Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân ước chừng năm giây, sau đó lắc đầu cười cười: "Cẩm Tân, cậu biết rõ lúc này tôi không thể cự tuyệt cậu..."
"Cho nên lúc này tôi mới nói."
"Nhưng mà, cảm tình là cảm tình..."
"Cảm tạ là cảm tạ, tôi biết." Triệu Cẩm Tân nhếch môi cười cười, "Thế nào, chúng ta vẫn rất là ăn ý đi."
Lê Sóc bật cười một tiếng, ánh mắt lại có chút thống khổ: "Tôi không muốn lừa dối cậu, cho dù hiện tại cậu vì tôi mà nằm trên giường bệnh, tôi cũng không thể lừa cậu. Tôi tin cậu thực sự thích tôi, nhưng cái tôi lo lắng là tương lai sau này, hai lần trước tôi đã tràn đầy tự tin và dũng khí, đều bị cậu đánh tan, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ sợ có lần thứ ba chứ."
"Đúng." Triệu Cẩm Tân bắt lấy tay Lê Sóc, "Tôi biết, bảo anh cho tôi một cơ hội nữa, chính là khiến anh phải một lần nữa phiêu lưu mạo hiểm cực lớn, nhưng chỉ khi anh cho tôi cơ hội, tôi mới có thể chứng minh lần này anh mạo hiểm là đáng giá." Hắn mỉm cười, "Giống như anh đã nói, tôi đúng là khốn kiếp, tôi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để ép anh ở bên tôi, nhưng những thủ đoạn đó đều kém hữu hiệu so với thời khắc hiện tại, cho nên tôi sẽ không bỏ qua."
Lê Sóc gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Đây quả thật là cậu"
Triệu Cẩm Tân nắm tay Lê Sóc lên, đưa đến gần bên môi hôn một cái: "Đừng nói là một bàn tay, tôi nguyện ý nằm trong ICU, tất cả là vì cơ hội này."
(ICU - Intensive Care Unit: Phòng hồi sức cấp cứu / Phòng chăm sóc đặc biệt)
"Đừng nói những lời này." Lê Sóc gõ nhẹ lên trán hắn.
Triệu Cẩm Tân ôm lấy Lê Sóc, cằm gác lên bờ vai anh, mỉm cười nhắm hai mắt lại: "Nhưng lời tôi nói là thật." Để có thể một lần nữa ốm lấy Lê Sóc vào lòng, hắn nguyện ý trả một cái giá thậm chí vượt xa những gì hắn tưởng tượng, yêu đương yêu thành cái dạng này, là việc làm ngu xuẩn nhất trong đời hắn, nhưng hắn đã không thể sửa lại sai lầm trong quá khứ, do đó, hắn nhất định phải chiếm được người này trong tương lai.
Lê Sóc vuốt nhẹ lưng Triệu Cẩm Tân, trong nháy mắt tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ. Anh không biết nên hình dung như thế nào, thật giống như anh đang vì không còn lựa chọn nào khác mà nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại giống như đang cảm thấy may mắn vì có thể đường hoàng lựa chọn cái gọi là "không còn lựa chọn khác", đó cũng chính là thuận theo ý muốn ở nơi sâu nhất sâu nhất trong nội tâm mà anh đã không dám trực tiếp đối mặt.
Tóm lại, anh không kháng cự được tình cảm yêu thích của mình đối với Triệu Cẩm Tân, so với những giày vò mà Triệu Cẩm Tân mang lại cho anh, thì sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm trong anh càng giày vò thể xác anh hơn, càng khiến tinh thần anh mệt mỏi khổ sở hơn. Đây là bản tính trời sinh của anh, là cơ chế bảo hộ bản thân, sự lý trí này lại đối kháng với dục vọng trong anh, hai bên tranh đấu đến khí thế hừng hực, làm trái tim anh biến thành một bãi chiến trường.
Bây giờ, anh rốt cuộc không cần trải qua những giày vò khổ tâm đó nữa, giống như lời Thường Văn Ấu từng nói, Triệu Cẩm Tân chính là định mệnh của anh. Mà định mệnh này có thể gắn bó bao lâu, phải phụ thuộc vào chính bản thân họ, anh muốn cho Triệu Cẩm Tân một hồi giáo huấn thật lâu, thật sâu, thật nhiều, để hắn phải trả giá thật đắt cho sai lầm của mình, sau đó anh lại dùng ôn nhu và yêu thương đan xen như một tấm lưới, giam hắn vây khốn trong đó.
Lê Sóc nhẹ giọng nói: "Ba điều kiện."
"Ba mươi điều kiện cũng được."
"Thứ nhất, không ở chung nhà. Thứ hai, không can thiệp quan hệ bạn bè. Thứ ba, không được theo dõi tôi."
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Tuân mệnh."
"Lần này cậu sẽ ngoan sao?"
"Sẽ! Sẽ làm bé ngoan một trăm phần trăm của Lê thúc thúc!"
Lê Sóc phụt cười một tiếng: "Còn "bé ngoan" nữa, người lớn như vậy, vóc dáng lớn như vậy, nói không đỏ mặt sao?"
"Tôi lớn lên đẹp trai, không đỏ mặt!"
Lê Sóc nhéo nhéo khuôn mặt hắn, sau đó nghiêm mặt nói: "Cẩm Tân, cậu phải nhớ cho kỹ, bất luận là tôi nợ cậu ơn tình gì, tôi đều nguyện ý dùng ơn tình trả lại giống y như vậy, nhưng tôi không nợ cậu cảm tình, tôi cũng không trả lại cảm tình. Tôi đồng ý với cậu là vì tôi thích cậu, tôi muốn cho hai ta một cơ hội cuối cùng, tuyệt đối là lần cuối cùng."
"Tôi hiểu." Hai con ngươi đen láy của Triệu Cẩm Tân cháy lên ngọn lửa nhiệt thành, hắn nhịn không được đè ót Lê Sóc lại, tầng tầng hôn anh một ngụm, tự đáy lòng nói: "Cám ơn anh!"
Lê Sóc ôn nhu cười.
"Đúng rồi, buổi tối hôm trước, là anh chăm sóc tôi nhỉ?"
"Cậu nói xem."
"Tôi biết là anh." Triệu Cẩm Tân bĩu môi, "Kết quả tôi vừa tỉnh lại đã không thấy tăm hơi anh đâu, còn bảo trợ lý nói dối tôi."
"Ai bảo cậu phá hư nhiều rượu ngon của tôi như vậy." Lê Sóc vờ cả giận nói.
Triệu Cẩm Tân cười hì hì nói, "Tôi không phải là tâm can bảo bối của anh sao, uống của anh có mấy chai rượu, anh đau lòng sao."
"Tôi không đau lòng cậu uống rượu, tôi chỉ đau lòng lúc đó cậu uống rượu nhiều như uống bia vậy." Lê Sóc vò loạn tóc của hắn, "Hơn nữa uống kiểu đó không tốt cho cơ thể, sau này không cho uống rượu như vậy nữa."
Triệu Cẩm Tân đổ vào lòng Lê Sóc, làm nũng nói: "Cái gì tôi cũng nghe Lê thúc thúc của tôi hết."
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân, tâm tình rất vi diệu. Triệu Cẩm Tân thật sự rất phức tạp, lúc đối phó với bọn Lão Điêu thì cay nghiệt, khiến anh luôn cảm thấy không rét mà run, nhưng bây giờ lại đang như đứa trẻ mà làm nũng với anh, đây thực sự là cùng một người sao... Có phải trước đây hắn bị chấn động tổn thương tâm lý gì đó nên tạo thành đa nhân cách thế này không? Nhưng các nhân cách khác nhau đó có thể biến đổi nhịp nhàng thế này sao?
"Đúng rồi." Triệu Cẩm Tân nghĩ đến cái gì, "Anh tôi không làm khó dễ anh chứ."
"Hắn không có bản lĩnh đó."
"Hai người các anh nha..." Triệu Cẩm Tân ha ha cười nói, "Khuyên anh thì dễ, khuyên anh tôi mới khó, vẫn là để chị dâu trị anh ấy đi."
Lê Sóc nhún vai, anh đột nhiên nhớ đến cái gì, thoáng có chút xấu hổ hỏi: "Triệu tổng tại sao cũng biết quan hệ của chúng ta?"
"Ánh mắt của ba tôi lợi hại mà, chỉ là ông không nói ra mà thôi, ba tôi nói gì với anh sao?"
"Cũng không nói gì."
Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng thở ra.
Lê Sóc chần chờ nói: "Sao vậy, cậu sợ ông ấy phản đối sao?" Bởi vì gia đình của anh có tư tưởng cởi mở tự do, cho nên trước giờ anh dường như quên mất suy xét đến trở ngại từ phía gia đình người khác, nhưng vì là Triệu Cẩm Tân, anh không thể không suy xét.
"Ba tôi? Ông sẽ không phản đối đâu, ba tôi vẫn sợ tôi... ừm..." Triệu Cẩm Tân bĩu môi, "Sợ tôi làm chuyện có lỗi với anh, ảnh hưởng đến giao tình của ba tôi và bác trai."
Lê Sóc dở khóc dở cười, ba anh cùng ba Triệu Cẩm Tân sao lại có nỗi băn khoăn giống nhau đến vậy?
"Anh không cần lo lắng phía ba mẹ tôi." Triệu Cẩm Tân vuốt ve hầu kết của anh, "Trước đây họ quản tôi rất chặt, làm cho tôi sinh tính phản nghịch, cố ý đi làm mấy chuyện nguy hiểm để kháng cự lại áp lực gia đình này, cho nên bây giờ họ đối với tôi đã thả lỏng hơn nhiều. Hơn nữa căn bệnh này của tôi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì cũng giống như người bình thường, nhưng khi xảy ra chuyện thì lại trở thành chuyện nghiêm trọng. Do đó họ chỉ hi vọng tôi được vui vẻ, tất cả những thứ khác đều là thứ yếu."
Lê Sóc thở dài, có chút đau lòng nói: "Cả đời này tôi cũng không muốn lại nhìn thấy cậu chảy một giọt máu."
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Yên tâm đi, vì anh, tôi cũng muốn sống lâu trăm tuổi."
"Cậu nhóc đáng thương này..." Lê Sóc lẩm bẩm nói, vừa sợ tối, lại có bệnh máu khó đông, anh đột nhiên không biết nên yêu thương bảo vệ Triệu Cẩm Tân thế nào cho tốt. Bất quá hiện tại anh phải vững vàng, anh muốn mình phải là người chủ động trong mối quan hệ này.
Triệu Cẩm Tân ôm Lê Sóc, lộ ra một nụ cười gian xảo lại ngọt ngào.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra thô bạo, Thiệu Quần nghênh ngang đi vào, vừa nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau liền mặt đầy khinh thường.
"Anh." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Hai ngày nay vất vả cho anh chiếu cố ba mẹ em."
Thiệu Quần hừ lạnh một tiếng: "Không phải chỉ bị thương ở tay thôi sao, nằm trên giường bệnh giả bộ cái gì."
"Mẹ em bắt em nằm, em cũng không muốn nha."
Thiệu Quần liếc mắt nhìn Lê Sóc: "Họ Lê kia, lát nữa Trình Tú muốn vào thăm nó, đừng nói với anh ấy những lời không nên nói, biết chưa?"
"Những gì nên nói và không nên nói là do tôi nhận định." Lê Sóc không khách sáo nói.
"Mày muốn đánh nhau hả."
"Ai nha, tay em đau!." Triệu Cẩm Tân hô to một tiếng.
Lê Sóc khẩn trương nói: "Sao vậy, bị đụng trúng sao?"
"Thật là đau." Triệu Cẩm Tân ôm cổ Lê Sóc, đồng thời quay sang Thiệu Quần tỏ thái độ.
Thiệu Quần trợn trắng mắt, mới đi mở cửa: "Bà xã vào đi."
Lý Trình Tú thò đầu vào cửa dò xét trước, chớp chớp mắt nhìn nhìn, sau đó mới tiến vào, trong tay xách một giỏ trái cây lớn, cậu đi đến bên giường, có chút e thẹn nói với Triệu Cẩm Tân, "Chúc cậu mau bình phục."
"Cám ơn chị dâu quan tâm." Triệu Cẩm Tân cười đến rạng rỡ đáng yêu.
"Được rồi, đi thôi." Thiệu Quần ôm lấy bả vai Lý Trình Tú định đưa người đi.
Lý Trình Tú không để ý đến hắn, nhìn qua Lê Sóc một chút, sau đó dường như là phồng ngực lấy hết dũng khí nói, "Lê đại ca là... là người đặc biệt đặc biệt tốt, hai người sống tốt... được không." Nói xong chính cậu tự đỏ mặt trước.
Triệu Cẩm Tân bật cười: "Chị dâu yên tâm đi."
Lê Sóc mỉm cười nói: "Trình Tú, cám ơn em, hôm khác..."
"Hôm khác cái rắm!" Thiệu Quần ở sau lưng Lý Trình Tú giơ ngón giữa về phía Lê Sóc, "Đi thôi Trình Tú, mùi bệnh viện khó ngửi như vậy, anh mau về nhà đi."
"Tôi đến thăm cậu ấy..."
"Không phải đã thăm xong rồi sao, nó khỏe lắm, ngày mai sẽ xuất viện."
"Thế nhưng tôi..."
"Đi đi đi, về nhà cho cún ăn đi." Thiệu Quần liên tục làm ồn lôi kéo Lý Trình Tú ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Ông anh này của tôi, thật sự là lòng dạ hẹp hòi, thấy anh chọc anh ấy rất thú vị nha."
"Vậy sao, vậy tôi nên chọc hắn nhiều một chút nhỉ?"
"Vẫn là thôi đi." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Chọc anh ấy nhiều quá, đến lượt tôi hẹp hòi nha."
Lê Sóc nở nụ cười.
Một lát sau, Triệu phu nhân tới, Lê Sóc chào hỏi bà vài câu thì đi. Anh cũng nhìn ra được Triệu phu nhân chắc chắn đã biết cái gì đó, người phụ nữ này tính cách mạnh mẽ hơn so với mẹ anh một chút, nhưng cũng rất tiến bộ, hơn nữa, toàn bộ tâm tư của bà đều đặt lên người Triệu Cẩm Tân, đối với những chuyện khác cũng không để ý lắm.
Lê Sóc ra khỏi phòng bệnh thì thấy Ôn Tiểu Huy đang đứng chờ anh, Ôn Tiểu Huy nhìn anh bằng ánh mắt rất phức tạp.
Lê Sóc đi qua, xoa xoa đầu cậu: "Đi, ăn cơm đi."
Ôn Tiểu Huy ôm lấy cánh tay anh, thở dài: "Anh nghĩ kỹ chưa."
"Anh đã nghĩ kỹ."
Ôn Tiểu Huy đặt đầu dựa trên vai anh: "Lê đại ca, lúc trước em cảm thấy anh nhất định là người lý trí hơn em, cũng là người rất thông minh, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên nha."
(同病相怜- đồng bệnh tương liên: người cùng cảnh ngộ thì dễ đồng tình, cảm thông với nhau)
Lê Sóc cười nhẹ nói: "Cho nên chúng ta mới là bạn bè."
"Chúng ta đi uống vài ly đi."
"Đang giữa trưa mà uống rượu cái gì."
"Bây giờ em đang cần uống vài ly nha." Ôn Tiểu Huy đưa tay bưng kín trán, "Nghĩ đến nam thần của em rơi vào tay tên tiểu yêu tinh kia, em phải uống một ly để bình tĩnh lại."
Lê Sóc bật cười ha ha.