Ai Đó (Mỗ Mỗ)

chương 12: hòa hoãn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm, trong phòng học ngập ngụa mùi đồ ăn.

Lớp phó học tập cắm đầu cắm cổ sửa nốt mấy câu Toán, hít hà cái mũi tìm kiếm xung quanh: “Thằng chó đểu nào lén lút mang gà rán vào lớp thế? Làm bọn tao không sao tập trung học hành nổi? Cao Thiên Dương, có phải mày không!”

Cao Thiên Dương hề hề cười đểu, lôi từ trong ngăn bàn ra cả một cặp lồng đựng gà rán, khoe khoang: “Đói hơm? Muốn ăn hơm? Đem quyển bài tập Tiếng Anh ra đây đổi.”

“Đệt mợ!” Xung quanh chửi bậy rầm rộ. “Suýt tí nữa quên còn có tiếng anh!”

“Nhanh nhanh nhanh, có ai tốt bụng giúp với!”

Hôm qua giáo viên tiếng anh Dương Tinh cho cả lớp tờ bài tập về nhà, tổng cộng có câu trắc nghiệm. Không ít người chưa làm xong đã ngủ mất, sáng nay gào khóc thảm thiết.

“Tao biết ngay bọn mày chưa làm mà.” Cao Thiên Dương ôm cặp lồng quay đầu bảo. “Tao cũng biết Thịnh Vong siêu siêu đẹp giai của chúng ta học tiếng Anh rất trâu bò, cho nên tao đã chuẩn bị sẵn sàng tiền hối lộ.”

Hắn oang oang mồm quay đầu lại thì thấy Thịnh Vọng đang nằm bò trên bàn, tay áo đồng phục xưa kia vén tới khuỷu tay nay đã thả hết xuống, nghiêm chỉnh bọc quanh cổ tay.

Hơn nửa lớp đang cắm đầu cắm cổ làm bài, còn cậu lại đi ngủ.

“Hể?” Cao Thiên Dương cầm hộp gà rán lắc lắc quanh người Thịnh Vọng. “Anh em? Chưa vào tiết đầu mà sao cậu đã tã tượi thế kia hả anh em, cậu cứu mạng tôi đã rồi hẵng ngủ tiếp.”

Thịnh Vọng giữ nguyên tư thế nằm sấp, chỉ thò tay vào ngăn bàn lục loi, một lát sau lôi ra tờ đề đặt lên bàn.

“Tạ chủ long ân.” Cao Thiên Dương đặt hộp gà rán lên bàn cậu, nói: “Đây là bữa sáng tiểu nhân hiếu kính, mời ngài nếm thử chút nha?”

Thịnh Vọng đáp với cái giọng nghèn nghẹt: “Cầm về đi.”

“Cậu làm gì mà giọng mũi nặng thế kia.” Cao Thiên Dương bắt chước giọng điệu của thầy Ngô, nói chậm rì rì như đang hát tuồng: “Chả nhẽ khóc?” Không chỉ hỏi, hắn còn cong hoa lan chỉ vẩy vẩy Thịnh Vọng.

Thịnh Vọng lặng lẽ ngẩng đầu, mặt mày vô cảm nhìn hắn: “Khóc bà ngoại cậu.”

Cậu vừa ngoi dậy, Cao Thiên Dương bèn thu móng vuốt yêu tinh: “Ôi mẹ ơi! Sao sắc mặt cậu khiếp thế kia, bị ốm à?”

“Hình như có hơi hơi, tối qua quên chỉnh điều hòa lên cao.”

“Cậu thế kia mà hơi hơi cái gì hả?” Cao Thiên Dương tức giận nói. “Ốm yếu viết hết lên mặt rồi kia kìa, cậu có muốn xuống phòng y tế lấy thuốc không?”

“Phòng y tế ở đâu?” Thịnh Vọng hỏi.

Phòng học nhiều người nên điều hòa luôn để rất thấp. Buổi sáng cậu ra khỏi cửa đã thấy khó chịu, đến đây nằm một lúc càng thêm nghiêm trọng hơn. Giọng nói mỏi mệt khản đặc.

Cao Thiên Dương nói: “Bên cạnh cổng phía Tây trường mình có một đoạn dốc, từ cầu thang đi lên là thấy phòng y tế.”

Thịnh Vọng: “Tây là đâu?”

“….”

Cao Thiên Dương gãi gãi lỗ tai, đúng lúc đó trông thấy có người đi ngang qua, bèn túm lại hỏi: “Anh Thiêm, Tây ở đâu?”

