Cho đến lúc buổi trưa, Lâm Tĩnh Dao ăn bánh ngọt xong, thong thả bước tới ngự hoa viên, thấy Ngọc Linh Viễn đang cầm một con cờ trầm tư, một lúc lâu sau mới đặt xuống, mà đối diện hắn, cũng không có người đánh cùng.
Cõi đời này thật sự có chuyện chỉ có mình với mình đánh cờ a!
Lâm Tĩnh Dao cảm thấy tò mò, đi tới sau lưng Ngọc Linh Viễn nhìn, lại thấy Ngọc Linh Viễn xoay người lại ôn hoà cười cười với mình, nói "Từ lâu đã nghe danh Lâm đại nhân kỳ nghệ cao siêu, khó có đối thủ, không bằng cùng trẫm đánh một ván cờ đi."
Lâm Tĩnh Dao trong lòng hớn hở, lời này không phải là giả, sau khi tới thế giới kỳ lạ này kỳ nghệ của mình đúng là vượt bậc, vì vậy nói "Cũng chỉ hiểu sơ thôi, hoàng thượng chê cười rồi." Nói xong, ngồi xuống, lựa quân đen và quân trắng ra, sau đó hơi trầm tư một chút, rồi đặt xuống một quân.
Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, cũng đặt xuống một quân. Đợi đến khi cuộc cờ đã từ từ triển khai, Ngọc Linh Viễn vừa uống trà vừa tiêu sái suy tính cách đi bước tiếp theo.
"Một cuộc cờ chính là một cuộc chiến tranh, vô ý một chút là thua tất cả, cũng giống như, một người có kỳ nghệ tỉ mỉ, suy nghĩ của hắn thường rất rộng, lòng cũng rất kín đáo, Lâm đại nhân, trẫm hi vọng giữa chúng ta chỉ là đối thủ cờ vây thôi."
Lâm Tĩnh Dao hơi ngẩn ra, không hiểu nhìn về phía Ngọc Linh Viễn, hỏi "Thứ cho thần ngu độn, không biết lời ấy của hoàng thượng có ý gì."
"Lâm Tĩnh Dao, bất cứ lúc nào cũng không thể lộ ra vẻ mơ hồ, nếu không người khác sẽ thừa cơ mà tiến đánh." Ngọc Linh Viễn nói xong, đặt xuống một quân cờ, tiếp theo cười khẽ một tiếng, đưa tay ăn hết mấy quân đen, lại nghe Lâm Tĩnh Dao cũng cười khẽ một tiếng, nói "Hoàng thượng nói có lý, chẳng qua là vi thần thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt đó rất có thể là để xáo trộn phán đoán của người khác thôi, thí dụ như-------" Nàng nói xong, cũng đặt xuống một quân.
Lúc này Ngọc Linh Viễn mới phát hiện hơn phân nửa thành trì bên mình đã mất, kỳ nghệ của Lâm Tĩnh Dao đúng là rất tinh diệu, từng bước đều như vô tâm, kỳ thực tràn đầy tính toán, cho nên lừa gạt được sự chú ý của mình, lặng lẽ bao vây một nửa đại quân của mình.
"Ha ha, kỳ phùng địch thủ, hay lắm." Ngọc Linh Viễn cười cười, sau đó giơ chén nhẹ nhàng gạt lá trà nổi lên trên, trong mắt có gì đó chợt loé, tiếp đó lại đặt ly trà xuống, nói "Cõi đời này có hai loại người thông minh, một loại là toàn bộ cơ trí đều viết lên trên mặt, một loại khác là đại trí giả ngu."
"Phải không, hoàng thượng chính là người trước, còn thần chính là người sau." Lâm Tĩnh Dao nói xong, hai mắt nhìn bàn cờ, bưng ly trà lên khẽ uống một hớp.
Một lúc sau khi bình tĩnh, Ngọc Linh Viễn nhẹ giọng nói "Người sau so với người trước còn đáng sợ hơn."
