Tôi không biết sau đó Dương giải quyết sự việc này như thế nào. Tuynhiên, kể từ hôm đó, tôi không còn chủ động nói chuyện với Vân nữa. Ngay cả người lớn cũng phát hiện ra sự bất thường trong mối quan hệ giữachúng tôi. Cực gọi điện thoại cho tôi mấy lần, cố gắng xoa dịu để tôinguôi giận. Câu trả lời của tôi là: OK, nhưng Sử Vân nhất định phải gặptrực tiếp và xin lỗi tôi.
Cực rất khó xử, anh ta ngập ngừng mấylần, cuối cùng không chịu được liền la lớn với tôi: “Em không rộng lượng một chút được hay sao? Dù gì thì cũng là bạn thân với nhau từng đấynăm!”
Tôi lặng lẽ cúp máy.
Đúng vậy, Cực ạ, bọn mìnhchơi với nhau bao nhiêu năm như vậy, nhưng hồi đầu khi nói xấu sau lưngem, Vân có nghĩ gì cho em không?
Cực ạ, em không trách việc anh và Vân lạnh lùng với em, thật đấy!
Vì em biết, tất cả mọi chuyện chẳng qua là vì anh vẫn thích Vân mà thôi.
Trời đã lập xuân, các hoạt động thi đấu cũng bắt đầu nở rộ, trường học lạiồn ào trở lại. Một hôm, cô hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng của cô.
“Trác Ưu, em có sợ thử thách không?” Cô hiệu trưởng rất điềm đạm, nho nhã,nhưng cách hỏi chuyện lại đơn giản, dứt khoát, tạo cảm giác rất mạnh mẽ.
Trực giác mách bảo tôi rằng, phía trước có một cơ hội, và triết nhân đã từng nói rằng: “Đừng bao giờ để cơ hội chờ đợi bạn”, vì thế tôi liền nhìnthẳng vào mắt cô hiệu trưởng và đáp: “Em không sợ ạ!”
Cô mỉmcười hài lòng: “Lần này trường có một suất thi hùng biện ở tỉnh, nhưngphải lựa chọn từ quận, thế nên sẽ có rất nhiều vòng thi. Có thể em sẽgặp phải rất nhiều đối thủ có trình độ, có thể họ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của em! Em có muốn thử không?”
“Em có ạ!” Tôi trả lờirất rõ ràng. Thực ra trong đầu tôi cũng đang tính toán: Từ nay trở đi sẽ có cớ để về nhà muộn, không cần phải đối mặt với đám đối thủ bỏ rơi tôi một mình nữa!
Thông tin tôi tham gia cuộc thi hùng biện đã được lan ra nhanh chóng, mọi người phản ứng khác nhau: Người thì ngưỡng mộ,kẻ thì đố kỵ, còn có kẻ đang thấp thỏm chờ đợi xem tôi sẽ mất mặt thếnào. Nhưng bề ngoài đều nói những câu ủng hộ, khích lệ tôi, nghe rồi tôi cũng mỉm cười cho qua. Dù gì thì cũng phải dựa vào thực lực của mình để thi, người ta nói gì thì mặc kệ người ta.
Đợt tập luyện đặcbiệt của cô giáo đã bắt đầu, tôi lại một lần nữa bận mờ mắt: viết bài,sửa bài, chỉnh sửa phát âm… Ngày nào cũng ở lại trường rất muộn. Mộthôm, sau khi tan học, tôi ra khỏi phòng Ngữ văn trong trạng thái miệngkhô khốc, bất chợt nhìn thấy Sử Vân đang đứng lặng lẽ ở một góc rẽ.
Tôi nghĩ chắc không phải cô ấy đang đợi tôi, liền định coi như không nhìn thấy gì mà nhanh chóng ra về.
Đến khi tôi vội vã đi ngang qua thì giọng Vân đột ngột cất lên: “Tại sao lúc nào cũng là cậu?”
Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, thực sự không hiểu câu nói này có ý gì.
“Thi khiêu vũ, thi hùng biện, thành tích học tập… Tại sao lần nào cậu cũngtranh với tôi? Tại sao tôi luôn bị cậu o ép? Cha mẹ nuông chiều cậu, các cô giáo thích cậu thì mặc kệ, tại sao ngay cả Lục Tây Dương cũng bênhvực cậu?” Mắt Vân ngân ngấn nước, nét mặt rất buồn bã, hàng loạt câu hỏi “tại sao” tựa như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi chưa baogiờ nhìn thấy Sử Vân trong tình trạng thiếu sáng suốt như vậy. Từ trướcđến nay cô ấy luôn luôn cởi mở, tự tin, nụ cười rạng rỡ luôn nở trênmôi, lảnh lót gọi: “Ưu Ưu!”, “A Cực!”… Tôi không biết hóa ra trong lòngcô ấy còn giấu suy nghĩ đó! Không, có thể là tôi biết, nhưng tôi cố tình né tránh…
“Tớ… tớ chưa bao giờ có ý định tranh với cậu.” Nhìnthấy dáng vẻ đó của Vân, tôi sợ quá, chỉ rụt rè trả lời, “Tớ… không phải tớ cố tình đâu…”
“Chính vì như thế tôi mới càng căm ghét cậu!”Nước mắt Vân trào ra, hét lớn: “Cậu không chủ động tranh giành cơ hội!Vậy tại sao cơ hội cứ đến với cậu? Ông trời thật không công bằng chútnào!”
Vân vừa khóc vừa bỏ đi, để lại mình tôi đứng như trời trồng.
Dương à, Vân nói không sai, đối với em, mọi việc quá thuận lợi. Em không biết trân trọng cái trước mắt, không biết quan tâm đến tình cảm của ngườikhác. Và hồi đó, chẳng phải anh cũng nhìn em với vẻ bất lực như vậy đósao?
Tối về đến nhà, mặt mũi tôi ỉu xìu, kể hết chuyện xảy raban nãy cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ chỉ cười rồi nói với bố: “Úi da, anhxem! Trẻ con bây giờ ghê thật…”
Bố chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Tôi vô cùng ấm ức, hậm hực nói như sắp khóc: “Bố mẹ chẳng quan tâm đến congì cả! Ít nhiều cũng phải hỏi thăm mấy câu chứ, chuyện này là cú sốc lớn đối với con mà!”
Ấm ức quá, cuối cùng tôi bỏ luôn cả bát cơm xuống, giận dỗi nói: “Con không ăn nữa!”
Ánh mắt nghiêm khắc của bố lập tức xoáy vào tôi, ông nghiêm giọng nói: “Trác Ưu, bưng bát lên!”
Tôi chu miệng, không hề nhúc nhích.
“Đừng có giở trò trẻ con!” Giọng bố trịnh trọng hẳn lên: “Chuyện này không có gì là ghê gớm cả! Phản ứng của Sử Vân là điều bình thường, không đángphải để tâm. Về sau con bước chân vào xã hội, sẽ gặp nhiều chuyện tànkhốc hơn nhiều, đến lúc đó con định làm thế nào? Tuyệt thực tự hành hạmình ư?”
Tôi ngơ ngác nhìn bố, con đường phía trước khó khăn như vậy ư? Nếu lúc đó không có bố mẹ để tâm sự thì tôi biết dựa vào ai đây?
Ngoan ngoãn bưng bát cơm lên, tôi vừa gẩy từng hạt cơm, vừa lẩm bẩm: “Nếu quả thực là như vậy thì con thà mãi mãi không bao giờ trưởng thành.”
Con người dù bận rộn đến đâu cũng phải vui chơi giải trí. Gần đây rạp chiếu phim đang chiếu bộ phim hài của năm mới, cơ quan của mẹ cho vé, nên tôi được đi xem phim miễn phí.
Vừa bước vào rạp chiếu phim, tôi đãthấy hối hận. Tại hàng ghế không xa, có người mà tôi không muốn gặpnhất: Vân và đám bạn của cô ấy.
Vừa thấy tôi, bọn họ liền nhìntôi chằm chằm rất bất lịch sự, lại còn đưa mắt nhìn nhau bằng cái nhìnmờ ám. Ngay cả Cực cũng có mặt trong đó. Nhưng nhìn thấy tôi, anh taliền nhiệt tình cất tiếng chào. Tôi chỉ gật đầu bừa một cái để đáp lại,sau đó tìm một chỗ để ngồi, thầm cầu nguyện: Phim chiếu ngay đi thôi, để nhanh chóng phân tán sự chú ý của mọi người.
Không biết ngàyhôm đó có phải nhân viên chiếu phim biết được tâm trạng của tôi, cố tình đùa giỡn với tôi hay không mà ánh đèn trong rạp mãi không chịu tắt đi.Tôi bắt đầu nghĩ đến việc có nên ra về trước hay không, nhưng lại thấytiếc cơ hội này. Đang đấu tranh tư tưởng thì một bóng người lặng lẽ bước đến trước mặt tôi.
“Em sang bên kia ngồi đi!” Giọng nói rất nhẹ nhàng và khẩn thiết, hóa ra là Cực.
“Sao vậy? Anh đến để điều đình à?” Tôi lạnh lùng nói, “Tại sao em phải chủ động sang đó ngồi?”
Nét mặt Cực lộ rõ vẻ ngại ngùng, hạ thấp giọng nói: “Bà cô tổ ơi, em đừng giận nữa, người ta chủ động nhờ anh sang nhắn mà!”
“… Có thật là Sử Vân bảo anh sang đây không?” Tôi rất nghi ngờ. Mấy hômtrước cô ấy còn khóc lóc chất vấn tôi, tại sao bây giờ lại thay đổinhanh như vậy?
“Dĩ nhiên rồi!” Cực vội vàng gật đầu: “Vân đangngồi ở đó, anh dám lừa em à?” Nói rồi Cực còn liếc về chỗ Sử Vân đangngồi để chứng thực rằng những điều mình nói không hề sai.
Tôi ngập ngừng một lát, thấy tôi có vẻ xuống nước, Cực lại tiếp tục nài nỉ: “Thôi, em nể mặt anh đi mà!”
Thấy vẻ tội nghiệp của Cực, lại nhớ đến lời bố: “Trác Ưu, chuyện này chẳngcó gì là ghê gớm cả!” Tôi liền gật đầu với anh ta và nói: “Thôi, em nểmặt anh vậy!”
Cực cười rạng rỡ đưa tôi đến hàng ghế Sử Vân ngồi, còn sắp xếp để tôi ngồi cạnh cô ấy. Tôi thấy nét mặt mọi người đều lộrõ vẻ muốn cười nhưng không dám cười, Vân thì có vẻ mất tự nhiên, liềnhiểu ra ngay: Cực đã lừa tôi! Chắc chắn là anh ta đã thuyết phục Vân đểtôi sang đây ngồi. Nhưng thôi, đã sang đây rồi thì tôi cũng tỏ vẻ thảnnhiên ngồi xuống, nghĩ bụng: Không biết anh chàng A Cực này đã thuyếtphục Vân bằng cách nào?
Cuối cùng, bộ phim bắt đầu, nam chínhđang quyết đấu với kẻ thù trên màn hình, nữ chính nước mắt lưng tròngđứng bên cạnh xem. Mọi người đều cảm thấy rất nhàm chán, liền quay sangnói chuyện với nhau. Lúc này, đột nhiên Sử Vân nói với tôi bằng giọngvừa đủ để tôi nghe thấy: “Trác Ưu, nói cho cậu biết một chuyện, có thểcậu sẽ buồn đấy!”
“Chuyện gì vậy?” Tôi quay mặt sang. Tại sao dạo này Vân toàn nói những câu không đầu không cuối thế nhỉ?
“Cố Đình đi hỏi Tây Dương rồi”, Vân nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói từngchữ một, “Tây Dương đích thân nói, anh ấy chỉ coi cậu như một đứa em gái thôi.”