Trước tiết , Giang Thiêm bị gọi tới văn phòng là chuyện thường, giáo viên tìm hắn rất nhiều, mọi người nhìn mãi thành quen. Hắn đặt một chồng đề mang từ văn phòng về lên bàn lớp phó học tập, quay đầu hỏi Cao Thiên Dương: “Tây gì?”

Thịnh Vọng liếc mắt nhìn hắn, khéo làm sao xô phải tầm nhìn rũ xuống của Giang Thiêm.

Có lẽ bị chuyện sáng nay ảnh hưởng nên tầm mắt hai người vừa chạm đã giật bắn ra.

Cao Thiên Dương ngây ngô chả nhận ra chi tiết ấy, vẫn đang mải nói chuyện với Giang Thiêm: “Tây trong Đông Tây Nam Bắc ấy. Em với Thịnh Vọng đang nói đến cổng Tây của trường mình, kết quả nó hỏi em Tây ở đâu, làm em ngu người cmnl.”

Thịnh Vọng không ngước lên nữa, mà rũ mắt tỏ vẻ mệt mỏi. Người bị ốm luôn chẳng nhiều hứng khởi, điều ấy thể hiện rất rõ ràng trên người cậu.

Ngoài phòng học sấm nổ rền rĩ, màu trời tối đen. Trong phòng học bật đèn sáng choang, bóng Giang Thiêm đổ dài trên bàn cậu, là những lớp màu xám đậm chồng chất.

“Tây ở —–” Cao Thiên Dương duỗi tay định chỉ hướng.

Nhưng không chờ hắn tìm được vị trí chính xác, Thịnh Vọng bỗng nghe thấy Giang Thiêm nói: “Cửa quán Hân hoan.”

Hắn nói chuyện luôn giữ âm lượng không cao, trầm lắng và sâu thẳm, mang theo hơi chút khàn khàn cuối cùng còn sót lại của thời kì vỡ giọng, từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Thịnh Vọng “Ờm”, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Còn Cao Thiên Dương thì chả hiểu gì sất: “Hân hoan nào?”

Vài giây sau hắn mới giật mình hiểu ra: “À à đúng rồi, bên cạnh cổng Tây có một cửa hàng tiện lợi tên Hân hoan, nhưng tôi không hay qua đó, chỉ có tiết thể dục mới tới mua mấy chai nước thôi, chỗ ấy khá gần sân thể dục. Cậu cũng biết à?”

Thịnh Vọng như sắp ngủ gật tới nơi, mất vài giây mới đáp: “Mới ăn cơm ở đó.”

“Ở đấy bán cơm à, sao tôi không biết nhở?” Cao Thiên Dương làm cán sự môn Thể Dục lúc nào cũng chạy nhanh như trộm, tuy hay cằn nhằn đám súc vật lớp chiếm mất căng tin, nhưng hàng ngày hắn vẫn có thể há mồm cướp cơm, nên không được cảm nhận nỗi niềm chua xót vì buộc phải tới cửa hàng tiện lợi.

“Ừm.” Thịnh Vọng trả lời.

Ầy ầy, đến cái loại thần kinh thô như Cao Thiên Dương mà cũng cảm thấy điều bất thường.

Hắn thừa dịp Thịnh Vọng cúi đầu, lén chỉ chỉ đầu cậu, ngoác mồm lặng lẽ dùng khẩu hình nói với Giang Thiêm: Hình như tâm trạng không tốt lắm, chả biết thằng ngu nào chọc vào nó nữa.

Dứt lời, hắn phát hiện Giang Thiêm chả để ý gì đến hành động khua khoắng của mình, mà chỉ lạnh mặt nhìn hắn.

Cao Thiên Dương tiếp tục “nói”: Sao anh cũng xị mặt thế? Tại em khua tay múa chân xấu quá à?

Không đợi Giang Thiêm động đậy gì, hắn bỗng thông minh đột xuất: Chả nhẽ…..là anh chọc à?

Chết mẹ, hắn chửi Giang Thiêm ngu.

Vẻ mặt Cao Thiên Dương tức thì tràn đầy hưng phấn, hắn quan sát sắc mặt của Giang Thiêm, thử hỏi: Anh chọc thật à?

Bằng hiểu biết của Cao Thiên Dương về Giang Thiêm, nếu hắn chọc thật thì hắn sẽ gật đầu, không phải hắn thì hắn sẽ bảo “Chả liên quan gì đến tôi.”

