mà không nói, cúi đầu xuống trước ngực Tiêu Dương mà ngậm lấy nhũ hoa, rất động tình và rất săn chắc, tiện thể áp luôn cả khuôn mặt vào trong đó.
Lần đầu tiên bị Tiêu Dương cưỡng hôn, nàng liền phát hiện, ngực Tiêu Dương rất lớn......!Nàng không thể không thừa nhận, nàng rất thích cảm giác này......
Bóng đêm trêu người, cảnh sắc lại mê hoặc lòng người, hai người trên giường chìm đắm vào càng lúc càng sâu.
Bên trong phòng ngủ một mảnh tối mờ, bóng đêm mông lung.
Lâm Mộ Tình không kiêng nể gì mà đánh giá Tiêu Dương, da thịt mềm mại trong bóng đêm càng lộ vẻ trắng noãn, hai bầu ngực ướt át gợi tình, nở rộ.
Nàng nhịn không được một bên quỳ gối, tinh tế vuốt ve một bên ngực trắng nõn, nhũ hoa cương cứng, hít một hơi bên này, lại quay sang mút bên còn lại.
"Mộ Tình......" Tiêu Dương một lần lại một lần kêu tên Lâm Mộ Tình, hô hấp càng ngày càng dồn dập, hai tay nắm chặt vai của nàng.
Lâm Mộ Tình vừa mới dừng động tác lại, hơi chút vươn thẳng thân trên lên, lại bị Tiêu Dương kéo nàng xuống, nhanh chóng áp sát nàng mà hôn.
Lâm Mộ Tình một bên hôn, bên còn lại để tay trên người Tiêu Dương mặc sức âu yếm.
Mắt Tiêu Dương khép hờ gợi tình, hai tay hoàn toàn đặt trên eo nàng, mặc cho nàng tùy ý vuốt ve.
Trong chốc lát, cả người Tiêu Dương liền xụi lơ, xúc cảm bắt đầu dâng trào.
Trong lúc đang tiến vào, Tiêu Dương ngưỡng người lên, nhẹ rên ra tiếng......
××××
Mỗi người phụ nữ đều hy vọng trao cho người yêu mình những thứ của riêng mình, những kỷ niệm mang dấu ấn của bản thân mình, độc nhất vô nhị.
Cũng như bây giờ đây, Lâm Mộ Tình cũng rất dụng tâm ở trên người Tiêu Dương lưu lại những dấu răng của riêng bản thân nàng độc nhất vô nhị.
Tiêu Dương đau đến cong cả người lên, khó nhịn đến hô to lên, tiếng kêu đó dường như càng thêm kích thích Lâm Mộ Tình, nàng lại tăng thêm một tí lực cắn.
Nàng nghĩ bản thân nhất định là yêu Tiêu Dương mất rồi, bằng không sẽ không có những hành động điên cuồng đến như vậy.
Nàng mở miệng hỏi Tiêu Dương: "Từ trước đến nay đã bao nhiêu người cùng một chỗ với Dương?"
Tiêu Dương trả lời: "Nếu cùng một chỗ theo ý em nghĩa là lên giường, vậy em là người thứ hai."
Lâm Mộ Tình đương nhiên biết mình với Tiêu Dương yêu lần đó không phải là lần đầu tiên của Tiêu Dương, nhưng trước đó chỉ có một, việc này quả thật làm cho nàng có chút kinh ngạc.
"Người đó có cắn Dương lúc yêu không?"
Tiêu Dương lắc đầu, động tác của Lâm Mộ Tình cũng không dừng lại, nàng hung hăng cắn lên vai Tiêu Dương.
Ngón tay ở trong cơ thể Tiêu Dương mà chuyển động, lực cắn trên vai cũng không chút thả lỏng.
Tiêu Dương đau đến nước mắt đều chảy ra, thân thể còn bị người nọ khống chế, căn bản không có khí lực mà chống đẩy.
Rất nhanh, từ nơi nào đó trong thân thể truyền đến khoái cảm, nhấn chìm cả cảm giác đau trên vai.
Đến lúc sau, cô mới cảm nhận sâu sắc cái cảm giác đau này, dường như làm tăng thêm một ít tình thú ở bên trong.
Tuy rằng lúc trước chỉ có một lần tiếp xúc qua da thịt, nhưng không biết vì sao, Lâm Mộ Tình đã có thể chuẩn xác tìm được điểm nhạy cảm của Tiêu Dương, làm cho Tiêu Dương một lần lại một lần lên đỉnh.
Tiêu Dương không thừa nhận cũng không được, cô yêu thích cảm giác cùng Lâm Mộ Tình "chung một chỗ".
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dương tỉnh dậy trước, cô không lập tức rời giường, mà dùng tay chống đầu, nằm nghiên một bên nhìn Lâm Mộ Tình còn đang say ngủ.
Cô đã biết, Lâm Mộ Tình trước mắt mình chính là em gái của người mà mình luôn tưởng niệm khi còn ở nước ngoài, bằng không như thế nào lại có người dung mạo tương tự, cả tên cũng gần giống.
Đột nhiên, cô phát hiện bên tai trái Lâm Mộ Tình đeo chiếc hoa tai bạch kim chạm khắc tinh xảo, cô nhớ rõ đêm qua lúc cùng Lâm Mộ Tình hôn môi, tai bên phải không có lỗ xỏ.
Cô lúc này mới phát hiện, thì ra Lâm Mộ Tình cũng chỉ xỏ một bên tai.
