[Uầy, chương trước quên nhá hàng, H- nha m.n]
Lâm Mộ Tình cảm thấy mình nhất định là nghe nhầm rồi, Tiêu Dương sao có thể nói những lời như vậy chứ? Nhưng ngay sau đó, nàng mới nghĩ lại ý câu nói đó, đêm nay cùng Tiêu Dương sao? Là ý gì vậy? Đồng thời nàng mới ý thức được, mình đang bị Tiêu Dương nâng cằm lên! Là bị đùa giỡn sao? Hơn nữa, Tiêu Dương, cô cho rằng tôi Lâm Mộ Tình là loại người gì? Tôi không phải là loại người tùy tiện!
Khang Kiến ở một bên quan sát hết nửa ngày, ngay lúc này mới xuất hiện, Khang Kiến lễ phép tính chào hỏi Tiêu Dương, không đợi Khang Kiến mở miệng, Tiêu Dương đã lên tiếng.
Tiêu Dương nói: "Khang thiếu gia, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, muốn gọi Lâm tiểu thư cùng tôi tâm sự, anh không ngại chứ?" Khang Kiến còn chưa kịp tỏ thái độ, người đã bị Tiêu Dương lôi kéo đi.
Mà Lâm Mộ Tình lúc này còn đang tức giận vì hành động không nghiêm túc của Tiêu Dương cùng lời nói ái muội của cô, nhưng đến khi bình tĩnh lại, cả người đã đứng trong phòng của Tiêu Dương mất rồi.
Không hiểu sao mỗi lần gặp Tiêu Dương, nàng liền trở nên không giống chính mình ngày thường? Loại cảm giác này thật sự làm cho người ta không thể nảo giải thích được.
Lâm Mộ Tình quyết định giữ bản thân mình tỉnh táo lại, không thể làm cho Tiêu Dương làm xằng làm bậy như vậy.
Nàng nhìn Tiêu Dương lại gọi phục vụ mang rượu lên, theo bản năng nàng lui vào góc tường: "Tiêu Dương......!Cô......" Đừng tưởng là tôi theo cô vào phòng là cô có thể làm gì gì đó với tôi nha......!
Tiêu Dương gắp thêm đá vào ly rượu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Lâm tiểu thư đừng hiểu lầm, như những gì tôi đã nói với Khang thiếu gia, tâm trạng tôi hôm nay quả thật không tốt, cũng chỉ là muốn tìm người nào đó tâm sự cùng, không hơn."
Lâm Mộ Tình hoàn toàn không nói nên lời, Tiêu Dương chẳng lẽ có thuật đọc tâm sao?
Tiêu Dương ly rượu cho Lâm Mộ Tình, sau đó ngồi bên giường, lại vỗ vỗ vị trí kế bên, ý bảo Lâm Mộ Tình ngồi, nhưng Lâm Mộ Tình lại ngồi ghế sofa đối diện cô.
"Nói chút gì đi." Tiêu Dương ngửa đầu uống sạch ly rượu, giương mắt nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình sửng sốt, không phải là cô muốn tìm người cùng mình tán gẫu sao, cô không nói, ngược lại còn yêu cầu người khác nói, vậy là sao chứ? Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cô nên uống ít một chút thôi."
Tiêu Dương cười cười: "Cô sợ cái gì chứ?"
Lâm Mộ Tình lắc đầu, trong lòng tựa như đang mang mười lăm thùng nước mà bắt đầu nháo nhào lên.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy.
"Hay là cô nói chút gì đi, cô như vậy, ngay cả tôi cũng bắt đầu khẩn trương." Tiêu Dương trên mặt vẫn mang nét cười y như cũ, cô càng ngày càng cảm thấy, Lâm Mộ Tình người này, rất ý tứ.
"Không phải cô nói tâm trạng mình không tốt sao? Lúc tâm trạng không tốt, người bình thường đều tìm người khác kể khổ, cô tìm tôi tâm sự, không phải cô là người nên nói mới đúng sao?" Lâm Mộ Tình nhẹ giọng thở dài, nàng càng ngày càng cảm thấy cái gì mà tâm trạng không tốt, những lời này, Tiêu Dương chỉ mượn cớ mà thôi.
Tiêu Dương không trả lời nàng, chỉ nâng tay đặt ly rượu xuống đầu giường, thân mình hơi nghiêng về sau một chút, một tay chống phía sau, chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.
Trong chốc lát, bầu không khí trở nên kỳ lạ hẳn lên.
Lâm Mộ Tình quyết định rời căn phòng nguy hiểm này, nàng uống cạn ly rượu, đứng đối mặt Tiêu Dương nói: "Nếu cô không có gì muốn nói, đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi về trước."
Nàng đứng lên, vô ý cúi đầu, liền thoáng nhìn thấy dáng người của Tiêu Dương, lại rối rít dời tầm mắt, đảo một vòng lớn tầm mắt lại rơi vào đôi môi của Tiêu Dương.
Đột nhiên nhớ tới đêm qua, Tiêu Dương bị nàng cắn, quên hỏi Tiêu Dương về vết thương kia, lại thấy son môi được Tiêu Dương thoa khá đậm, chắc phải sâu lắm đây.
Tiêu Dương thừa dịp nàng đang ngẩn người, rút ngắn khoảng cách hai người, ngửa đầu nhìn nàng nói: "Cô không thể ở lại thêm một lúc nữa sao?"
Lâm Mộ Tình cảm thấy mình sẽ chết mất, cái người điềm đạm đáng yêu này, là Tiêu Dương sao? Cái người đang nắm tay mình, dáng vẻ yếu đuối như vậy, thật sự là Tiêu Dương sao? Câu nói kia vừa nói ra, nàng cảm thấy toàn thân mình bất động.
Tầm mắt lại một lần nữa dừng trên đôi môi của Tiêu Dương.
Tay như bị ai đó điều khiển, thản nhiên mà chạm vào lại còn xoa xoa môi người kia, cảm giác cánh môi mềm mại đến nỗi suýt làm Lâm Mộ Tình nhảy dựng lên.
Lâm Mộ Tình vừa đụng ngay đúng chỗ bị thương của Tiêu Dương, cô vô thức khẽ hừ một tiếng.
"Tiêu Dương......"
"Ừ......" Một lời đáp đơn giản, lại bị Tiêu Dương kéo dài âm ra, biến thành độc dược, làm cho Lâm Mộ Tình chìm đắm vào.
Lâm Mộ Tình chậm rãi nghiên đầu, Tiêu Dương cũng thuận thế ôm bả vai của Lâm Mộ Tình mà nghênh hợp.
Ngụ ý hôn.
Hết thảy, đều là thuận theo tự nhiên, điều nên xảy ra sẽ xảy ra, Lâm Mộ Tình chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy, nàng cũng chưa từng nghĩ Tiêu Dương lại cũng như thế.
Lâm Mộ Tình lúc đầu chẳng qua là không kiềm chế được cảm xúc của mình mà thôi.
Chỉ một tiếng Ừ nhẹ của Tiêu Dương mà làm đầu óc nàng nóng lên rồi trực tiếp hôn xuống.
Lâm Mộ Tình nghĩ mình chỉ định hôn nhẹ Tiêu Dương mà thôi, vì đối với chuyện hôn ai đó, nàng vẫn chưa trải qua.
Nhưng không nghĩ tới Tiêu Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
Trong nháy mắt hai môi tiếp xúc nhau, Tiêu Dương liền giành được quyền chủ động.
Đầu tiên là mút nhẹ, tiếp theo thừa dịp nàng không chú ý mà vươn đầu lưỡi hôn sâu vào trong, dây dưa nhịp nhàng.
Tiêu Dương như một giáo viên kiên nhẫn, vì học sinh mà tận tình hướng dẫn, từng bước từng bước dẫn dắt Lâm Mộ Tình, lại chậm rãi, trả quyền chủ động cho nàng, cảm thụ nụ hôn vụng về của Lâm Mộ Tình.
Chỉ là Tiêu Dương cũng không nghĩ tới, vụng về như vậy, thiếu kỹ thuật như vậy, cô lại có tia khoái cảm, loạt khoái cảm này từ từ xâm nhập vào thần kinh cô, khiến cô không tự chủ được mà ưm ra tiếng.
Ngay sau đó, tay Lâm Mộ Tình đi đến trước ngực cô, toàn thân cô liền mềm nhũn, ngã ra sau giường, Lâm Mộ Tình cũng thuận thế đặt mình trên người cô.
Thân thể bị Lâm Mộ Tình vuốt ve mà liên tục hết lần này đến lần khác sinh ra cảm giác khô nóng, ngay cả quần áo khi nào bị cởi cũng không phát hiện, dục vọng đã chiếm hết suy nghĩ trong đầu cô, làm đầu óc cô mê muội.
Lâm Mộ Tình cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới giữa mình và Tiêu Dương lại xảy ra những chuyện như vậy, thật sự là chưa bao giờ nghĩ đến.
Mặc dù chưa trải qua, nhưng trên internet nàng cũng có biết đến, hơn nữa bên người nàng còn có Lâm Thanh Hủ một bách khoa toàn thư di động.
Chỉ là hôn môi cùng vuốt ve Tiêu Dương thật sự không thể nào thỏa mãn.
Trong thân thể nàng, cảm giác được dục vọng đang dâng trào.
Nàng biết, nàng muốn Tiêu Dương, nàng cũng biết, Tiêu Dương cũng muốn nàng.
Bởi vì khi đầu ngón tay chạm đến địa phương đó, nơi ấy đã ẩm ướt.
Trong bộ phim nào đó từng nói qua, phụ nữ, chỉ cần dùng tay để thưởng thức lẫn nhau.
Ngay khoảnh khắc này Lâm Mộ Tình cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này.
Thân thể đột nhiên bị ngoại vật xâm nhập, Tiêu Dương chợt run lên.
Không biết là do kỹ thuật Lâm Mộ Tình tốt, hay là thân thể cô quá mức mẫn cảm.
Đêm nay, cô chính là loạn ý mê tình.
- --------------
Đôi lời của tác giả: Cái kia......!Cái kia......!Phách Vương của ta buổi tối đều đái dầm! =,=
Editor: Mad chỉ là gà mờ, ngôn từ miêu tả như vậy – "chúng tôi đã cố gắng hết sức"...!
Mà Mad cũng hơi ngỡ ngàng khi edit, thiệt hông ngờ là Tình tỷ được ăn bánh...!
Dạo này bận thi nên tiến độ hơi chập chờn, m.n thông cảm
ヽ( ̄ω ̄( ̄ω ̄〃)ゝ
Hết chương ..