Ngoài phố xá là những ngọn đèn đan bện vào nhau và dòng người đi như mắc cửi, tiếng còi ô tô xe máy inh ỏi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, rồi chớp mắt chìm đắm trong khói lửa nhân gian.
Nhà hàng đồ nướng có một cái tên chẳng liên quan gì đến nướng – “Năm ấy”, toát ra cảm giác văn thơ chua xót. Tiếc thay, khách khứa trong và ngoài quán như mấy thằng mới xuống núi Lương Sơn, nào kêu gào, nào chè chén, nào cười hô hố, ồn tới mức đầu phố kia còn nghe thấy.
Triệu Hi nói chuyện điện thoại trong khung cảnh nhốn nháo nhộm nhoạm ấy —-
“À ờ, anh quên mất. Thôi được rồi, tha cho cậu lần này. Cậu lại ừm, nói nhiều thêm mấy từ nữa thì buốt mồm à?”
“Hả?”
Không biết Giang Thiêm ở đầu dây bên kia nói gì mà Triệu Hi bỗng thắc mắc, quay đầu liếc bàn bên cạnh. Ánh mắt đảo nhanh quá nên Thịnh Vọng không chắc anh ta nhìn mình hay nhìn tất cả mọi người quanh bàn.
“Rồi, anh biết rồi.” Triệu Hi gật gật đầu, không tán gẫu nữa: “Vậy thôi nhé, cúp đây, anh còn một đống khách đói ăn đang gào mồm làm anh bận chết mất.”
Ông chủ rởm cúp điện thoại và quay đầu lại, trông thấy mọi người quanh bàn đang đỏ mắt chờ mong nhìn anh, như chờ một kết quả.
Thấy thế anh hớn hở, nhả khói xua xua tay nói: “Hầy, đừng chờ nữa. Nó có việc thật, không tới được đâu.”
“Ơ…..” Mấy người cụt hứng kéo dài giọng, có một nữ sinh bạo dạn nhào vào góp vui, bộc lộ niềm thất vọng bằng lời nói.
Thịnh Vọng gẩy gẩy vỏ hạt lạc trước mặt.
Chắc là bị cảm xúc của những người khác ảnh hưởng, thoáng chốc ấy, thế mà cậu cũng thấy cụt hứng. Không đến mức thất vọng, chẳng qua bỗng cảm giác một bàn mười người có vẻ không tưng bừng như cậu tưởng.
Đột nhiên có tiếng “loong coong” vang lên, Thịnh Vọng hoàn hồn đưa mắt nhìn, thì thấy Triệu Hi đặt một cốc nước trước mặt cậu.
“Nghe bảo em bị ốm?” Triệu Hi nói. “Ốm thì uống bia lạnh làm gì, ngoan ngoãn uống nước cho anh.”
Thịnh Vọng sửng sốt: “Ai bảo anh thế?”
Triệu Hi búng tàn thuốc: “Em đoán xem.”
Thịnh Vọng nhớ tới cuộc điện thoại anh vừa gọi: “Giang Thiêm?”
Triệu Hi đáp “Ờm”.
Thịnh Vọng chợt ngậm miệng, chẳng biết là bất ngờ hay là gì khác nữa.
Muốn nói Giang Thiêm dặn riêng với Triệu Hi đừng để cậu uống rượu….Chắc chắn không thể nào, có lẽ chỉ thuận miệng nhắc tới, mà tính cách ông chủ Triệu nhiệt tình sẵn thôi.
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ, muôn phần thành khẩn nói với Triệu Hi: “Thực ra em với cậu ta không thân thế đâu, lần trước đi ăn cơm chỉ là….. Thôi dẹp đi, túm quần lại là không thân đâu ạ. Còn bia lạnh ấy à, người nào đó không tới mà vẫn muốn quản em uống gì á?”
Quản được chắc!
Thịnh Vọng dứt lời, im lặng ôm cốc bia trước mặt lên, điệu bộ không say không về đừng ai cản tui.
Triệu Hi dở khóc dở cười. Anh ngậm điếu thuốc trong mồm, híp mắt lầm rầm: “Rồi rồi, mấy thằng nhãi con các chú thân lừa ưa nặng, chốc nữa bệnh thêm đừng có bắt anh chịu trách nhiệm là được.”
Ông chủ Triệu vỗ đít bỏ đi, nhoẻn cười đi đón tiếp bạn bè khác. Thịnh Vọng nhìn theo bóng anh rồi quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt các bạn học nhìn mình cực kỳ tò mò.
“Trên mặt tôi dán thực đơn à?” Thịnh Vọng hỏi.
“Đâu có đâu có.” Mọi người cười rộ, Cao Thiên Dương vội vàng xua tay, vẫy nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn đã chọn xong.
Từng đĩa từng đĩa xiên thịt được bưng lên, mang theo mùi thơm vừa mới nướng, ứa mỡ nhỏ giọt lách tách.
Mồm miệng con người kì dị thế đấy, rõ ràng bình thường ăn mười xiên đã no phè, thế mà bây giờ nhiều người tranh nhau, hai mươi ba mươi xiên chẳng đủ. Xiên thịt càng nướng càng thơm, rượu chè càng uống càng nhiều, giọng nói càng lúc càng to, người ngồi quanh bàn chốc thì cười hô hố vỗ bàn dậm chân, tí thì cụng ly keng keng.
Thịnh Vọng hóng được từ mồm họ bao nhiêu là chuyện lí thú, có giáo viên, có cả học sinh.
Chẳng hạn như chủ nhiệm lớp cậu Hà Tiến và một thầy giáo nam thần chuyên dạy kèm thi học sinh giỏi Toán là vợ chồng, hai người đều là học sinh cũ của trường trung học trực thuộc, cùng lớp và cùng bàn luôn, là cặp đôi nổi tiếng lúc bấy giờ. Họ thi Đại học cùng một thành phố, sau khi tốt nghiệp lại sóng vai trở về trường cũ, hiện giờ đều là giáo viên làm mưa làm gió nổi tiếng như cồn khắp thành phố.
Chẳng hạn như nam sinh ngồi mé bên tay phải Thịnh Vọng là lớp phó đời sống, cậu ta đeo kính đen, bản chất ôn hòa ấm áp, rất hay đi ăn xiên nướng hoặc đi đu đưa với mọi người, tích cách hoàn toàn trái ngược với bố cậu.
Bố cậu họ Từ, chính là chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức có biệt danh Từ miệng rộng, nhờ ‘dựa hơi’ bố mình mà cậu được bạn bè lớp A gọi là “miệng bé”.
Cao Thiên Dương nâng cốc bia kính cậu, giả vờ khóc lóc hỏi: “Hỡi người miệng bé ơi, điện thoại của tao vẫn nằm trong ngăn tủ khóa chặt của bố mày đó, mày đi lấy nó giúp tao được hơm?”
Từ miệng bé nhã nhặn nuốt thịt, rồi rút khăn ăn lau khô khóe miệng và nói: “Nào dám, điện thoại của chính tao cũng đang nằm trong ấy.”
Cao Thiên Dương bảo: “Mày cùi thế!”
Từ miệng bé đáp: “Như nhau thôi.”
Mọi người cười chế giễu.
Rồi chẳng hạn như lớp có hai nữ sinh nổi tiếng đanh đá, cứ hễ rảnh háng hoặc kiếm được cớ bèn chạy tới lớp A, có khi còn lôi kéo cả một đám bạn đến để ngắm Giang Thiêm.
Từng nhờ người khác chuyển thư, gửi đồ ăn vặt và tặng quà nhân ngày lễ tết, kết quả Giang Thiêm không ở văn phòng thì là ngủ bù, thư từ chẳng có tác dụng, đồ ăn quà cáp nối đuôi quay về, kiên trì suốt một năm mà đến nay vẫn chưa thể hòa tan tảng băng.
Thịnh Vọng cầm cốc bia vừa uống vừa nghe, Cao Thiên Dương to mồm bỗng nhiên huých cậu một cái, láu lỉnh nói: “Hôm qua ở trên xe buýt tôi tình cờ gặp cán sự môn thể dục lớp , nó bảo một trong hai nữ sinh ấy gần đây đang có chiều hướng đổi mục tiêu, nói là để ý chàng đẹp trai mới chuyển tới lớp mình, cậu có cảm nghĩ gì không?”
Thịnh Vọng uống nốt hớp bia cuối cùng trong cốc, ngẫm nghĩ: “Lớp mình lại có người mới chuyển vào à?”
Cao Thiên Dương: “….”
Hắn nhìn thùng bia đặt ở mép bàn, hỏi Miệng Bé: “Nó uống mấy cốc rồi?”
Miệng Bé giơ bốn ngón tay.
Cao Thiên Dương sợ cứng người, toan giật cốc bia của Thịnh Vọng: “Cậu đang bị bệnh đấy anh giai ơi!”
Thịnh Vọng tức giận đáp: “Biết rồi, có định uống cốc thứ đâu.”
Cậu nói chuyện rõ ràng rành mạch, mặt cũng chẳng đỏ, ngoại trừ đôi mắt đen hơn và giọng mũi nặng trịch thì không thay đổi gì nhiều. Bỗng chốc làm Cao Thiên Dương không chắc chắn lắm.
“Mấy cậu cứ tiếp tục nhé, tôi đi vệ sinh tí.” Cậu đánh tiếng rồi đứng dậy bước vào trong sảnh.
Cao Thiên Dương quan sát bước chân của cậu, chả thấy vấn đề gì sất, nhịn không nổi bèn hỏi những người khác: “Nó có say không dợ?”
Lí Dự thật thà đáp: “Cậu ấy rất bình thường, chỉ ít nói thôi. Tớ nói thật chứ nhìn cậu say hơn ý.”
Cao Thiên Dương hậm hực ngoảnh mặt đi.
Mọi người ăn chán chê rồi, ba cô gái thả xiên xuống trước. Mấy em tựa lưng vào ghế, lỗ tai thì nghe những người khác chém gió, ánh mắt lại cuốn theo Thịnh Vọng.
Thật ra anh chàng chuyển trường không thua gì Giang Thiêm, cơ mà hình tượng khác hoàn toàn. Gương mặt cậu non trẻ tuấn tú, lông mi và đồng tử rất sẫm màu, nổi bật trên làn da trắng ngần, một nét đẹp đậm đà sâu sắc. Khi cười rộ như gió xuân vờn qua da dẻ, lúc không cười toát ra vẻ người lạ chớ tới gần.
Một cô gái trong đó nhìn mà đỏ cả mặt, huých nhẹ Lí Dự, ba người chụm đầu thì thầm.
Tận tới khi Tề Gia Hào gọi: “Nghe nói sắp sửa chọn ‘ba tốt cấp thành phố’ đúng không lớp trưởng?”
Lí Dự ngừng tám nhảm để ngẩng đầu lên đáp: “Cậu hóng tin nhanh thế? Hôm qua họp mới thông báo xong.”
“Lần này lớp mình được mấy suất?” Tề Gia Hào hỏi tiếp.
“Ba.”
“Cách chọn như nào?”
Danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố có một vài tác dụng vào lúc cần thiết, có thể giúp học bạ thêm phần đẹp đẽ, nếu ghi danh vào các trường đại học tuyển sinh trước thời hạn [] thì sẽ tăng sức cạnh tranh, hiệu quả tàm tạm thôi, so ra thì kém thành tích thi cử, cho nên có người để bụng, có người mặc kệ.
[] Tuyển sinh chia làm các đợt: trước thời hạn, đợt , đợt , v…v….Các trường tuyển sinh trước thời hạn như: học viện quân sự, học viện cảnh sát, v…v…
Hiển nhiên, Tề Gia Hào chính là thành phần để bụng.
Lí Dự nói: “Kiến nghị của nhà trường là một suất dựa vào thành tích học tập, một suất chọn trong ban cán sự lớp, còn một suất bỏ phiếu kín nghe theo số đông.”
Tề Gia Hào cười nói: “Dựa vào thành tích với chọn trong ban cán sự á? Thôi em xin dừng cuộc chơi tại đây.”
“Ấy đừng, còn một suất nữa cơ mà.” Những người khác khuyên can.
Tề Gia Hào lập tức cười hô hố, đùa rằng: “Được! Vì những lời này, hôm nay tôi mời, đến khi bỏ phiếu xin hãy giúp đỡ nhé, không mong thắng cử, chỉ xin đừng chết quá thảm thương.”
Hắn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, loay hoay di động mở Alipay ra nói: “Em vừa gọi thêm món, phiền anh mang lên nhanh chút ạ.”bg-ssp-{height:px}
Nhân viên phục vụ đối chiếu với máy tính bảng gọi món: “Bàn số đúng không ạ? Đồ ăn mới gọi thêm đã nhập vào rồi, chắc giờ đang nướng trên giá đấy ạ.”
“Tốc độ khá nhanh đấy.” Tề Gia Hào vẫy vẫy tay, hào phóng nói: “Thế cho em thanh toán đi ạ, em trả tiền trước.”
Ai ngờ nhân viên phục vụ lại đáp: “Bàn này đã thanh toán rồi ạ.”
Tề Gia Hào: “Hả? Ai thanh toán?”
Đang nói chuyện thì Thịnh Vọng bước tới. Cậu rút khăn giấy lau tay, ngồi xuống bên cạnh Cao Thiên Dương.
Phục vụ chỉ vào cậu nói: “À đây, bạn này vừa mới thanh toán xong.”
Đậu…..má.
Tề Gia Hào mụ mẫm đầu óc, sắc mặt thay đổi xoành xoạch. Nhưng dưới ảnh hưởng của đồ ăn nên phản ứng của mọi người hơi chậm chạp, ăn xong hết rồi mà chẳng ai chú ý tới hắn.
Đợt xiên nướng mới bưng lên, mọi người quanh bàn lại rót thêm bia, chất cồn rốt cuộc phát huy tác dụng làm họ mặt đỏ tía tai, bước chân lâng lâng.
giờ kém phút, mấy thanh niên ăn chơi nhảy múa quyết định giải tán, ai về nhà nấy.
Cao Thiên Dương uống tới mức đỏ hết cả cổ, vịn mép bàn nói: “Tao phải vào nhà vệ sinh cái đã, kẻo tí nữa xe xóc nảy tao sợ tao không nhịn được tới lúc về nhà.”
Nam sinh bên cạnh cười đểu huýt sáo, bị Cao Thiên Dương bịt chặt mồm: “Mày mà huýt nữa thì cho mày giặt quần tao đấy.”
Từng người một đứng dậy định đi vệ sinh với nhau, hỏi Thịnh Vọng muốn đi cùng không, nhận được lời từ chối.
“Tôi ngồi đây lát đã.” Thịnh Vọng day day huyệt thái dương, sa vào im lặng.
Cậu chơi ngu suốt cả buổi tối, thứ gì nên tới đã tới rồi —- giọng mũi nặng khiếp người, đầu óc như nhồi đầy bông, bàn chân lâng lâng bủn rủn. Lẽ đương nhiên, cảm sốt nặng thêm.
Mình đang làm cái gì thế này?
Cậu vừa day trán vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, rượu vào làm cơn buồn ngủ ùa tới.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác cánh tay mình bị vải vóc cọ sát – có người đứng bên cạnh cậu.
Thịnh Vọng còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói của ông chủ rởm Triệu Hi từ đằng xa lại gần đây: “Ố? Sao cậu lại tới đây? Chả phải cậu bảo ít nhất rưỡi mới tới được hay sao?”
Thịnh Vọng nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc mới nghiêng đầu mở mắt ra.
Do người nọ đứng gần quá nên tầm mắt cậu chỉ trông thấy bộ đồng phục quen thuộc của trường trung học trực thuộc. Tay áo vén tới khuỷu.
Thịnh Vọng nhìn chòng chọc ngón tay rũ bên cạnh của người nọ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên….
Ra là Giang Thiêm.
Từ góc độ này ngửa đầu nhìn lên có thể thấy đường cong sắc nét của chiếc cằm và hầu kết gồ lên vào thời kì trưởng thành.
Thịnh Vọng bỗng thò tay sờ sờ cổ mình.
Giang Thiêm rũ mắt nhìn cậu, hỏi Triệu Hi: “Anh cho cậu ta bia à? Uống mấy cốc thế?”
“Anh cho nó nước mà!” Triệu Hi tức giận đáp: “Nó không chịu uống thì anh đè cổ đổ vào mồm được à? Bia thì chắc uống kha khá đấy, anh thấy vài thùng bia rỗng trên bàn bọn nó, chắc mỗi người uống tầm cốc.”
Thịnh Vọng bỏ tay sờ cổ ra, liếc mắt dòm Triệu Hi: “Sai bét, mỗi người cốc cơ.”
Giang Thiêm: “…..”
Triệu Hi nhún vai, chỉa chỉa ngón cái vào gáy Thịnh Vọng, dùng khẩu hình nói: Anh cảm thấy nó hơi say say, cậu thấy sao?
Cần gì phải ‘cảm thấy’ nữa?
Giang Thiêm day day trán. Hắn móc ngón tay vào quai cặp, xốc balo lên rồi nói với Thịnh Vọng: “Về thôi, đứng dậy được không?”
“Cậu nghĩ tôi uống quá đà thật à?” Thịnh Vọng tức giận trả treo, rồi đứng thẳng người dậy. Cậu ngó nghiêng xung quanh, mở mồm hỏi rành rọt: “Mấy người Cao Dương Thiên đi đâu mất rồi? Đi vệ sinh à?”
Triệu Hi nhướng mi nói: “Uầy, ghê ha. Anh rút lại lời vừa nói, chắc là không say đâu.”
Vẻ mặt Giang Thiêm chết lặng: “Cái đứa đi vệ sinh tên Cao Thiên Dương.”
Triệu Hi: “……”
Giang Thiêm làm việc rất dứt khoát, hắn rút điện thoại di động, mở wechat ra gửi tin nhắn nhanh như một cơn gió, rồi bảo Thịnh Vọng: “Nói với Cao Thiên Dương rồi, về thôi.”
Thịnh Vọng ậm ừ, xách balo của mình khoác lên một bên vai. Sau đó nói thêm: “Đi vệ sinh còn có Tống Tư Duệ, Tề Gia Hào, Từ miệng bé ——”
Giang Thiêm nhức hết cả đầu, hắn cắt lời: “Nói cả rồi.”
“Ò.” Thịnh Vọng gật gù, bấy giờ mới chịu thôi, lẽo đẽo theo Giang Thiêm ra ngoài.
Vào kì nghỉ, học sinh được tan học sớm nên mới giờ tối thôi mà khu dân cư đã tĩnh mịch nhiều. Rời khỏi quán thịt nướng, tiếng người ồn ào tan biến như sương mù chập tối.
Bước chân Thịnh Vọng không bủn rủn, không uốn éo. Chẳng qua đặt chân rất khẽ, đi rất chậm, cứ duy trì trạng thái theo sau Giang Thiêm nửa bước, nhìn như lãnh đạo đi thị sát.
Lãnh đạo nốc rượu nhiều thành ra thích chõ mũi vào chuyện của người khác, cậu chỉ túi ni lông tay phải Giang Thiêm đang cầm, kiểm tra đột xuất: “Cậu mua cái gì thế kia?”
Giang Thiêm đang gọi xe, nghe vậy bèn liếc nhìn tay mình, đáp: “Thuốc gián.”
Lãnh đạo bĩu môi, không hé răng, thoạt nhìn không được vừa lòng cho lắm.
Cuối con hẻm nhỏ đối diện với đường phố sầm uất, có phương tiện công cộng và taxi đang đỗ, xa hơn nữa còn có ga tàu điện ngầm. Trong nháy mắt bước chân ra ngoài con hẻm nhỏ, tiếng còi xe băng băng trong đêm ập tới.
Chiếc xe Giang Thiêm gọi chẳng mấy đã tới, Thịnh Vọng ngồi vào ghế sau theo thói quen, đặt mông xuống vị trí hay ngồi. Cậu thấy Giang Thiêm mở cửa ghế phó lái, đang định bước vào thì bỗng đổi ý.
Hắn nhìn thoáng qua Thịnh Vọng, đổi sang ngồi ghế sau, nhưng hai người không ngồi sát nhau mà cách cả một tay vịn.
Nội thành về đêm vẫn sáng đèn tưng bừng như thế, ấm lạnh quấn bện vào nhau.
Thịnh Vọng ngồi ngả nghiêng, đầu tựa vào cửa kính như ngày thường hay ngồi trên xe chú Tiểu Trần, thoạt nhìn ủ rũ buồn ngủ.
Ngay lúc Giang Thiêm tưởng cậu đã ngủ mất rồi, cậu bỗng mở miệng nói: “Mấy người đấy đều nghĩ tôi với cậu thân nhau lắm.”
Do bị cảm mà giọng cậu khàn khàn nghèn nghẹt, chẳng hề gây ra sự đột ngột giữa bầu không khí tĩnh lặng trong xe.
Giang Thiêm sửng sốt, quay đầu nhìn cậu: “Ai cơ?”
Thịnh Vọng không ngồi thẳng dậy, vẫn nghiêng người dựa dẫm, bắt đầu đếm: “Cao Thiên Dương, Triệu Hi, cả bố Triệu Hi nữa. Chắc tính cả mấy đứa hôm nay nữa, bởi vì Triệu Hi làm trò trước mặt tụi nó, kể lể cậu dắt tôi đến quán của bố anh ta ăn cơm.”
Cậu tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Thịnh Minh Dương nghĩ chúng mình có thể làm anh em, những người đó nghĩ chúng mình lén lút đánh lẻ. Kết quả chúng mình còn chả nói được với nhau mấy câu, có phải nực cười lắm không.”
Khi cậu thốt ra những lời ấy, nghe như chẳng say tí tẹo nào. Ánh đèn ngoài cửa sổ xe đua nhau lướt qua gò má cậu, như dòng nước chảy trôi tạo nên đường nét nhu hòa cho gương mặt cậu.
Giang Thiêm nhìn cậu hồi lâu, nói: “Thật ra ——”
Vừa nhả được hai chữ, chợt nghe Thịnh Vọng than thở một câu: “Tôi ốm đau khó chịu như thế mà cậu chả thèm mua thuốc cho tôi gì cả.”
“……”
Cánh môi mỏng của Giang Thiêm mở ra rồi khép lại, cuối cùng mím thành một đường thẳng lạnh lẽo, sa mạc lời.
Một lát sau, hắn mở túi nhựa ra, vươn tay bật đèn xe trên đỉnh đầu, nói: “Thuốc đây, nhưng kị rượu, khi nào cậu hết say thì hẵng nói đến thuốc.”
Thịnh Vọng quay mặt sang: “Cậu bảo là thuốc gián mà?”
Giang Thiêm: “Tôi nói gì cậu cũng tin à?”
Thịnh Vọng dòm cái túi nói: “Tôi quý giá lắm ó, phải uống thuốc có thương hiệu cơ.”
Giang Thiêm: “Cậu có uống không thì bảo?”
Thịnh Vọng suy xét vài giây rồi cầm luôn cả cái túi.