Sau đó lại nhớ đến rất nhiều năm về trước, nàng nằm trên giường bệnh của bệnh viện Tổng hợp khoa đa khoa, vị tỷ tỷ là bác sĩ thực tập chăm sóc mình cũng từng hỏi qua: "Vì sao chỉ xỏ một bên tai?".
Lúc ấy cô trả lời là vì mình thích.
Vậy Lâm Mộ Tình thì sao? Sao cũng chỉ xỏ có một bên tai?
Tiêu Dương mặc váy ngủ của Lâm Mộ Tình mà rời giường đi WC, lúc từ WC đi ra, phát hiện phòng khách có người.
Người kia, mái tóc ngắn hỗn độn, chứng tỏ bản thân không chăm sóc, vóc dáng cao gầy, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình cùng quần jean, một bộ dáng T thanh tú.
Lúc này, người đó đang đứng ở giữa phòng khách, trợn to mắt nhìn mình.
Người kia, không phải ai khác, là người vừa xuống ca đêm Lâm Thanh Hủ.
Như bình thường qua nhà Lâm Mộ Tình, như mọi lần ngả lưng xuống sofa, đột nhiên thấy trong phòng vệ sinh có dáng một nữ nhân xa lạ bước ra.
Cô vò vò tóc, vừa định nói: "Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà......" Nhưng mà, nàng rõ ràng nhìn thấy người này là đang mặc váy ngủ của Lâm Mộ Tình.
Dưới đất thì vứt đầy quần áo, Lâm Thanh Hủ chỉ lo trừng lớn ánh mắt mà kinh ngạc, quên cả việc nói chuyện.
Tiêu Dương hơi nheo mắt lại, đánh giá Lâm Thanh Hủ một phen, tiếp theo quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa khép hờ mà ai đó đang ngủ say bên trong.
Cô nghĩ, Lâm Mộ Tình bảo thủ trong chuyện H như vậy loại T này nàng cũng thích sao?
Lâm Thanh Hủ thấy Tiêu Dương đang nhìn về phía phòng ngủ, đột nhiên sáng cả mắt lên, lại cẩn thận liếc mắt nhìn người đối diện, nghĩ lại tình huống đang xảy ra rồi xây chuỗi mọi thứ lại.
Nàng kinh hô: "Cô là Tiêu Dương!"
Tiêu Dương nhíu mày: "Cô quen tôi à?"
Lâm Thanh Hủ nở nụ cười: "Tôi đương nhiên biết a, Mộ Tình không có chuyện gì làm thì thường xuyên nhắc tới cô." Cô trưng bộ dáng muốn cùng Tiêu Dương tán gẫu ra, đặt mông ngồi xuống sofa, đối mặt với Tiêu Dương cười hề hề một cách láu lỉnh.
Tiêu Dương lại hỏi: "Cô cùng em ấy......!có quan hệ gì?"
Lâm Thanh Hủ sửng sốt: "Mười mấy năm bạn bè a, tôi là Lâm Thanh Hủ, cậu ấy không có đề cập qua sao? Cô còn nhớ chứ lúc học lớp mười, tôi giúp người khác đưa thư tình cho cô, lúc ấy cô còn muốn hành hung tôi......!Bộ dáng tôi khi đó cùng bây giờ cũng không sai biệt lắm, cùng lắm là vóc dáng không cao như vậy......"
Tiêu Dương nghe có điểm hồ đồ: "Trung học? Chúng ta là bạn học sao? Tôi không có ấn tượng gì lắm."
"Khi đó cô là -, tôi cùng Mộ Tình là -, cô không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường mà thôi, khi đó mình cũng chưa từng nói chuyện qua.
Nhưng chắc là cô phải nhớ rõ Mộ Tình a, khi đó cô vì cứu nàng mà bị tai nạn xe cộ, nàng vẫn luôn áy náy, hiện tại ông trời lại cho hai người gặp nhau một lần nữa, người hữu tình sẽ thành thân thuộc, thật sự là rất cảm động......" Lâm Thanh Hủ vì bạn mình mà nhắc lại không ít chuyện cũ.
Tiêu Dương càng nghe càng hỗn loạn, những lời này Lâm Mộ Tình cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc qua với cô.
Rất nhanh cô liền hiểu ra không ít chuyện, lớp mười năm ấy, tan học cô cùng người khác đua xe, ngay cái cua quẹo ở giao lộ, có nữ sinh băng qua đường, ngay lúc vừa nhìn thấy, cô liền lựa chọn xoay đầu xe, va vào hàng rào chắn đường.
Cô chỉ nhớ rõ nữ sinh kia cũng mặc đồng phục trường mình.
Dựa theo cách nói của Lâm Thanh Hủ, người kia, là Lâm Mộ Tình?
Cô đánh gãy lời nói của Lâm Thanh Hủ: "Ý của cô là, người mà tôi suýt chút nữa là đụng vào năm ấy, là Lâm Mộ Tình? Cái người hại tôi ở bệnh viện nằm đến nửa năm, là Lâm Mộ Tình?"
- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Tôi là tiểu ong mật cần cù đây ~~~~~~
Hôm nai kỷ niệm tháng lập nick Wattpad, vậy mà Wattpad trên lap mấy ngày nai đều lên hk đc, đành phải ngòi soạn lại trên đt, hờn dễ sợ ಠзಠ
Thui chúc n.m cuối tuần vui vẻ.
Ai về quê ăn Tết thì thượng lộ bình an.
Hết chương ..