Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thịnh Vọng sướng ơi là sướng, còn chủ nhiệm Từ suýt thì tức thành cái bánh bột.
Đáng giận hơn nữa là, khi ông đang uống một hớp chè lạnh và day day đầu nói: “Bây giờ cả vị trí ba tốt thành phố của lớp A các em đều để trống, chỉ còn mỗi Giang Thiêm đứng đầu khối là không thay đổi gì đúng không?”
Giang Thiêm trả lời ông: “Không ạ, giờ trống cả .”
Hớp nước chè trong cổ họng chủ nhiệm Từ sặc thẳng lên mũi, ho tới mức còng cả lưng.
“Nói cái khỉ gì cơ cậu lặp lại lần nữa xem nào?” Chủ nhiệm Từ trợn mắt hỏi.
“Cùng đánh nhau, cùng chịu phạt, cậu ấy không được tốt mà em được thì không công bằng.” Giang Thiêm nói.
“Là tôi bảo cậu ta không được à?! Hả!” Từ miệng rộng sắp ăn thịt người đến nơi.
Nhưng suy nghĩ kĩ càng thì ông thấy cũng có lý.
Ông ngượng ngùng ngậm miệng lại, vuốt đầu, sầu lo tới mức sắp hói mất rồi.
Mấy thằng cu tuổi kiêu căng ngạo mạn lắm cơ, toàn hành động theo cảm tính và thường tìm kiếm sự công bằng trong một số chuyện quái gở. Ông chẳng tài nào hiểu nổi và cũng không thể đồng ý được. Giống như thiếu niên sáng sủa đang ngồi trên ghế nhà trường chẳng bao giờ hiểu được cái sự thận trọng chậm rãi và lo trước tính sau của ông.
Có những người có thể vượt qua định kiến để thuyết phục lẫn nhau, có người thì không.
Thế là Từ miệng rộng vỗ bàn tống cổ họ ra ngoài, nói cùn: “Tôi chống mắt lên chờ thằng ranh con các cậu khóc lóc ân hận! Tôi chờ!”
Tiết sáng nay là tiết tiếng Anh, Thịnh Vọng và Giang Thiêm đến muộn phút, nhưng chính Dương Tinh cũng đến muộn và bước vào lớp cùng người họ, thế nên các bạn cùng lớp không nghĩ ngợi lung tung, cứ tưởng Dương Tinh tìm họ nói chuyện như bình thường thôi.
Chỉ có Cao Thiên Dương nhạy bén hơn.
Hắn quay đầu nhẹ nhàng hỏi Thịnh Vọng: “Có chuyện gì thế?”
“Hửm?” Thịnh Vọng cúi đầu lôi vở ghi chép trong cặp ra.
Cao Thiên Dương hất hất cằm: “Cậu, anh Thiêm với lão Tề lần lượt bị gọi đi, giờ hai cậu đã về mà chỗ lão Tề vẫn trống không, làm sao thế?”
Thịnh Vọng ngẩng đầu nhìn hắn không nói gì, chỉ nháy mắt với hắn liên hồi.
Cao Thiên Dương nói: “Ơ kìa, cậu nháy mắt là có ý gì?”
“Ý là mời cậu đứng dậy.” Giọng nói thanh thúy của Dương Tinh vang lên trên bục giảng, hỏi hắn: “Cao Thiên Dương, ngoái cổ nói chuyện có mệt không?”
Cao Thiên Dương giật bắn người.
Hắn vội vàng ngồi thẳng tắp, ánh mắt găm chặt trên đề thi, vờ như mình đang chuyên tâm lắm. Đáng tiếc Dương Tinh không chịu tha cho hắn, cô nói: “Cậu đứng lên xem nào.”
Cao Thiên Dương đẩy ghế ra ngoan ngoãn đứng dậy: “Cô ơi em sai rồi.”
“Đừng nói thế chứ, cậu sai gì đâu? Tôi đang muốn tìm ai đó đứng lên hợp tác chút thôi, không phải cậu muốn nói hay sao? Nào, cho cậu một cơ hội ——” Dương Tinh nói: “Hôm nay tôi muốn tổng kết các trường hợp sử dụng câu có hình thức chủ động ý nghĩa bị động và hình thức bị động ý nghĩa chủ động, cậu liệt kê cho tôi xem nào, không nói xong thì đừng ngồi xuống.”
Cao Thiên Dương muốn chớt.
Thịnh Vọng không đành lòng nhìn hắn thảm thương, lập tức mở vở mình ra. Thực ra cậu không hay đọc vở của mình, nhưng hễ ai hỏi cái gì là cậu có thể lật đến trang tương ứng ngay tức khắc.
Không chỉ lật đến trang chính xác, cậu còn có thể tìm đúng chỗ. Câu nào viết trên góc trái vở, câu nào viết dưới góc phải vở, câu nào viết bút đỏ, câu nào viết bút xanh đều nhớ hết.
Cậu lật tới cách dùng của câu chủ động bị động trong vòng một giây, cầm bút vạch một dấu ngoặc nhọn {, rồi tuồn lên bàn trên cho Cao Thiên Dương.
Cao Thiên Dương thò ngón cái ra sau lưng khen tặng người anh em, sau đó cúi đầu nhìn…….
Chữ của người anh em xấu mù con mắt mà còn dám viết liên bút, hắn chẳng đọc được câu nào sất.
“Tôi nói chứ, các cậu có cơ hội thì lên bục giảng đứng thử một lần cho biết, nhìn rồi các cậu sẽ hiểu, từ góc độ này, ở dưới các cậu có làm gì tôi cũng thấy rõ ràng rành mạch.”
Dương Tinh chống tay lên bàn khoan thai lật giáo án, nói: “Tuồn vở ngay dưới mí mắt tôi à? Không sao, Cao Thiên Dương à cậu cố gắng đọc xem, nếu cậu đọc được cái chữ như chó bới của Thịnh Vọng thì tôi sẽ cho cậu ngồi xuống ngay.”
Cả lớp cười vang, Cao Thiên Dương cũng hùa theo.
Thịnh Vọng ngẩng đầu giả vờ trầm tĩnh, nhưng nhờ làn da quá trắng mà nữ sinh ngồi hai bên đã thấy rõ gương mặt đẹp trai của cậu dần dần ửng hồng, thế là lại có thêm cái để đùa cợt.
Đậu xanh, tai bay vạ gió.
Thịnh Vọng thầm nhủ.
“Tôi nghe trong khối đặt cho các cậu một biệt danh: trùm sỏ tiếng Anh lớp A.” Lúc Dương Tinh nói đến trùm sỏ thì vẻ mặt thoáng qua nét thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, cô nói tiếp: “Cùng là trùm sỏ với nhau, cậu có thể học tập chữ viết của anh bạn bàn sau một chút được không, hả? Thịnh Vọng?”
“Đừng giả điếc nữa.” Dương Tinh không muốn tha cho cậu.
Thịnh Vọng không cam tâm tình nguyện đứng lên, nửa cười nửa mếu nói: “Em biết rồi ạ thưa cô.”
“Hai hôm trước cô dạy Văn của các cậu mới nói với tôi rằng nếu cậu luyện chữ nhiều hơn thì sẽ được thêm vài điểm.” Dương Tinh bảo: “Cậu nghĩ vì sao chữ xấu mà bị trừ điểm trình bày? Vì con giun xéo lắm cũng oằn nên mới trừ đấy.”
“Vâng.”
“Về phải luyện chữ nhiều vào nghe chưa? Đừng hành hạ thầy cô nữa.”
Lớp học lại vang lên những tiếng đập bàn và cười vang.
Thịnh Vọng đáp “Vâng”, nở nụ cười hết cách.
Di động trong cặp sách bỗng rung lên, lẫn trong tiếng kêu cạc cạc của cả lớp nên chỉ mình cậu cảm nhận được.
Cậu khom lưng ngồi xuống lôi điện thoại ra, lướt mắt nhìn thì thấy anh bạn bàn sau mà Dương Tinh bảo cậu học tập vừa gửi một tin nhắn wechat.
[Giang Thiêm: Triệu Hi gọi đi ăn.]
Thịnh Vọng sửng sốt, cúi đầu gõ chữ.
[Đóng cửa: Bao giờ?]
[Giang Thiêm: Trưa nay tan học]
[Đóng cửa: Quán nướng của ông ấy mở cửa sớm thế?]
[Giang Thiêm: …….]
Vài giây sau, đối phương gửi thẳng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Trong ảnh, Triệu Hi gửi định vị là một quán lẩu cạnh cổng Bắc trường trung học trực thuộc, gọi cả Giang Thiêm với Thịnh Vọng đến.
[Đóng cửa: Quán đấy xếp hàng đông lắm, chờ bọn mình ăn xong thì có kịp bài kiểm tra nửa tiếng của lão Ngô nữa không?]
[Giang Thiêm: người họ đi trước]
[Đóng cửa: ?]
[Đóng cửa: À, Lâm gì đó cũng đi hả?]
[Giang Thiêm: Ừm]
[Đóng cửa: Ông chủ thật và giả đều là học sinh cũ của trường trung học trực thuộc à?]
[Giang Thiêm: Triệu thôi, Lâm không phải.]
Thịnh Vọng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong văn phòng, Triệu Hi khá thân quen với Từ miệng rộng, Lâm Bắc Đình thì khách sáo hơn nhiều.
[Giang Thiêm: Xem thời khóa biểu ôn thi học sinh giỏi chưa?]
[Đóng cửa: Rồi, có Triệu Hi]
[Giang Thiêm: Có cả Lâm Bắc Đình]
Thịnh Vọng đang mải ngạc nhiên, bỗng nghe Dương Tinh nói: “Thịnh Vọng, cúi đầu làm gì đấy? Cậu đứng lên giải cứu Cao Thiên Dương đi nào.”
Cậu giật bắn người, chột dạ nhét di động vào cặp rồi đứng dậy, giả vờ mình đang nghe giảng nghiêm túc lắm, chẳng thèm cầm vở mà há mồm liến thoắng các cách sử dụng câu chủ động bị động.
Cậu nhìn Dương Tinh, thầm nhủ cô ơi cô khen em được rồi đấy.
Nhưng ngay sau đó, cậu chợt thấy bầu không khí hơi quái, cả lớp rơi vào sự im lặng chết chóc. Cậu đang hoang mang, bỗng nghe Dương Tinh nói: “Phần này nói xong từ vài phút trước rồi, cậu không nghe giảng à?”
“……..”bg-ssp-{height:px}
Nếu cửa sổ có một cái lỗ thì Thịnh Vọng sẽ cắm đầu nhảy ra ngay.
Dương Tinh trừng mắt nguýt cậu rồi gọi: “Giang Thiêm, đứng dậy giải cứu Thịnh Vọng nào.”
Thịnh Vọng nghe thấy tiếng ghế vang lên, anh bạn bàn sau cũng đứng dậy.
Vài giây lặng lẽ trôi qua, giọng nói của Giang Thiêm cất lên sau lưng cậu: “Em cũng không nghe.”
Cả lớp ồ lên rầm rầm, Tống Tư Duệ không sợ chết mà giơ ngón cái lên, quay đầu dùng khẩu hình nói: “Cool! Ngầu! Dũng cảm lắm anh em!”
Tự dưng Thịnh Vọng có cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt tận tay day tận trán, mà còn bị bắt cả đôi nữa chứ.
Nhờ phúc của tên trùm sỏ mà lần đầu tiên lớp A được trải qua một giờ học tiếng Anh sung sướng đến thế, bởi vì Dương Tinh bị đứa làm tức hết hơi, không gọi người khác lên nữa, ngay đến Cao Thiên Dương cũng được đặc xá ngồi xuống.
Chỉ có người họ, một trước một sau đứng hết cả tiết.
Quán lẩu cạnh cổng Bắc trường trung học trực thuộc mới khai trương được tháng, đóng chiếm mặt tiền thịnh vượng nhất, ban đêm luôn xếp hàng dài, buổi trưa bớt đi rồi đấy. Ở đây dùng nồi lẩu miền Bắc [], kích thước không quá to, trong quán có học sinh và giáo viên của trường trung học trực thuộc tranh thủ nghỉ trưa đến ăn.
[] Nồi lẩu miền Bắc:
Triệu Hi và Lâm Bắc Đình đã chờ sẵn ở đó.
Họ chọn vị trí bên cạnh cửa sổ trên tầng , Thịnh Vọng ngồi xuống bèn đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa hay trông thấy dòng người đi như mắc cửi qua ngã tư đường.
“Thay đổi nhiều ghê.” Triệu Hi nhìn xung quanh một lát rồi nói với Lâm Bắc Đình: “Đúng không?”
“Ừm, trước kia không có ai cả.” Lâm Bắc Đình nói.
“Gì cơ?” Thịnh Vọng thắc mắc.
“Nói quán này này.” Triệu Hi chỉ chỉ dưới chân: “Hồi anh học cấp , chỗ này nổi tiếng là cửa hàng bị ám, cứ mở là lỗ, không ai trụ nổi tháng. Nhưng hai năm nay náo nhiệt hẳn lên, cứ mở là lãi, quái ghê luôn ấy.”
Lâm Bắc Đình mở đồ uống, rót vào cốc của Thịnh Vọng và Giang Thiêm, rồi lại bật một lon bia lạnh cho mình và Triệu Hi: “Lúc đấy bọn mình mà thuê mặt tiền này thì có phải ngon không?”
“Đúng.” Triệu Hi bảo: “Lúc ấy hai mặt tiền đều đăng tin cho thuê cả.”
“Thế sao không thuê chỗ này?” Thịnh Vọng hỏi.
“Bởi vì bọn anh đã nhắm đến cửa hàng kia rồi.” Triệu Hi cười rộ lên, cầm cốc bia cụng ly với cậu: “Hồi anh còn đi học, ở đó cũng có một quán nướng, anh với Lâm tử gặp nhau lần đầu tiên ở ngay đấy, sau này mỗi lần túm năm tụm ba đi ăn uống toàn tới đó.”
“Em nghe Giang Thiêm bảo anh Lâm không học ở trường trung học trực thuộc à?” Thịnh Vọng tò mò hỏi.
“Ừ.” Triệu Hi tiện tay chỉ về một hướng nào đó: “Cậu ấy ở trung học số , ngày xưa là đại ca của cả cái trung học số đó, phải không anh Lâm?”
Anh láu lỉnh hất hất cằm với Lâm Bắc Đình.
Vừa nói đến đại ca, Thịnh Vọng nghĩ ngay tới Địch Đào.
Triệu Hi nhìn vẻ mặt cậu thì biết ngay cậu đang nghĩ gì, anh vội vàng thanh minh: “Không phải cái loại đại ca đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà em thấy đâu. Cậu ấy ở lớp thi học sinh giỏi của trung học số đấy, thành tích xuất sắc nhưng cục súc như chó ấy —-”
Anh chưa dứt lời đã bị Lâm Bắc Đình lườm xéo cảnh cáo, cười cười nói: “Tóm lại là được nhiều cô bé theo đuổi lắm, làm biết bao nam sinh tức long sòng sọc. Bên trung học số gấu hơn trường mình nhiều, cứ dăm ba hôm lại có người tới dằn mặt cậu ta, mà cậu ta thì lười chẳng muốn nói nhảm, ngứa mắt là đánh, đánh, đánh, đánh tới mức thành đại ca trứ danh.”
Lâm Bắc Đình cầm cái muôi có lỗ vớt một đống đồ ăn vào bát mình, nói: “Cậu đủ rồi đấy.”
“Đấy, chuyện mình làm mà còn không cho nói.” Hiển nhiên Triệu Hi là một tên nói nhẹ không nghe, anh đang nói hăng say thì đừng ai hòng cản được.
“Chả lẽ anh với anh Lâm nhờ đánh đấm mà quen nhau?” Thịnh Vọng đoán.
“Ấy, thông minh.” Triệu Hi chỉ chỉ Lâm Bắc Đình nói: “Lúc ấy đứa anh đều đi thi học sinh giỏi, Hóa hay Lý gì đấy không nhớ rõ, địa điểm thi vòng loại ở trường trung học trực thuộc. Thi xong anh với bạn đến quán nướng ăn, cậu ta cũng bị mấy đứa cùng lớp kéo tới, sau đó có vài thằng ngốc rượu vào lời ra, cứ đòi so xem trung học số với trung học trực thuộc trường nào trâu hơn, xong nhào vào luôn. Rồi sao nữa nhở?”
Anh nhìn Lâm Bắc Đình, chuyện năm ấy đã quên vài chi tiết rồi.
Lâm Bắc Đình đưa mắt nhìn anh, tức giận bảo: “Quên rồi, chỉ nhớ lúc tôi đi vệ sinh về thì đã thấy các cậu đang tẩn nhau hăng say rồi, cậu còn chả thèm nhìn đã vung nắm đấm vào mặt tôi.”
Triệu Hi nâng cốc mỉm cười: “Tôi có biết đâu, không mặc đồng phục trường tôi thì là địch hết.”
Lâm Bắc Đình lắc lắc đầu.
Thịnh Vọng nghe tới đây thì biết cái nết của Triệu Hi rồi, chắc năm ấy cũng xưng vương xưng bá trong trường đây mà, dù sao tại anh tại ả tại cả hai bên.
“Sau đó đánh một lần thành bạn tốt?” Cậu hỏi.
“Đương nhiên là không rồi.” Lâm Bắc Đình nói: “Đánh không dưới trận mới tạm thời bắt tay giảng hòa.”
Triệu Hi bảo: “Nhờ xếp hạng thi học sinh giỏi Lý của đứa bọn anh khá ổn nên được vào đội tuyển thành phố, ở cùng một kí túc xá. Rồi chẳng hiểu sao gắn bó với nhau.”
“Sau đó thi cùng trường đại học à?” Thịnh Vọng cứ ngỡ mình đã tưởng tượng ra quỹ đạo một cuộc đời.
Ai ngờ Triệu Hi rũ mắt bật cười, nói: “Không, đại học không cùng trường, không liên lạc nhiều trong vài năm liền. Về sau tình cờ thế nào mà cùng ra nước ngoài, thế mới liên lạc lại. Hai đứa anh chân trước chân sau về nước, đúng lúc nghe tin mặt tiền ấy đăng tin cho thuê, mới bàn nhau hay là mở một quán nướng cho vui, tưởng nhớ những năm tháng ngốc nghếch thời trẻ trâu.”
Lúc anh nói chuyện luôn mang tới cảm giác ngông nghênh phóng khoáng, như thể mọi thứ chỉ là trò chơi, chẳng hiểu sao Thịnh Vọng thấy anh ngầu lắm.
“Hôm nay lúc ở văn phòng anh nghe thấy em bảo không cần khen thưởng nữa thì thấy em hợp tính anh ghê luôn ấy.” Triệu Hi chỉ chỉ Thịnh Vọng, lại nói với Giang Thiêm: “Mà cậu cũng làm anh giật bắn luôn.”
“Vì sao?” Lúc nãy Giang Thiêm không nói gì, chắc đã nghe mấy chuyện xa lắc xa lơ ấy rồi. Bây giờ bị Triệu Hi điểm danh, hắn mới ngước mắt lên.
“Cậu suốt ngày trưng cái điệu ông cụ non làm anh cứ tưởng cậu phải lo nghĩ nhiều lắm cơ.” Triệu Hi uống một hớp bia, chẹp miệng, tự phản bác mình: “Cơ mà anh nhớ hồi xưa thằng nhóc con nhà cậu kiêu thì thôi rồi, tại cậu suốt ngày im lìm làm anh suýt tí quên mất.”
Mặt mày Giang Thiêm lạnh tanh uống một hớp nước đá, Triệu Hi nhìn mà phì cười.
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ nói: “Em cứ tưởng anh sẽ cảm thấy bọn em vừa nông nổi vừa ngu si cơ.”
Triệu Hi cười mãi mới nói: “Sao thế được, dù gì trước kia anh cũng trải qua rất nhiều chuyện giống thế mà. Sống lí tính mới là đần ấy, sẽ có rất nhiều người nói với em, sau này em sẽ hối hận cho xem.”
Thịnh Vọng hỏi: “Thế anh có hối hận không?”
Triệu Hi nói: “Em nhìn mặt anh có giống hối hận không?”
Thịnh Vọng bật cười theo, giờ cậu thực sự rất thích anh.
“Anh nghĩ rằng tuổi nào làm chuyện nấy, lúc cần chơi mà không chơi thì sẽ hối hận hơn cho xem.” Anh nói: “Còn vài chục năm sau này để em nhìn trước ngó sau cơ mà, vội gì.”
Ngón cái Thịnh Vọng miết lên hơi nước trên cốc thủy tinh, khóe mắt thoáng thấy Giang Thiêm thu tầm nhìn khỏi cửa sổ, rồi hắn rũ mắt hơi hơi đẫn đờ, chẳng biết đang nghĩ gì.
Giữa trưa là thời điểm ngã tư đường nhộn nhịp nhất, người xe như mắc cửi, rộn ràng đến rồi rộn ràng đi.
Mãi tới giờ ra chơi chiều nay, Tề Gia Hào mới vác mặt về lớp, cứ cúi đầu suốt, ai hỏi cũng chẳng hé răng.
Có lẽ hắn sợ Thịnh Vọng và Giang Thiêm lan truyền mọi chuyện khắp cả lớp, suốt buổi học cứ nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng lại liếc mắt ngó ngó đằng sau.
Ai ngờ Thịnh Vọng hoàn toàn không rảnh quan tâm đến hắn, bởi vì lớp trưởng Lí Dự lại cầm đơn tới chấp hành công vụ.
Em đứng do dự trước bàn Thịnh Vọng và Giang Thiêm một lúc, nói: “À thì, đơn xin nội trú sắp hết hạn rồi, hai cậu có nộp không?”
Chuyện này như một lời nhắc nhở, một giây trước Thịnh Vọng còn đang cười ị vì hành động ngớ ngẩn của Cao Thiên Dương, một giây sau nụ cười đã tắt ngúm.
Cậu thắc mắc một câu, rồi lập tức phản ứng kịp, uống hớp nước và cười cười xin lỗi Lí Dự: “Tớ không nộp nữa, cậu hỏi người khác đi.”
Lí Dự lặng lẽ nhìn “Người khác” ngồi bàn sau.
Thịnh Vọng thuận tay rút một quyển sách trong ngăn bàn ra, đặt lên bàn cúi đầu lật sách. Cậu lật được trang mới ngớ ra mình đang đọc sách giáo khoa Vật Lý đã học xong từ lâu rồi.
Ngón tay cậu khựng lại, rồi lặng lẽ cất đi.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy Giang Thiêm nói với Lí Dự: “Tôi cũng không nộp nữa.”
Lí Dự đi khi nào, cậu chẳng biết nữa. Chỉ nhớ lúc mình hoàn hồn, người đằng sau bỗng cầm bút gõ gõ vai cậu.
Phản xạ có điều kiện, cậu ngả người về sau, lưng tì lên mép bàn.
Và rồi cậu nghe thấy Giang Thiêm hỏi ngay sau tai cậu: “Bao giờ mới chịu khai trương lại đây?”