Nhưng lần này, Giang Thiêm chỉ nhìn Thịnh Vọng mà chẳng hé răng.

Có biến!

Cao Thiên Dương lầm rầm, không dám nói nhiều nữa.

Hắn chọt chọt Thịnh Vọng đang gà gật: “Biết cổng Tây ở đâu rồi đấy, tí nữa tranh thủ xuống phòng y tế nha?”bg-ssp-{height:px}

“Xa lắm, không đi đâu.” Thịnh Vọng hít hít mũi, cảm giác tắc nghẹt làm cậu cáu kỉnh nhăn nhó.

Cậu dựng cổ áo đồng phục lên, dém hai vạt áo rồi kéo khóa hết cỡ.

Cổ áo đồng phục của trường trung học trực thuộc màu xanh đậm, sau khi dựng hết lên thì đến tận chóp mũi và che non nửa gương mặt, làm nổi bật da dẻ tái nhợt.

Cậu ngậm khóa áo, kéo tay áo rồi nằm bò ra bàn, mơ màng bảo: “Vào học gọi tôi.”

Nhưng vào học rồi hai cái tên đểu cáng Cao Thiên Dương và Giang Thiêm vẫn không gọi cậu.

tiết đầu là tiếng anh, chữa câu trắc nghiệm tối qua giao. Giáo viên tiếng Anh – Dương Tinh vóc dáng đã cao sẵn còn thích đi giày cao gót, đế giày mảnh nhỏ vừa nện bước lên bục giảng vừa thu hết toàn bộ tình hình hơn bốn mươi con người trong lớp.

Cô liếc mắt trông thấy Thịnh Vọng, ngón trỏ gõ gõ bàn hỏi: “Gì thế kia? Cái bạn đang nằm ngủ, ỷ điểm tiếng Anh cao nên tự mãn hửm?”

Nghe vậy, cả lớp quay đầu lại nhìn.

Dưới vô số con mắt, Cao Thiên Dương giơ tay lên, Dương Tinh hất cằm bảo hắn: “Nói.”

“Cậu ấy bị ốm ạ.” Cao Thiên Dương giải thích.

“Ồ.” Dương Tinh gật gù nói: “Được rồi, thế cứ nằm đó đi. Chờ bạn ấy dậy phiền nói với bạn ấy giờ nghỉ trưa đến tìm tôi.”

Cao Thiên Dương: “…….”

Nói chuyện riêng với Dương Tinh kích thích cỡ nào à? Quý bà đây dữ dằn tới mức phó hiệu trưởng còn phải sợ.

Buổi kiểm tra định kỳ tuần trước, vào lúc thực hiện bài nghe môn tiếng Anh, chẳng may radio bị hỏng và học sinh mất trắng phút đồng hồ. Phó hiệu trưởng và Từ miệng rộng phòng giáo dục đạo đức phụ trách giám thị khối . Hai người đàn ông trung niên bị Dương Tinh chỉ trích ngay trên hành lang suốt phút đồng hồ, mà chẳng dám cãi một câu, mồ hôi tuôn như thác, cuối cùng đành mượn khăn tay của lớp trưởng lớp A ngồi cạnh cửa sổ.

Cao Thiên Dương hối hận xanh ruột, nói: “Thôi hay cứ để em gọi bạn ấy dậy ạ.”

Dương Tinh nhướng mày nói: “Cậu dám.”

Cao Thiên Dương rúc vào trong đồng phục lí nhí: “Thôi ạ thôi ạ.”

Tính tình chị Tinh xưa giờ thất thường, học sinh lớp A vừa sợ vừa mến cô, không ai dám chọc vào.

Dương Tinh vươn tay về phía nam sinh ngồi hàng đầu nói: “Nào, đưa đề cho tôi.”

Nam sinh nọ tên Tề Gia Hào, cán sự môn tiếng Anh của lớp A, bề ngoài sáng sủa, cao to lực lưỡng, nhìn cái dáng kia thì hẳn không nên ngồi bàn đầu. Nhưng thị lực của hắn thực sự kém vô cùng và sau khi ý kiến ý cò với chủ nhiệm lớp suốt tháng thì cuối cùng đã bò lên bàn một.

Dương Tinh lên lớp không thích cầm đề bình thường, lần nào cùng lấy đề của cán sự môn để chữa, học sinh lớp A quen hết cả rồi.

Đối với Tề Gia Hào mà nói, bị Dương Tinh trưng dụng đề là một chuyện cực kì kích thích, bởi vì mọi sai sót sẽ bại lộ ngay dưới mí mắt cô và sẽ bị chửi không chút nể mặt. Nhưng nhìn theo cách khác thì hắn lại cảm thấy mình được đối xử đặc biệt, không khỏi kiêu ngạo.

Tề Gia Hào dâng tờ đề lên, Dương Tinh nhìn lướt qua rồi bỗng đổi ý: “Thôi, hôm nay tha cho cậu, mượn của người khác vậy.”

Da đầu mọi người tê cứng, đồng loạt cúi đầu, sợ chị Tinh nhìn mình.

Quý bà đây lần nào chữa đề thi mà bắt gặp câu sai, sẽ lôi cổ Tề Gia Hào đứng dậy chì chiết, chửi mình hắn vẫn chưa đủ, còn gọi từng người từng người một lên đọc ngữ pháp và giải thích vì sao chọn đáp án ấy, không nói được thì cứ đứng đấy. Cả lớp hơn con người, chỉ trong một tiết của cô đã đứng hơn người, thế thì ai mà chả hãi?

Cô ngẩng đầu, ánh mắt quẩn quanh Thịnh Vọng, cuối cùng dừng ở bàn sau cậu: “Giang Thiêm.”

Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt ngoái lại nhìn.

Giang Thiêm vẫn giữ cái mặt như thường, chẳng chút khiếp đảm. Hắn cầm tờ đề trên bàn, toan đứng dậy thì bỗng nghe Dương Tinh nói: “Đưa đề của bạn ngồi trước cậu cho tôi.”

Giang Thiêm liếc đỉnh đầu của Thịnh Vọng ngồi trước, đáp: “Đề ở trong ngăn bàn, cậu ấy che mất rồi ạ.”

Dương Tinh nói: “Ờ, thế moi ra.”

“…..”

Giang Thiêm không xuất thân từ phòng giáo dục đạo đức, chưa được luyện bản lĩnh moi đồ trong ngăn bàn người khác. Hắn chống tay lên bàn nhìn cái tên đang ngủ như heo mà đau hết cả đầu.

Hắn nhìn nhìn Dương Tinh rồi tới bên Thịnh Vọng thò tay vào ngăn bàn.

Thoạt nhìn áo đồng phục của Thịnh Vọng lấp kín hết ngăn bàn, nhưng sự thật là phồng bên ngoài rỗng bên trong thôi. Lúc cánh tay cọ vào vải vóc, trong đầu Giang Thiêm đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ không đầu không đuôi —–

Người này gầy quá.

Hắn mò thấy tờ đề trong ngăn bàn, đang định rút ra thì cổ tay bỗng bị túm lấy.

Chỉ thấy người đang nằm sấp trên bàn giật mình, ngóc đầu dậy từ khuỷu tay phải. Mấy cọng tóc trên trán cậu rối bời, con mắt ti hí, trong mắt phủ ánh sáng mờ nhạt.

“Cậu làm gì thế?” Thịnh Vọng hỏi, giọng điệu ngái ngủ khàn khàn pha lẫn cáu bửn vì bị đánh thức.

Giang Thiêm khẽ cuộn ngón tay.

Hắn liếc nhìn Dương Tinh trên bục giảng, khẽ giọng trả lời Thịnh Vọng: “Vào học rồi.”

Dứt lời, hắn rút tay ra đứng thẳng dậy, nộp đề cho Dương Tinh.

Thịnh Vọng gục đầu nằm nhoài thêm giây rồi lật đật ngồi dậy, bưng mặt dựa vào bàn sau lưng, giọng nói khe khẽ mơ màng: “Vào được mấy phút rồi?”

Giọng Giang Thiêm truyền đến từ sau tai, dù đã hạ thấp nhưng vẫn không che được chất giọng lành lạnh: “ phút.”

Thịnh Vọng ngu người: “???”

Mãi tới khi Dương Tinh phe phẩy tờ đề của cậu, nói: “Bài luyện tập thế này, cán sự môn thường sai , câu, không biết bạn Thịnh Vọng có được bằng không.”

Tề Gia Hào bắn ánh mắt về phía bên đây.

Dương Tinh nói: “Được rồi, chúng ta cùng xem câu thứ nhất.”

Sau một lúc lâu tiêu hóa, cuối cùng Thịnh Vọng đã nhận ra tiết học mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Cậu căng mặt ngồi một lát, lôi điện thoại trong ngăn bàn ra, mở wechat gửi cho Giang Thiêm cái meme trợn mắt.

[Đóng hộp: Cậu thèm đòn có phải không???]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio