Ái · Đãng Dạng

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Dương nghe lời ăn hết chén cháo, lại nhận lấy ly nước ấm từ tay Lâm Mộ Tình uống một ngụm, vừa tính mở miệng nhắc là mình phải đi họp, bất ngờ lại bị Lâm Mộ Tình nhét một vật nhỏ vào miệng.

Hương dưa Hami ngòn ngọt.

Lâm Mộ Tình thỏa mãn giúp Tiêu Dương chỉnh lại cravat, mới cười nói: "Đi đi, em ở đây chờ Dương." Nói xong lại lắc lắc cái mái ngố.

Cửa phòng làm việc vẫn còn đang mở, Tiêu Dương bị những hành động của Lâm Mộ Tình làm cảm động, thiên ngôn vạn ngữ không biết nên nói từ đâu, đành phải thấp cúi đầu, hôn hôn lên chóp mũi lạnh băng của nàng.

Khi cánh môi tiếp xúc với chóp mũi trong nháy mắt kia, Tiêu Dương cảm thấy mình thiếu sót Lâm Mộ Tình nhiều lắm, vì thế nên cánh môi kia lại dịch xuống thêm một xíu.

Vị ngọt nhàn nhạt quanh quẩn bên hơi thở, Tiêu Dương lại làm thêm một chuyện xấu là đưa đầu lưỡi vào, thuận tiện mang theo cả hương dưa Hami vào miệng Lâm Mộ Tình.

Chợt nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa phòng, Lâm Mộ Tình mới ý thức được đây đang là văn phòng làm việc của Tiêu Dương, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì thật không tốt đâu nhỉ? Nàng nhanh chóng đẩy Tiêu Dương ra.

"Em đến đây lúc nào vậy? Không phải anh đã kêu em nghỉ à."

Là giọng nói của biểu ca Tiêu Dương - Dương Tử An.

Lâm Mộ Tình mới thở phào một hơi, bị anh ta nhìn thấy vẫn còn tốt hơn bị những người khác nhìn thấy.

"Hết bệnh rồi." Tiêu Dương cười đáp lại anh, nhưng vẫn còn đang nhẹ nhàng liếm liếm môi dưới chăm chú nhìn Lâm Mộ Tình.

Lâm Mộ Tình đè xuống xung động muốn áp Tiêu Dương, xoay người cười, nói với Dương Tử An: "Lại gặp nhau rồi, Dương tổng.

mặc dù Tiêu Dương đã hạ sốt, nhưng vẫn được xem là bệnh nhân, nửa tiếng sau hẳn là phải uống thêm phần thuốc nữa mới được.

Vì thế nên tôi mong là......!hội nghị không nên kéo dài quá lâu, anh cũng không hy vọng bệnh tình của cô ấy thêm nghiêm trọng đúng không?"

Nàng nói xong câu này, cả hai người kia đều giật mình một chút.

Dương Tử An rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười nói: "Đương nhiên, tôi cũng giống Lâm lão sư vậy, yêu nhất cô em gái này."

"Thật tốt, nhanh đi họp đi!" Tiêu Dương khẩn cấp ngăn cản màn đối thoại quỷ dị của hai người này.

Đi tới trước cửa thang máy, Dương Tử An liếc mắt một cái, nhìn cửa văn phòng đã đóng lại của Tiêu Dương, khóe miệng trái hơi giương giương lên, anh cười nói với Tiêu Dương: "Khi nãy trong nháy mắt anh đã cảm thấy, dù cho lời cô ấy nói không có đạo lý, anh cũng có ảo giác như phải nghe theo.

Em có cảm thấy loại cảm giác này hay không?"

"Sao?"

Bỗng nhiên Dương Tử An lại cười cười như bị thần kinh, hỏi: "Tại sao anh lại cảm thấy cô ấy có chút giống ông nội đây? Đừng nói là người mà ông nội phái tới để giám sát em đó chứ?"

Tiêu Dương đẩy anh một cái, "Sao có khả năng đó được? Ông ngoại còn không biết sự hiện diện của em ấy."