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng động thật to, tiếp theo là một cô gái kêu đau "Chủ tử, nô tài không tốt, nô tài biết sai rồi."
"Biết sai rồi? Chẳng lẽ ngươi không có mắt sao? Có biết tơ lụa này bao nhiêu tiền không, mạng chó của ngươi cũng dám đạp lên váy của bản cung, ta đánh chết ngươi!" Một giọng nữ kêu lên, tiếp đó lại là tiếng tát vang lên một tràng.
"Chủ tử, chủ tử, nô tài biết sai rồi." Tiểu cung nữ đáng thương kêu thảm.
Ngọc Linh Viễn vẫn vừa uống trà vừa sửa lại bàn cờ như cũ, hết thảy đều coi như không nghe thấy, chẳng qua Lâm Tĩnh Dao lại đột nhiên đứng dậy, bước qua bên đó, nhìn vẻ mặt xinh đẹp nhưng hung bạo của Du phi Du Yến Nhi, tự tiếu phi tiếu hỏi "Nương nương làm cái gì vậy, nha đầu kia bất quá chỉ đạp xiêm y của ngài một chút thôi, ngài không vui thì bắt nàng ta đi giặt là được rồi."
Du Yến Nhi nhướn mi, thấy rõ kia là nam sủng của hoàng thượng, nhất thời lại càng không vui, the thé kêu "Lâm đại nhân, bản cung bất kể ngươi ở trên giường nịnh nọt thụ sủng thế nào, nhưng ngươi cuối cùng cũng là triều thần, chuyện hậu cung không tới phiên ngươi nhúng tay!"
Nữ nhân trời sinh kiên cường nhất chính là lời nói ác độc, Lâm Tĩnh Dao thấy nàng ta chẳng khách khí như thế, liên tiếp phát ra tiếng cười châm chọc, lại cợt nhả vuốt tóc, nói "Nương nương nói vậy, vi thần bất quá là sủng nhi trên long sàng của hoàng thượng thôi, không có gì thổi chút gió bên tai mà thôi, ví dụ như nói với hắn hôm nay Du phi nương nương đối với thần độc mồm độc miệng, làm tổn thương tôn nghiêm của vi thần thì không tính, mà ngay cả hoàng thượng cũng bị giễu cợt một phen."
"Ngươi!" Sắc mặt Du phi tối sầm, đang muốn lên tiếng, lại thấy cách đó không xa có bóng dáng hồng y chớp động, tay áo rồng viền vàng dưới ánh mặt trời càng lấp lánh rực rỡ, vội vàng ngừng nói, sửa sang lại dung mạo, nhẹ nhàng cúi người, nói "Nô tì tham kiến hoàng thượng."
Thuỷ Linh Ương đi tới, cũng không quan tâm đến Du phi, mà cười khẽ với Lâm Tĩnh Dao, nói "Tại sao ái khanh phải tự chửi bới mình khổ sở như vậy."
Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, thầm nghĩ tên đế quân yêu nghiệt này chẳng lẽ không muốn bỏ qua cái thứ quan hệ mập mờ kia với mình, trong lòng lại rung động, lại nghe Thuỷ Linh Ương nói "Nói điều thị phi sau lưng người khác cũng không phải là tính cách của nàng, cùng lắm là nàng chỉ ở trên giường hiến thân thụ sủng mà thôi.”
Ta muốn hành thích hoàng thượng có được không!
Lâm Tĩnh Dao hận đến nghiến răng, lại nghe Thuỷ Linh Ương nói với Du phi "Yến Nhi, cũng chỉ là một bộ y phục mà thôi, trong cửa hàng tơ lụa của Lâm ái khanh cái gì cũng có, nếu nàng xót cho y phục trên người, vậy thì để nàng ấy chuyển tới cho nàng vài cây vải lụa là được rồi."
