Quý Hoàn Vũ không quay lưng bỏ đi chỉ vì gặp phải sự đối xử thờ ơ.
Ông bước từ trên bậc thang xuống, bám theo sau lưng hai người Thịnh Vọng, vừa đi vừa gọi Giang Thiêm, cứ tỏ vẻ bất đắc dĩ “Chẳng biết phải làm gì với con nữa”.
Giọng điệu kiểu đó giúp ông chiếm ưu thế, người qua đường không biết gì sẽ nghĩ đây là một ông bố dịu dàng lịch sự đang dỗ dành cậu con trai cáu kỉnh.
Thịnh Vọng càng nghe càng bực bội.
Đằng sau khán đài có bàn phát thanh – nơi báo danh và hỗ trợ, học sinh và giáo viên đi qua đi lại. Liên tục có người ngoái đầu nhìn họ, nhưng vì ngại cái bản mặt lạnh tanh của Giang Thiêm mà không dám nhìn nhiều.
“Tiếp sức hỗn hợp × đúng không?” Giáo viên phụ trách báo danh từ đằng xa vẫy hai người.
Nhân vật làm mưa làm gió ai mà chả biết, giáo viên chẳng hỏi nhiều, đặt một bảng biểu chỉ vào chỗ trống và bảo: “Lớp các bạn còn mỗi bạn chưa kí tên thôi, kí vào bên cạnh này.”
Giang Thiêm cầm bút, mặt mũi lạnh tanh kí tên.
Thịnh Vọng huých nhẹ hắn: “Kí hộ tôi với, chữ tôi nghệ thuật quá, sợ thầy không cảm nhận nổi.”
Cái kiểu ăn nói của cậu ngổ ngáo quá, thầy giáo tức giận hầm hừ.
Động tác đặt bút xuống của Giang Thiêm khựng lại, bấy giờ vẻ mặt mới hơi dịu đi, hắn vừa kí tên Thịnh Vọng vừa bảo: “Đã luyện rồi cơ mà.”
Ngon rồi ngon rồi, không hầm hè lặng thinh nữa.
Thịnh Vọng thầm thở phào, miệng thì nói tiếp: “Đúng là luyện kha khá rồi, cơ mà tôi phải ém hàng chứ, chờ đến lúc đi thi dọa cho chị Tinh giật bắn.”
Hai người nói chuyện như chốn không người, Quý Hoàn Vũ đứng chờ cách đó bước. Thầy giáo phụ trách báo danh ngẩng đầu lên, khách sáo nói với ông: “Phụ huynh đến xem con mình thi đấu đấy ạ?”
Quý Hoàn Vũ gật đầu, trong nụ cười nhạt thoáng mang áy náy: “Khó có khi đến xem được.”
Thầy giáo lịch sự tỏ vẻ thấu hiểu, bận rộn quá mà. Dường như tất cả vấn đề đã bay biến trong một câu nói hời hợt ấy.
Độ cong nơi khóe môi Thịnh Vọng tức thì biến mất, mím chặt môi liếc nhìn Quý Hoàn Vũ.
Tới khi cậu quay về thì phát hiện nét mặt Giang Thiêm đã lạnh toát.
Thịnh Vọng nhìn xoáy thầy giáo, thầm nhủ em tốn bao nhiêu công sức mới dỗ được anh bạn đây, thế mà thầy lại phá em.
Giang Thiêm đặt mạnh bút xuống, đứng thẳng dậy hỏi: “Ông bám theo từ nãy tới giờ có gì muốn nói không?”
Quý Hoàn Vũ vẫn cười như thế, chẳng thấy xấu hổ hay lo lắng gì cả, diễn rất giỏi. Nhưng Giang Thiêm biết, ông ta đã bắt đầu hối hận vì theo tới đây.
Ông ta ham hư vinh phù phiếm và sĩ diện hão, luôn muốn giữ gìn hình tượng lịch thiệp trước mặt người khác, không bao giờ thích tỏ vẻ thất lễ.
Giáo viên phụ trách báo danh lúng túng lắm, nhưng cái bàn này không thể không có người, thầy đi chẳng được mà ở lại chẳng xong, chỉ biết cười gượng nhìn người.
Quý Hoàn Vũ chỉ bãi đất trống đằng xa nói: “Thầy giáo còn phải làm việc nữa đấy, chúng ta ra bên kia nhé?”
“Không tiện đường.” Giang Thiêm đáp.
Quý Hoàn Vũ thở dài, rồi gọi tên hắn: “Tiểu Thiêm.”
Giang Thiêm vẫn lạnh như tảng băng, không thèm động đậy.
Dưới con mắt nhìn lom lom của thầy giáo, cuối cùng Quý Hoàn Vũ đành bỏ cuộc. Cho đến tận bây giờ, ông vẫn giữ vững điệu bộ nhã nhặn lễ độ, cười cười mà rằng: “Thôi được rồi, hôm nay không nói chuyện không vui. Bố nghe nói trường con tổ chức đại hội thể dục thể thao nên tới xem sao.”
“Thế ông tự đi mà xem.”
Dứt lời, Giang Thiêm kéo Thịnh Vọng, hai người đi thẳng về sân vận động chẳng thèm quay đầu lại.
Trên đường đi Thịnh Vọng ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Quý Hoàn Vũ thế mà đi lên khán đài thật. Ông tìm một chỗ ngồi sát mép ở khu vực dành cho phụ huynh, đánh tiếng chào hỏi với người bên cạnh rồi lặng lẽ xem thi đấu.
Buổi chiều là điểm nhấn của đại hội thể dục thể thao, phần lớn những trận đấu trên đường chạy tập trung vào lúc này. Những hạng mục có cơ hội dành điểm của lớp A cũng nằm trong đó.
Cao Thiên Dương bỏ rơi hạng hai ở m cả một vòng, bỏ rơi hạng hai ở m nửa vòng. Ớt bé dành hạng hai ở cả m và m, hai người Lí Dự và Triệu Xảo Na thể hiện xuất sắc hơn hẳn bình thường ở cuộc thi chạy ba chân và giành giải ba, những người khác cũng tóm được thứ hạng hoặc cao hoặc thấp.
Cả buổi nay lớp A như sống trên thiên đường, nhìn điểm tích lũy lớp mình chốc thì tăng, lát lại tăng, chẳng biết từ khi nào leo lên vị trí thứ toàn khối, cách lớp ở hạng điểm, cách lớp đứng đầu chỉ điểm thôi.
Tất cả đặt hết hi vọng lên người Giang Thiêm và Thịnh Vọng, Giang Thiêm đang thi nhảy cao, Thịnh Vọng còn một trận chạy vượt rào nữa.
Nhảy cao tổ chức tại góc Đông Nam sân vận động, vì dính dáng đến chạy lấy đà nên sân bãi được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ được đứng xem ở bãi cỏ cách đó chừng m. Lớp A đổ xô đến đây xem làm khán đài trống cả mảng, phần lớn nam nam nữ nữ vây hết tới hóng.
Giáo viên giám sát buộc phải lôi vài cái rào chắn màu trắng tạo thành một đường thẳng ngăn đám đông ở bên ngoài.
Tống Tư Duệ nhìn xung quanh và bảo: “Từ bao giờ lớp mình nhiều con gái thế?”
Cao Thiên Dương thở dài: “Nằm mơ à, nếu nhiều thế thật thì tao chắc tao cười tới già mất.”
Mấy cô bạn lớp khác cười hí hí, nói với hắn: “Bọn tớ muốn vào thật mà, nhưng lớp A các cậu không nhận thôi.”
Cao Thiên Dương khoác vai Thịnh Vọng hỏi: “Thế các cậu tới ngắm anh Thiêm của tôi hay ngắm anh Thịnh của tôi hả?”
Mấy cô nàng cười cười xô đẩy nhau, nhưng chẳng chịu đáp.
Đám đông ồn ào náo nhiệt, mà Thịnh Vọng thì chẳng yên lòng, vì cả chiều nay Giang Thiêm không thèm cười lấy một cái.
Xà ngang nâng độ cao lên từng mức, Giang Thiêm chạy lấy đà và nghiêng người nhảy từng lượt, dáng người hắn cao cẳng chân thon dài, giây phút hắn vọt người qua xà ngang thực sự rất thu hút.
Khi hắn cất bước đám đông nín thở không dám ho he, khi hắn chạm đất lập tức hò reo ầm ĩ, lần sau sôi nổi hơn hẳn lần trước.
Xung quanh càng nóng cháy thì càng tôn lên vẻ lạnh lùng của hắn.
Ấy thế mà đám con gái xung quanh lại mê kiểu đấy mới lạ chứ, thậm chí có một cô nàng còn nói nhỏ với bạn mình: “Uầy cậu ấy chảy mồ hôi kìa, tớ cứ nghĩ cậu ấy lạnh buốt cơ.”
Thịnh Vọng nghe mà dở khóc dở cười.
Cách đó không xa vang lên tiếng còi, loa phát thanh trên sân vận động bắt đầu gọi vận động viên tham gia chạy vượt rào đến chỗ báo danh. Thịnh Vọng nhìn thoáng qua đằng đó, các cậu con trai đeo biển số lưa thưa lớt thớt đi về phía sau khán đài.
Nữ sinh đứng cạnh bỗng kêu lên, Thịnh Vọng quay đầu lại thì thấy Giang Thiêm nhảy xong một xà nữa nhưng không về chỗ cũ ngay mà bước tới cạnh hàng rào.
Cao Thiên Dương hỏi: “Anh Thiêm! Mệt không?”
Giang Thiêm dừng lại trước hàng rào, cầm chai nước trong tay Thịnh Vọng: “Vẫn ổn.”
Lớp và lớp rất khó chơi, bám sát hắn ba nấc rồi vẫn chưa loại được ai. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, lăn từ xương cằm trượt xuống cần cổ, khi ngửa đầu uống nước lộ ra hầu kết ướt sũng.
Thịnh Vọng miết nắp chai khẽ híp mắt, bất chợt cua đường nhìn sang chỗ khác.
“Bắt đầu chạy vượt rào à?” Giang Thiêm bỗng cất tiếng hỏi.
“Hở?” Thịnh Vọng sửng sốt không theo kịp.
Giang Thiêm trả bình nước đã uống mất nửa, hất cằm về phía loa phát thanh: “Tôi nghe thấy gọi đi điểm danh.”
“À, ừ.” Thịnh Vọng vặn nắp bình, nói: “Tôi phải đi trước đây.”
Giang Thiêm gật đầu đáp: “Cố lên.”
Rào gỗ màu trắng đã đặt sẵn trên đường chạy, một vài bạn học đi theo Thịnh Vọng đến đường chạy, nhưng phần lớn vẫn đứng ở góc Đông Nam. Vì đích của Thịnh Vọng cũng ở đó.
Trong lúc cậu làm nóng người, trông thấy nhảy cao đằng xa đã nâng lên nấc mới, nam sinh lớp cả ba lần không qua được phải rời khỏi trận đấu, còn lớp thì vẫn đang thử sức lần thứ hai.
Thịnh Vọng nhấc chân lên trước, sau đó vén hai tay áo và cúi người xuống.
Trong nhát mắt khi súng lệnh vang lên, nam sinh lớp lần thứ ba không qua và bị loại khỏi trận đấu.bg-ssp-{height:px}
Thịnh Vọng nở nụ cười, vọt qua rào chắn thứ hai.
Thi chạy m trong đại hội thể dục thể thao toàn trường thường rất khó kéo dãn một khoảng cách lớn, nhất là nam, hạng một và hạng cuối chỉ cách nhau hai ba bước thôi. Nhưng chạy vượt rào thì khác, có người đủ sức, có người không kham nổi, thoáng cái đã lộ rõ chênh lệch.
Vượt qua rào chắn, Thịnh Vọng đã là đội dẫn đầu. Mà trong đội chỉ có hai người, một là cậu, hai là cán sự thể dục lớp B.
Trước hôm nay, anh bạn cán sự thể dục đã tập chạy suốt tuần trên sân vận động, lượn luyện tập hơn Thịnh Vọng nhiều, vượt rào rất chuyên nghiệp, không mắc phải sai sót gì cả.
Nhưng có lẽ biểu hiện của Thịnh Vọng ở tiếp sức hỗn hợp chói mắt quá làm hắn bỗng thấy áp lực hơn hẳn, vào lúc thi đấu thật thế mà lúng túng trong quá trình nhảy, va đổ vài rào chắn.
Khi tới hàng rào cuối cùng, góc sân vận động cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hô ầm ĩ, Cao Thiên Dương khàn giọng rú lên nghe rất rõ: “Anh Thiêm trâu bò —-“
Thắng à?
Thịnh Vọng vô thức liếc mắt qua bên đó, nhưng chỉ thấy đám đông quây quanh và nữ sinh đang nhảy nhót.
Sự thật chứng minh, làm ăn thiếu tập trung dễ gặp báo ứng. Cậu lơ đãng chưa tới một giây, cán sự thể dục lớp B giật mình vì tiếng hò reo, cả người cả gậy ngã sấp mặt trên đường Thịnh Vọng chạy.
Thịnh Vọng muốn tránh theo bản năng, nhưng chân đã vọt lên cao.
Cậu chỉ kịp chửi thầm “Đậu má”, và hạ cánh xuống mặt đất.
Mắt cá chân trái vang lên tiếng “Rắc”, cậu quỵ gối xuống.
Khoảnh khắc ấy, Thịnh Vọng đau tới mức choáng váng.
Trên bãi cỏ vang lên tiếng kêu sợ hãi, có người lo lắng, có người gọi tên cậu, cậu chẳng nghe rõ gì cả, trong lỗ tai cứ ong ong ù ù, ngoài lỗ tai nhộm nhoạm ồn ã.
Chẳng mấy chốc, ù tai do cơn đau mang tới rút xuống như thủy triều. Cậu bụm mắt cá chân mở mắt ra và thấy cái tên súc vật lớp B nọ đang ôm đít kêu gào “Áu áu”, cậu bỗng thấy cảnh tượng bây giờ buồn cười quá: Hạng và hạng ngã chổng vó, xấu hổ chết mất.
Thịnh Vọng nhăn mặt, rồi không kìm được bật cười.
“Còn cười?!” Một giọng nói hạ cánh bên tai.
Thịnh Vọng ngẩng đầu lên, bắt gặp Giang Thiêm chẳng biết đã chạy từ bên nhảy cao tới đây tự lúc nào, đang ngồi xổm trước mặt cậu.
“Đừng ngồi đấy, mau đỡ tôi dậy —–” Thịnh Vọng vịn vai hắn, mượn lực một chân đứng dậy.
Giang Thiêm không biết cậu định làm gì, bèn nhíu mày trừng cậu: “Cậu làm gì thế?”
“Còn mấy mét nữa thôi, tôi nhảy qua đã rồi nói sau!” Thịnh Vọng vung vẩy hai tay, co chân trái nhảy về phía trước.
“Cậu!”
Không cần nhìn mà chỉ cần nghe một chứ ấy thôi cậu đã biết Giang Thiêm đang muốn treo ngược cậu lên đánh đòn.
Những lớp khác vốn tụt phía sau hai người họ rất xa, nay vì sự cố đột nhiên xuất hiện mà khựng bước chân thoáng chốc, bấy giờ mới giật mình chạy tiếp về phía trước không chậm trễ nữa.
“Tiên sư!” Thịnh Vọng vừa chửi bới trong cơn đau nhức, vừa nhìn học sinh lớp lướt qua mình và trở thành người đầu tiên cán đích.
Cậu nhảy bật lên mang tới cảm giác vừa nhẹ vừa nhanh, dù bây giờ chỉ đứng bằng một chân thì bước nhảy cũng xa hơn người thường. Không tới hai bước đã đến điểm cuối.
Bên phía khán đài cứ tưởng cậu nằm chắc dưới đáy rồi, không thể ngờ cậu lại làm thế, tức thì gào mồm hét về phía cậu. Âm thanh cổ vũ của lớp A rung chuyển trời đất.
Người lớp lướt qua cậu, cán đích trước.
Thịnh Vọng vẫn nhảy, cuối cùng đuổi kịp, chân cậu vọt qua đường kẻ ngang màu trắng, đến đây hết thảy đã kết thúc. Một giây sau, cậu thấy Giang Thiêm bước đến từ rìa đường, vươn tay đỡ cậu.
“Đuma, đau chết mất!” Thịnh Vọng không thèm khách sáo dồn hết sức nặng lên người hắn.
Cán sự thể dục lớp B đã định nằm thẳng cẳng rồi, nhưng bị cậu kích thích bèn nhổm dậy lăn lê bò toài qua vạch đích, ấy thế mà được hạng sáu, kiếm thêm điểm.
“Đờ mờ mày lì vãi chưởng!” Hắn ngồi bệt trên đường chạy, vừa xử lý đầu gối xước da vừa gào lên với Thịnh Vọng.
“Đờ mờ mày thì kém gì đâu!” Thịnh Vọng bắt chước giọng điệu của hắn để đáp trả, vừa ngoảnh đầu về thì gặp ngay cái mặt quan tài của Giang Thiêm.
“…”
Thịnh Vọng vội dừng cười, ngoan ngoãn co co chân trái nói: “Au ui.”
“Au cái mông.” Giang Thiêm đanh mặt nói: “Để tôi xem.”
Hắn dứt lời bèn ngồi xổm xuống, Thịnh Vọng vịn ba ngón tay lên vai hắn giữ thăng bằng.
“Có nhúc nhích được không?” Giang Thiêm hỏi.
Thịnh Vọng thử nhúc nhích, cậu nói: “Cũng được, đau, nhưng không phải không thể ——“
Cậu nói một nửa thì khựng lại, vì ngón tay Giang Thiêm bỗng ấn nhẹ lên khớp xương mắt cá chân của cậu/
“Sau rụt lại thế?” Giang Thiêm ngẩng lên hỏi: “Đau à?”
Thịnh Vọng cảm giác cả trường đang vây xem chân mình, màu hồng nhạt lan dần khắp cổ cậu: “Không sao đâu, cậu đứng dậy đi đã, hai đứa mình về khán đài rồi hẵng nói tiếp.”
“Về khán đài cái gì!” Cao Thiên Dương dắt Hà Tiến và một đám bạn học xông tới gần.
“Đến phòng y tế luôn.” Hà Tiến đanh mặt nói: “Lần sau em sĩ diện nữa xem!”
“Không, ấy chờ tí chờ tí, đừng kéo tay tôi.” Thịnh Vọng thấy có người định lại gần dìu cậu, tức thì dở khóc dở cười nhích sát vào Giang Thiêm: “Cậu ấy đỡ tôi đi là đủ rồi, tí nữa các cậu còn thi đấu tiếp mà, bám theo làm gì.”
Một đống người chen chúc xô đẩy nhau trên đường số , cuối cùng Thịnh Vọng thuyết phục được số đông, họ dặn dò cả buổi rồi mới tản ra quay về sân vận động.
Giang Thiêm nhìn độ dài của đường số , nói: “Tôi cõng cậu.”
Thịnh Vọng vội vàng xua tay nói: “Thôi, chân khập khiễng đã đủ mất mặt rồi, tôi không muốn bị người ta nhìn chằm chặp suốt cả đường đi đâu.”
Cao Thiên Dương cũng nói: “Hai bọn tôi thay nhau cõng, không tốn sức lắm đâu.”
Thịnh Vọng thả tay ra ngay tại chỗ và nhảy về phía trước: “Hẹn gặp lại, tôi tự đi.”
Cao Thiên Dương gào lên: “Cậu là giống lừa hay sao mà bướng thế?”
Thịnh Vọng: “Đúng.”
Giang Thiêm đuổi theo đỡ lấy cậu, hắn quay đầu nói với Cao Thiên Dương: “Tôi đi với cậu ấy, cậu về đi.”
Cao Thiên Dương ngập ngừng, rồi chẳng biết nghĩ gì mà nói: “Được rồi, hai anh đi trước nhé, em tìm hàng ngon xong sẽ tới ngay.”
Thịnh Vọng vội vàng nhảy vài bước.
Từ sân vận động đến phòng y tế không xa lắm, nói riêng về khoảng cách thì vẫn nhảy đến được. Nhưng nó không phải đường phẳng. Từ đường số rẽ sang có một con dốc, phải đi lên dốc mới tới phòng y tế.
Thịnh Vọng vịn vai Giang Thiêm vừa nhảy vừa tranh cãi về vấn đề “Cõng hay không cõng” suốt dọc đường.
Ngay lúc chuẩn bị lên dốc, Thịnh Vọng nghe thấy tiếng bánh xe đằng sau lưng.
Cậu tò mò quay đầu lại và thấy Cao Thiên Dương. Anh chàng này đang đẩy một thứ tới gần, sung sướng nói: “Anh Thịnh, em tìm cho anh một cái xe lăn nè, không muốn cõng thì ngồi xe lăn đi!”
Thịnh Vọng ngây ra như phỗng.
“Hình như hơi thái quá thì phải?” Sau một lúc bối rối, cậu đẩy Giang Thiêm và nói: “Được rồi được rồi được rồi, cậu xoay người lại.”
Dứt lời, cậu bám lấy cổ Giang Thiêm nhảy lên, theo đà nằm úp sấp trên lưng hắn: “Giữa xe lăn và cõng, tôi chọn cõng.”