Dương Tử An thân cao cm không mảy may di động một chút nào, Tiêu Dương bây giờ đúng là bệnh thật rồi, anh tính tính toán toán khoảng mười lăm phút liền chấm dứt hội nghị.

Hai người đi vào thang máy, Dương Tử An nhấc tay ấn nút đóng cửa, còn nói: "Nếu không đúng như lời anh nói, vậy cô ấy nhất định là phụ nữ có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, cố ấy biết chuyện giữa em với chị cô ấy trước kia không?"

Tiêu Dương im lặng rồi lắc lắc đầu.

"Vậy em cũng nên cẩn thận một chút."

Cửa thang máy vừa mở ra, trên mặt Dương Tử An liền lộ ra nụ cười tươi ôn hòa sải bước đi về phía phòng họp.

Cuộc hội nghị rất ngắn gọn, Tiêu Dương nhìn tốc độ nói nhanh gấp hai lần bình thường của Dương Tử An, cúi đầu nở nụ cười không chút tốt lành.

Miệng còn lưu lại hương dưa Hami nhàn nhạt, thật khiến con người ta lưu luyến vô cùng.

Tiêu Dương trở lại văn phòng, phát hiện Lâm Mộ Tình đã ngủ gục trên bàn, trên tay còn đang siết chặt tờ giấy ghi chú

Trên giấy viết: Tôi đi họp.

Là tờ giấy trước đó Tiêu Dương viết lại cho Lâm Mộ Tình.

Tiêu Dương không dám đánh thức nàng, liếc mắt thoáng nhìn qua túi thuốc cảm kia, mặt mày đều nhăn hết lại, không thích một tí nào cả, đương nhiên là ngay cả uống thuốc Tiêu Dương cũng không thích.

Vì thế nên cô liền nhẹ nhàng muốn len lén đem số thuốc kia đi xử lý, y hệt một đứa con nít vậy.

Có điều cô vừa động, gói thuốc to liền kéo theo một tiếng xì xào vang lên.

"Về rồi à? Chuẩn bị uống thuốc đi." Lâm Mộ Tình xoa xoa con mắt, giật lấy gói thuốc to trên tay Tiêu Dương, sau đó còn rót thêm ly nước ấm cho Tiêu Dương.

"Có thể không uống có được hay không?"

"Không uống thuốc thì làm sao mà hết bệnh được? Lhông phải trong lòng Dương luôn muốn nhanh đi làm lại hay sao? Không nhanh khỏi bệnh thì làm sao mà quay về công việc được?"

"Không uống không được à?"

"Không được, nhanh lên há miệng ra." Lâm Mộ Tình lấy một viên thuốc con nhộng đặt vào lòng bàn tay.

Tiêu Dương bĩu môi, nhíu mày, cực kỳ ai oán nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn uống......"

"Tại sao lại không muốn uống?"

Tôi có thể nói là do tôi sợ đắng hay không? Tiêu Dương mếu máo, không tự nhiến mà nói: "Không thích uống thuốc."

"Nhảm nhí." Lâm lão sư bắt đầu muốn phát hỏa, "Nào có ai thích uống thuốc chứ, đây không phải là do Dương bị bệnh hay sao.

Ngoan ~ há miệng ~"

Tiêu Dương đã ủy khuất muốn chết, lại làm thêm một dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Lâm Mộ Tình.

Lâm Mộ Tình không dụ được nữa, đành phải nói: "Em đút Dương nha."

Tiêu Dương lại cảm động rồi.

Lâm Mộ Hân trong ấn tượng cũng từng nói qua như vậy với cô, thế nhưng khi Lâm Mộ Hân đối mặt với cô, ánh mắt khi ấy không chứa nhiều tình cảm như Lâm Mộ Tình vậy.

"Đã lâu rồi không ai nói qua những lời này với tôi nữa." Tiêu Dương rất ít khi sinh bệnh, càng khỏi nói tới chuyện lúc bị bệnh có bạn gái ở bên cạnh.

Cô yên lặng nhìn vào ánh mắt Lâm Mộ Tình, là ánh mắt trong suốt đến không một tia tạp niệm, tràn đầy trong ấy, chính là hình bóng của cô.

