Dương à, anh thử nói xem, hạnh phúc là gì?
Là được ăn ngon, đi xe đẹp hay được ở trong cung vàng điện ngọc?
Thực ra, niềm hạnh phúc mà em khát khao mong chờ chỉ là sự quan tâm nhỏ nhoi, ấm áp mà thôi.
Không liên quan gì đến gia thế, hoàn cảnh, tài hoa…
Năm học mới đã bắt đầu, với tư cách là sinh viên mới, tôi bước vào trườngĐại học S nổi tiếng dưới sự dẫn dắt của sư huynh Thương Thang.
Bắt đầu cuộc sống bốn năm đại học.
Tôi và Thương Thang chưa có gì với nhau, hắn cũng không giục tôi, chỉ âmthầm chăm sóc tôi. Thỉnh thoảng có một số buổi giao lưu, hắn vẫn gọi tôi đi cùng.
Hồi ấy hắn đã trở thành nhân vật tiếng tăm lẫy lừngtrong trường từ lâu, còn tôi chỉ giữ một chức nhỏ trong Hội sinh viên,chính vì thế lúc đầu tôi sống chết không chịu đi.
“Tôi đâu có quen những người đó, ngại chết đi được!” Tôi miễn cưỡng chu môi.
“Đâu bắt cậu phải tạo dựng quan hệ với bọn họ!” Hắn khẽ gõ đầu tôi rồi bậtcười: “Có cơ hội được ăn chùa, uống chùa mà không chịu đi, ngốc thật!”
“Tụi cậu là đám hủ bại! Suốt ngày vung tay quá trán đồng tiền mồ hôi nướcmắt của quần chúng!” Tôi lấy tay che trán mắng Thương Thang, chỉ muốn đá cho hắn hai cái.
Hắn cau mày: “Sao trong đầu cậu toàn những thứ đen tối thế?” Nói rồi hắn ra sức đẩy tôi ra ngoài: “Ăn cơm với Hiệp hội Âm nhạc của thành phố đó!”
“Í! Sao cậu lại quen bọn họ?” Tôi sững lại.
“Haizz, trước đây mẹ tôi từng có buổi biểu diễn ở đây nên mới quen bọn họ.” Hắn bực bội thở dài.
“Mẹ cậu… là nghệ sĩ piano hả?” Tôi ngoái đầu lại, rụt rè hỏi.
Hắn trợn mắt nhìn tôi, nói với vẻ bất lực: “Cậu quen mẹ tôi bao lâu rồi mà ngay cả chuyện này cũng không biết à?”
“Thôi đi! Tôi quen cậu lâu chứ không phải quen mẹ cậu lâu! Ai thèm quan tâm đến mấy chuyện đó!” Tôi hậm hực cãi lại.
Thương Thang sững người rồi cười khẽ: “…Đúng vậy.”
“Cậu cười cái gì vậy!” Tôi nhảy bật lên, vỗ vào má hắn một cái.
“Đừng đùa!” Hắn túm chặt tay tôi, cười giả lả nói: “Cậu mà đánh lệch khuônmặt này thì sẽ có một nhóm nữ sinh buồn phát khóc đấy!”
“Xí!” Tôi mắng: “Cậu cứ đứng đó mà mơ hão đi! Chỉ có cô nào đui mới thích cậu!”
Hắn cười lớn không đáp, chỉ nằng nặc kéo tôi ra ngoài.
Lúc ấy chúng tôi không thể ngờ hai đứa đã nắm tay nhau từ lúc nào.
Đến phòng riêng của nhà hàng, người đã đến gần như đông đủ. Chúng tôi vừa bước vào thì có một đám đông bước đến chào.
“Thương Thang à! Lâu lắm rồi không gặp!”
“Bố mẹ em vẫn khỏe chứ? Công việc làm ăn có thuận lợi không?”
“Dạo này sức khỏe của cụ Thang thế nào? Lâu lắm rồi không có thời gian đến thăm cụ.”
…
Thương Thang bận rộn trả lời từng người.
Tôi không có việc gì để làm, bèn nấp sau lưng hắn ngó nghiêng.
“Cô bé này là gì của Thương Thang nhỉ?” Một giọng nữ lạ đột nhiên cất lên.
Tôi ngoái đầu lại ngó, đó là một cô gái trẻ lớn hơn tôi vài tuổi, nhìn rấtthanh lịch, đoan trang. Cô ta nhìn tôi chằm chằm, mặc dù nụ cười đọngtrên môi nhưng ánh mắt lạnh lùng đó vẫn khiến tôi rất không thoải mái.
Tôi vừa sững lại thì Thương Thang đã mỉm cười bước lên phía trước một bước, chặn trước mặt tôi.
“Chị Quách, đây là bạn sinh viên khóa mới chị ạ.” Hắn giới thiệu sơ qua vềtôi: “Cũng là con gái của học trò cưng của ông ngoại em. Trước mặt mẹem, bạn ấy còn được cưng chiều hơn cả em!”
Nói rồi hắn đưa mắt nhìn tôi: “Phải không Ưu Ưu?” Hắn hỏi tôi bằng giọng vô cùng dịu dàng, quyến rũ.
“…” Tôi ngẩn tò te nhìn hắn: đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, nụ cười đầy vẻ nuông chiều trên môi. Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ:Không biết có phải anh chàng này uống nhầm thuốc không?
Tuynhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đứng sau lưng hắn đang trắng bệnhvì tức tối, tôi lập tức hiểu ra rằng gã này đang cố tình chơi xấu cô gái đó!
Thế là tôi cố gắng kiềm chế ý định trợn mắt, cười lớn, ậm ờ đáp một câu: “… Ờ.”
Biết làm thế nào? Tôi không muốn đắc tội với mọi người, đặc biệt là phụ nữ.
Rõ ràng Thương Thang rất không hài lòng với câu trả lời không đâu vào đâucủa tôi, hắn trợn mắt nhìn tôi rồi quay sang cười với mọi người: “Cô bénày rất ngây thơ, không hiểu chuyện gì đâu, các vị tiền bối đừng làm khó cô ấy.”
Mấy câu này đã gây tò mò cho mọi người, thế là đám đông đều trêu: “Không đâu, không đâu! Làm sao dám gây khó dễ cho vị kháchThương Thang công tử dẫn tới!”
Mọi việc sau đó đơn giản hơnnhiều, tất cả đều có Thương Thang đỡ hộ. Ngoài việc phải đóng vai cônàng dễ thương trả lời một, hai câu hỏi, tôi chỉ phải cắm cúi thưởngthức các món ăn.
“Sao em không đi làm quen với mọi người? Ở đây có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đấy!” Cô gái ngồi bên cạnh hào phóng khuyên tôi.
“Em không phải người trong nghề nên không có hứng thú.” Tôi ngẩng đầu lên,thật thà trả lời. “Trước đó em cũng không biết mẹ Thương Thang là nghệsĩ piano!”
Cô gái sững lại rồi lắc đầu cười: “Thảo nào…”
Nói rồi, cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Em phải cẩn thận với chị Quách kia nhé! Chị ấy theo đuổi Thương Thang gần một năm rồi đấy!”
“Hả?” Tôi sửng sốt há hốc miệng: “Không phải chị ấy hơn tuổi Thương Thang sao?”
“Chỉ hơn hai tuổi thôi, người ta là sinh viên giỏi của Học viện Âm nhạcthành phố S, muốn câu được con rùa vàng ấy mà!” Chị ấy chớp chớp mắt với tôi, cười khẽ.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục cúi xuống ăn.
Tuy nhiên, ăn những món đó không còn thấy ngon nữa.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tiệc tàn, cuối cùng đã có thể về trường cùng Thương Thang. Tôi không sao vui lên được.
Trên đường về, cho dù Thương Thang trêu thế nào, mặt tôi vẫn lạnh như tiền.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hắn sốt sắng hỏi.
Tôi lắc đầu, ngay cả tôi cũng không biết, tôi biết trả lời hắn thế nào đây?
Cuối cùng không biết làm thế nào, hắn hậm hực nói: “Cùng lắm sau này tôi không đưa cậu đi ăn nữa.”
Trông hắn tội tội, tôi cũng mềm lòng, liền chu miệng nói: “Đi ăn cũng được… nhưng cậu đừng có mà lòe tôi!”
“Lòe cậu! Tôi đâu có?” Hắn trợn tròn mắt nhìn tôi, đầy vẻ sửng sốt.
“Cậu đang có âm mưu lấy tôi ra làm lá chắn!” Tôi hậm hực tố cáo: “Chính là chắn cái chị Quách gì đó!”
Hắn sững lại, nói với vẻ mất tự nhiên: “Đó đâu phải là âm mưu, tôi cũng sợ chị ấy bắt nạt cậu mà!”
“Đang yên đang lành chị ấy bắt nạt tôi làm gì?” Tôi nhìn chằm chằm vào hắn: “Cậu nói cho rõ ràng đi!”
Hắn giật mình vì khẩu khí của tôi, nghiêng đầu sang nói nhỏ: “Chị ấy… muốn làm bạn gái tôi…”
Thấy hắn căng thẳng đến nỗi đỏ mặt tía tai, tôi bất giác cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không thèm quan tâm.
“Chị ấy muốn thì cậu cứ đồng ý thôi, việc gì phải kéo tôi vào!” Tôi bình thản nói.
“Cậu…” Hắn bực bội trợn mắt lên nhìn tôi, giọng run rẩy, không nói ra được câu đầy đủ.
“Tôi làm sao?” Mặc dù cũng hơi sợ, nhưng tôi vẫn cứng đầu cãi lại.
Hắn nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn băm vằm tôi thành ngàn mảnh.
Tôi thấy vai hắn gồng lên, mặt cũng tái đi vì tức, chắc là sắp nổ tung mất.
Một lúc sau, cuối cùng hắn vẫn kiềm chế để mọi chuyện bình yên trở lại.
Đầu tiên hắn nhìn tôi một cái với vẻ buồn buồn, sau đó quay mặt đi, thở dài nói: “Cậu vẫn không quên được anh ta!”
Nghe giọng nói đó, biết là đã làm tổn thương hắn, trong lòng tôi cũng thấyhối hận và thương thương, bèn nói với vẻ biết lỗi: “Sao tự dưng cậu lạilôi anh ấy vào? Tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi mà!”
Hắn “hừ” một tiếng rồi không đếm xỉa gì đến tôi nữa.
Tôi đã hiểu tính hắn từ lâu, biết hắn chỉ ưa nhẹ, không ưa nặng, bèn nắmlấy tay hắn và bắt đầu làm nũng: “Cậu đừng có nhỏ mọn như thế!”
Sắc mặt hắn có vẻ dịu đi một chút, nhưng vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ cắn môi hậm hực như trẻ con.
Không biết làm thế nào, tôi đành phải ghé sát mặt vào hắn, nói với giọng nhỏ như mèo: “Cậu hứa là cho tôi thời gian cơ mà!”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, mặt đột nhiên sáng lên cho dù khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong tích tắc.
Sau đó, hắn ghé sát vào rồi đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi tôi.
Ngẩn người trong giây lát, đầu óc tôi trống rỗng.
“Á! Cậu là kẻ lưu manh, đồ biến thái!!” Nửa phút sau, tôi chợt hiểu ra vấn đề, bèn đấm đá túi bụi vào gã lửa đảo này.
“Ui da!” Hắn kêu la inh ỏi, nhưng cũng chỉ đưa tay ra đỡ lấy lệ, miệng còn hơi cười cười.
“Cậu đáng ghét quá, đó là nụ hôn đầu đời của người ta đấy!” Tôi thấy mặt hắn lộ rõ vẻ đắc ý, tức quá mắt đỏ hoe.
“Tôi biết chứ!” Hắn cười càng khả ố hơn, thể hiện rõ vẻ đắc thắng sau khi gian kế trót lọt.
“Tôi sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!” Tôi ghét nhất là nhìn thấy vẻ đắc ý đó của kẻ tiểu nhân, liền hậm hực quay đầu định bỏ chạy.
Không ngờ hắn lại nhanh tay lẹ mắt túm ngay lấy tôi, nhìn tôi với ánh mắt ai oán: “Đừng bỏ rơi tôi!”
Lòng tôi run lên, cảnh tượng ngày trước lại một lần nữa hiện ra trước mắt:
Cô bé khóc nức nở nói với theo cậu bé đã chạy được một quãng xa: “Dương, anh đừng bỏ rơi em!”
Sau đó, cậu bé kia dù đang chạy rất nhanh cũng ngoảnh đầu lại và chạy ngay về phía cô bé với chiếc bóng gầy guộc đó.
Tuy nhiên, Dương ơi! Cuối cùng anh vẫn bỏ rơi em! Tựa như cái tên của anh,nhẹ nhàng vượt qua đại dương, không mang theo một gợn mây nào.
Tôi nhắm chặt mắt để nước mắt không trào ra, quay đầu lại nở một nụ cườitươi tắn với Thương Thang: “Cậu mời tôi đi ăn một tháng, tôi sẽ tha thứcho cậu!”
Hắn sững lại một lát rồi lập tức gật đầu liên hồi, đáp: “OK! Tôi đồng ý, mọi thứ cứ làm như cậu nói!!”
Tôi nhìn vẻ sung sướng của hắn mà mắt ngấn lệ, cười thầm.
Dương! Chỉ có những kẻ tội nghiệp đã từng bị bỏ rơi mới biết được cảm giác đau khổ đó.
Thế nên em không muốn để người khác nếm trải nỗi tuyệt vọng, cô đơn này.