Du Yến Nhi không dám có ý kiến, chỉ đành phải hé miệng, đáp một tiếng "Dạ", sau đó nhìn tiểu nha đầu mặt vẫn còn nước mắt kia một cái, nói "Nếu không còn chuyện gì, nô tì xin cáo lui trước, Minh Nhi, chúng ta đi."
"Khoan đã." Lâm Tĩnh Dao kêu một tiếng, sau đó nói với Thuỷ Linh Ương "Hoàng thượng, vi thần ở tạm trong cung, bên người ngay cả một nha đầu để sai vặt cũng không có, nếu có thể, thì kính xin hoàng thượng đem Minh Nhi tặng cho vi thần được không? Trong cung của nương nương hẳn cũng không thiếu người."
Thuỷ Linh Ương mỉm cười nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, sau đó nhìn về phía Du Yến Nhi sắc mặt càng thêm khó chịu, hỏi "Ái phi có đồng ý bỏ thứ mình yêu thích không?"
"Lâm đại nhân đã nói như thế, nếu nô tì không đưa người thì chẳng phải là quá hẹp hòi sao." Du phi yếu ớt nói một câu, sau đó ánh mắt không tốt nhìn Minh Nhi một cái, nói "Đi đi, khó có được Lâm đại nhân để mắt, coi trọng ngươi."
Minh Nhi đỏ mặt, đáp một tiếng "Vâng", sau đó đi tới bên cạnh Lâm Tĩnh Dao, nhỏ giọng nói "Nô tài đa tạ Lâm đại nhân che chở."
Cách đó không xa, Ngọc Linh Viễn hứng thú đi tới, vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh Dao, rỉ tai nói "Trẫm đánh giá cao ngươi rồi."
"Có ý gì?" Lâm Tĩnh Dao nhướn mày.
"Người như ngươi, căn bản không làm được đại sự." Ngọc Linh Viễn nói xong, đối diện với cặp mắt Thuỷ Linh Ương, mỉm cười, môi anh đào hé mở, hỏi "Sao, nhị đệ, ta chỉ đụng vào sủng thần của ngươi một chút, ngươi sẽ không đến nỗi ghen chứ?"
Thuỷ Linh Ương chỉ cười cười, không lên tiếng.
Ấn tượng tốt của Lâm Tĩnh Dao đối với Ngọc Linh Viễn cũng biến mất sạch, xoay người lại nhìn nam nhân kia một cái, nói "Ở quê của ta, có một câu là học theo Hàm Đan, dùng để hình dung hoàng thượng là đúng nhất." (học theo Hàm Đan: học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm))
"À? Giải thích thế nào?" Ngọc Linh Viễn đưa tay vuốt sợi tóc bị gió thổi tung.
"Chỉ có thể tự nghĩ, không thể nói ra." Lâm Tĩnh Dao nói xong, khẽ mỉm cười, đúng là, nam nhân này một lòng bắt chước Ngọc Tử Hi, ngoại trừ tạo hình bên ngoài có mấy phần tương tự, phong độ, nói năng, nội hàm, chỗ nào hắn cũng học được một chút, nhưng mấu chốt chính là, Ngọc Tử Hi vĩnh viễn sẽ không cố ra vẻ cao thâm, chỉ biết nói nhảm!
"Nếu không còn chuyện gì, thần cũng xin cáo lui trước." Lâm Tĩnh Dao nói xong, đi thẳng về Tây Noãn Các, vừa mới đẩy cửa bước vào, lại thấy Phi Nhi của Hoa Ninh Cung đi tới, cúi chào, nói "Đại nhân, nương nương nhà chúng ta mời ngài đến Kính Thuỷ Hồ dùng trà."
"Ồ?" Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, thầm nghĩ không biết Mộ Dung Tuyết muốn chơi trò quỷ gì, chẳng lẽ muốn đẩy mình xuống hồ cho chết chìm sao? Hừ, mình bơi cũng không tệ lắm, chắc không chết được, nhưng trời hơi lạnh, nếu rơi xuống nước sợ là phải thay lông mất, vì vậy cân nhắc xong, nói "Quay về nói với nương nương của ngươi, ta không khoẻ, nghỉ ngơi trước."
Phi Nhi cắn cắn môi, nói "Chủ tử nói, nếu không mời được ngài, ta sẽ bị phạt quỳ gối trong sân hai canh giờ, Lâm đại nhân, nếu ngài có thể, coi như ta van xin ngài, ngài liền đi qua đó đi."
Khoé mắt Lâm Tĩnh Dao co quắp, cuối cùng là không đành lòng, thầm nghĩ cùng lắm thì cách xa Mộ Dung Tuyết một chút, không tin nàng ta có thể đả thương được mình, vì vậy đáp một tiếng, liền đi về phía Kính Thuỷ Hồ. Cách đó không xa, Mộ Dung Tuyết khoác áo choàng kín vai, thân hình đơn bạc đứng bên bờ, nước trà ở trên bàn thấp bên cạnh đã sớm lạnh băng.
Một màn kia, khiến người ta thương cảm cho cảnh hồng nhan cô quạnh.
Nữ nhân đã từng một mình nhận ngàn vạn sủng ái này, thật ra có lý do để hận mình.
Lâm Tĩnh Dao hít một hơi, đi lên phía trước, khom người nói "Thần tham kiến Tuyết phi nương nương."
"Ngươi đã đến rồi." Mộ Dung Tuyết xoay người lại cười cười, căn dặn Phi Nhi "Đổ nước trà đi, ngâm một bình trà khác mang tới đây."
"Vâng." Phi Nhi đáp một tiếng rồi lập tức đi pha trà, trên bờ chỉ còn lại hai nữ nhân mang tâm tư hoặc hữu hoặc vô ở đó.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Tuyết thảm đạm cười cười, nói "Lâm đại nhân, ta biết, thực ra ngươi là người tốt, giống như hôm nay ngươi lo cho Phi Nhi mà đồng ý lời mời tới đây."
Lâm Tĩnh Dao cứng đờ, tiếp đó cười một tiếng, nói "Nương nương quá khen."
"Bản cung vẫn luôn biết, ngươi tiếp tế dân chúng, làm quan thanh liêm, là một người hiếm có, lúc trước, ta thật ra rất kính nể ngươi, không, hiện tại cũng vậy." Mộ Dung Tuyết nói xong, hơi do dự, lại nói "Kể cả lần trước, ta phái bọn người Nguyễn Tiểu Lục ám sát ngươi, thật ra trong lòng ngươi cũng biết rõ ràng. Ngươi vốn có thể bẩm với hoàng thượng, để hắn trị tội ta, nhưng đúng là ngươi vẫn bỏ qua cho ta."
Lâm Tĩnh Dao chỉ trầm mặc, lại nghe Tuyết phi nói "Nhưng, ta cũng hận ngươi, cả đời ngươi có thể ký thác nơi quan trường, có thể sống cuộc sống thoải mái, khác với ngươi, ta chỉ có thể trông cậy vào hoàng thượng. Hắn có tam cung lục viện, nữ nhân xinh đẹp hơn ta nhiều không đếm xuể, ta mỗi ngày trôi qua đều phải lo được lo mất, chỉ sợ một ngày kia, hoàng thượng không còn sủng ái ta nữa, ta dùng hết thủ đoạn, làm hết chuyện xấu, cũng bởi vì ta còn muốn giữ hoàng thượng lại, biết rõ không thể nào yêu cầu một vị đế vương chung tình với mình... nhưng... Cuối cùng, ta cũng chỉ là muốn ngồi lên vị trí hoàng hậu, là đã có thể an tâm, lúc đầu, ta có thể tự cho mình có thể lấy được thân phận chính thê của một nam nhân. Nhưng hôm nay, hoàng thượng hiển nhiên lại coi trọng ngươi hơn."