"Em nói thật đó, em đút Dương, như vậy sẽ không cảm thấy đắng nữa." Tuy là nàng cũng không hiểu nổi, chỉ là một viên thuốc nhỏ mà thôi, bỏ vào trong miệng uống một ngụm nước liền trực tiếp nuốt xuống thôi, có bao nhiêu đắng?

Vì thế nên Lâm Mộ Tình lấy viên thuốc đó bỏ vào chính miệng mình, chậm rãi tiến gần sát Tiêu Dương.

Một Tiêu Dương bị bệnh, so với bình thường càng thêm mê người.

Hai bên má bởi vì vừa hết sốt mà ửng hồng lên, hai mắt bởi vì sợ uống thuốc mà lóe lệ quang.

Nhớ tới nụ hôn mang hương trái cây trước đó của hai người, Lâm Mộ Tình không cẩn thận nuốt nước miếng một cái, viên thuốc vốn dĩ chuẩn bị đút cho Tiêu Dương liền bị chính nàng nuốt vào bụng.

"Nguy rồi!" Lâm Mộ Tình mở căng hai mắt ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Dương.

[⊂(⊙д⊙")つ]

"Em nuốt viên thuốc đó rồi?" Tiêu Dương lấy ly nước đưa tới tay nàng, giọng an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, coi như uống dự phòng bệnh cảm vậy." Thật ra trong lòng cô đang lén cười, ai kêu em ép tôi uống thuốc!

"Làm sao mà không có chuyện gì được chứ, là thuốc đều có ba phần độc! Dương không có nghe Hướng Nghiên nói qua hay sao? Có lần Vương Thiến Thiến bị đau dạ dày vô ý uống trúng thuốc dị ứng của chị ấy, uống xong liền nôn sạch ra!"

Tiêu Dương le lưỡi, "Có cần phải khoa trương tới như vậy hay không a......"

Lâm Mộ Tình sửng sốt, Tiêu Dương thế mà lại le lưỡi?!

Lần này thì, Lâm Mộ Tình an toàn đem viết thuốc cảm đưa vào trong miệng Tiêu Dương, hơn nữa còn giúp cô nuốt xuống luôn.

Đương nhiên, sau đó còn không quên thưởng thêm cho cô một viên kẹo.

Miễn cưỡng uống thuốc xong, Tiêu Dương đắng đến nhíu mặt, lại le lưỡi.

"Tiêu tổng, ngài đây là là đang giả moe sao?" Lâm Mộ Tình ngồi lên bàn làm việc của Tiêu Dương, cúi đầu cười hỏi.

Tiêu Dương không đáp lời, ngược lại còn trừng mắt liếc nàng một cái rồi mới tiếp tục làm việc.

Kế sau đó Lâm lão sư mới bắt đầu lầm bầm lầu bầu nói: "Đúng thật là, không có tiểu thụ nào mà không ngạo kiều mà."

Tiêu Dương quay đầu đáp lời nàng: "Có phải hay không tôi nên đáp lại một câu với em, đúng thật là, không có tiểu công nào mà không phúc hắc nhỉ?"

Dáng vẻ nâng mày của Tiêu Dương, cộng thêm mỹ cảm khi mang bệnh này, liền khiêu khích thần kinh của Lâm Mộ Tình.

Lâm Mộ Tình bất giác cong cong khóe miệng lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận, thay vào đó là xoay người đi tới cửa phòng nhấn khóa lại.

Tiếng khóa cửa răng rắc một tiếng, tâm Tiêu Dương cũng theo đó mà hồi hộp theo.

Lúc cô vẫn còn đang ngẩn người, Lâm Mộ Tình đã bước tới đứng trước mặt cô.

Chỉ thấy Lâm Mộ Tình nhẹ nhành chuyển động cái ghế của Tiêu Dương, để Tiêu Dương ngồi đối diện với mình, tiếp đó là cúi người kéo kéo cravat của Tiêu Dương.

Lôi kéo, ngón tay quấn quấn quanh vài vòng, hơi dùng chút lực, liền khiến Tiêu Dương ngả người về phía trước gần sát với mình hơn.

Hô hấp kịch liệt phả lên mặt, Tiêu Dương có chút kinh hoảng, "Mộ Tình......"

"Sao?" Thấy Tiêu Dương định nghiêng người né tránh, Lâm Mộ Tình liền áp tới gần hơn, trực tiếp vây lấy Tiêu Dương ở giữa ghế ngồi.

Tiêu Dương dựa lưng vào ghế, nghiêng nghiêng đầu mình, cố gắng tránh thoát khỏi hơi thở nóng rực kia: "Đây là phòng làm việc của tôi......"

"Vậy thì sao chứ?" Lâm Mộ Tình áp tới càng thêm gần hơn.

Tiêu Dương đưa tay để lên vai Lâm Mộ Tình mà đẩy một cái, muốn từ trên ghế đứng dậy, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, đại khái là do cơ thể vì đang còn bệnh nên yếu ớt mà lung lay.

Lâm Mộ Tình liền thừa dịp này mà vươn cánh tay ra, ôm lấy cô chặt chẽ.

"Đừng như vậy......!bây giờ còn đang là thời gian làm việc, hơn nữa tôi còn đang bệnh." Tiêu Dương bất an nhẹ nhàng giãy giụa cơ thể mình.

Cô quá hiểu rõ giờ phút này điểu mà Lâm Mộ Tình muốn làm gì chính là chuyện gì.

Lâm Mộ Tình ôm cô vào trong lòng mình, ngửi thấy hương vị dưa Hami thơm thoang thoảng.

Căn bản là nàng không chút để ý tới lời nói của Tiêu Dương, dùng ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng và chầm chậm mà đầy dẫn dắt: "Có phải cảm thấy nóng lắm hay không? Cởi quần áo ra đi thôi." Cánh môi còn dán bên tai Tiêu Dương.

"Không cần như vậy......!Chờ tôi hết bệnh sau hãy......" Tiêu Dương rất muốn đẩy Lâm Mộ Tình sau lưng mình ra, kết quả là trên tay không chút sức lực, lại biến thành tư thế như đang muốn ôm Lâm Mộ Tình.

Hành động này của Tiêu Dương ngược lại càng khiến Lâm Mộ Tình thêm kinh ngạc, vừa nói câu từ chối xong, xoay người liền ôm lấy người ta.

Phụ nữ nha! thật đúng là khẩu thị tâm phi.

"Em có một phương pháp trị sốt rất hiệu quả, Dương có muốn thử hay không?" Lâm lão sư tiếp tục ân cần dụ dỗ đầy mê hoặc.

"Không cần đâu, tôi rất mệt, chắc là tác dụng của thuốc rồi, rất muốn ngủ một giấc." Tiêu Dương nói xong, nhìn nhìn cánh cửa khép hờ ở bên trái, gian phòng kia, là lúc trước cô đã từng nói qua cho Lâm Mộ Tình nghe, là căn phòng vừa rộng vừa có chiếc giường thoải mái.

Giờ phút này Tiêu Dương chỉ cảm thấy mình đã say, ngực có chút khó chịu, thầm nghĩ chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống để ngủ một giấc, vì thế nên toàn bộ thân thể đều mền nhũn nằm trong lòng Lâm Mộ Tình.

"Trước hết nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã." Lâm Mộ Tình dìu cô ngồi xuống, sau đó rút cái cravat ném sang một bên, lại bắt đầu cởi từng cái cúc áo trên bộ tây trang của cô, "Thoải mái hơn rồi đúng không?" Lâm Mộ Tình ôn nhu hỏi, sau đó đưa tay tháo đi cái kẹp tóc trên đầu Tiêu Dương.

Tiêu Dương vô lực ngồi dựa vào ngồi ghế, áo chemise hỗn độn, lộ ra phần lớn da thịt tuyết trắng, tóc vén sau tai rơi lên phần cổ, đung đưa trước ngực.

Thật đúng với một chữ MỸ!

- --------------

Hết chương .

Madpuff: Cảm ơn mọi người vẫn vote và follow mình dù dạo này chả đang được cái chương nào cả.Hề hề, từ nay sẽ đăng chương thường xuyên hơn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio