Người vây xem càng lúc càng nhiều, hoàng thượng và hoàng hậu mất hình tượng, cảnh tượng chống nạnh chửi nhau này thật là ngàn năm có một. Trong vương phủ bọn hạ nhân vui vẻ xem kịch hay, nghe tới nghe lui tựa hồ nghe ra một chút lý lẽ, giống như là hoàng hậu vì Vương Gia mà rời cung, kết quả đang rãnh rỗi thân thiết hâm nóng cùng vương gia thì bị hoàng thượng vừa vặn bắt được.
Thủy Nguyệt Ngân còn oan uổng hơn cả Đậu Nga, Thủy Linh Ương hiểu lầm mình cũng được, Lâm Tĩnh Dao không thay mình biện giải còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tình hình chiến đấu càng dữ dội, lúc đầu Ngọc Linh Liên định lên tiếng khuyên can, ai ngờ đúng lúc Thủy Linh Ương quăng đến ánh mắt lạnh như băng, ý bảo nàng ai dám lên tiềng, trảm lập tức!
Ngọc Linh Liên đành phải thè lưỡi dừng bước chân lại, tiếp đó nhìn Lâm Tĩnh Dao hoàn toàn mất đi phong thái nên có của một Tể Tướng, dáng vẻ điển hình của người đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió, trách mắng Thủy Linh Ương người không bằng chó.
Thủy Linh Ương giờ phút này cũng phát huy ưu thế độc miệng, tận dụng mọi thứ, khiến Lâm Tĩnh Dao trọng thương thương tích đầy mình.
Có lẽ mắng mệt mỏi, Lâm Tĩnh Dao thở hổn hển một hơi, cắn răng mắng: "Gian phu!"
"Dâm phụ!" Thủy Linh Ương ung dung thản nhiên đánh trả.
Vốn còn muốn tiếp tục phản kích, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy trong bụng một trận quay cuồng, xoay mạnh người lại ngồi xổm trên mặt cỏ nôn mửa liên tục, nhất thời cảm thấy ủy khuất cực kỳ, kể lể nói: "Ta cùng Vương Gia là bạn hữu, là tình hữu nghị vĩ đại mà vững bền, nhưng ngươi thì sao, đừng nói với ta cùng nữ nhân trên giường là vì thảo luận chính sự!" Nói xong, vừa nôn vừa lau nước mắt, muốn nói không đáng truy cứu nói dễ hơn làm, hai thân mình trắng bóng kia đã bám vào trong đầu của mình, muốn xóa mà không được.
Thủy Linh Ương thấy bộ dạng lúng túng của nàng, nhất thời cũng hết giận rất nhiều, tiếng lên phía trước len lén nói: "Là nàng ta cho trẫm dùng dược, sau đó cường bạo trẫm."
"Ta phi! Ngươi dục hỏa tràn đầy, có người đưa lên đến cửa, ngươi làm sao sẽ đẩy ra chứ." Lâm Tĩnh Dao nói xong, lại một mực ói ra.
Thủy Linh Ương vỗ sau lưng nàng một cái, nói: "Là trẫm không tốt, cho dù cho trẫm ăn hai cân xuân dược, bên ngoài có vị mỹ nữ cởi hết ở trước mặt trẫm khiêu vũ, trẫm cũng nên duy trì lý trí."
Nghe câu nói cực kì nghiêm cẩn như thế kì thực nhường Lâm Tĩnh Dao vừa bực tức vừa có chút buồn cười, lại còn cố gắng nỗ lực nói: "Cũng không phải là thế sao, nếu ý chí của ngươi mạnh, đừng nói hai cân xuân dược, cho dù là cầm xuân dược làm cơm ăn, nhìn thấy nữ nhân lõa thể thì lông mày tuyệt đối cũng không nên động một chút."
"Hết sức có lý, quả nhiên là trẫm rèn luyện ít đi."
"Thủy Linh Ương!"
"Dâm phụ."
"Cái gì?"
"Trẫm là gian phu, ngươi là dâm phụ, nói đến cùng vẫn là trời sinh một đôi, đi thôi, ở quý phủ của thập cửu thúc quấy rầy cũng lâu rồi, cũng nên hồi cung, nơi đó mới là nhà của ngươi." Thủy Linh Ương ấm giọng nói.
"Hừ." Sắc mặt của Lâm Tĩnh Dao vẫn như trước không sáng sủa lên, tùy ý để Thủy Linh Ương nâng tay chính mình đứng lên.
Mọi người chỉ thấy hai người này một khắc trước còn đấu ngươi chết ta sống, giờ khắc này đúng là hài hòa như lúc ban đầu, cũng không biết hoàng thượng là cùng hoàng hậu xem nhẹ cái gì, nhưng hiển nhiên là kết thúc xong công việc, không có náo nhiệt xem, trong lúc nhất thời cảm thấy xem không đã ghiền.
Trên đường hồi cung, tất cả gì đó trong bụng, Lâm Tĩnh Dao đều phun sạch sẽ, nhưng vẫn run rẩy lợi hại, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, núp ở trong lòng của Thủy Linh Ương nói thầm: " Đoán chừng thức ăn ở Phủ Vương Gia không sạch sẽ, ta ở mấy ngày, trong bụng luôn luôn không thoải mái."
Thủy Linh Ương một tay dắt dây cương, một tay ôm Lâm Tĩnh Dao, nói: "vậy để trẫm quay lại trị tội đầu bếp kia thật nặng, giết thập cửu thúc cùng Liên muội, hiện giờ lại bắt đầu độc hại hoàng hậu của ta."
"Không tốt, thả ta xuống dưới." Lâm Tĩnh Dao biến sắc, vội vàng xuống lưng ngựa, ngồi xổm ven đường lại ói ra một ngụm nước chua.
Thủy Linh Ương giật mình, mở to hai mắt nhìn, hỏi: "Ngươi không phải là mang thai chứ?"
"Cái gì?" Lâm Tĩnh Dao quay đầu lại.
"Ngươi có cốt nhục của trẫm còn dám uống rượu bậy, Lâm Tĩnh Dao, ngươi không muốn sống nữa sao!" Thủy Linh Ương giận dữ giậm chân, ôm Lâm Tĩnh Dao lên lưng ngựa, nói: "Nếu uống mà tới xảy ra nguy hiểm gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi."
"Hoàng thượng thật đúng là tưởng ra là ra à, dì cả ta không lâu ――"do dự một chút, sắc mặt của Lâm Tĩnh Dao thay đổi, hình như sắp một tháng rồi mà nguyệt sự chưa tới.
Mang thai?
Hồi cung, Thủy Linh Ương lập tức gọi thái y tới xem mạch cho Lâm Tĩnh Dao, xác nhận nàng thật sự đang mang Long tự(con trai), chỉ thấy hoàng thượng cười giống như một đóa hoa nhỏ, vất vả cày cấy mấy ngày cuối cùng cũng có thành quả, lập tức muốn ôm nhi tử, trong lòng cực kỳ đắc ý. Chỉ một lát, lại hỏi thái y nói: "Hoàng nhi của trẫm không có việc gì chứ, hoàng hậu gần đây vượt nóc băng tường, say rượu làm loạn, một khắc cũng chưa nhàn rỗi."
Thái y lộ vẻ mặt khó xử, Thủy Linh Ương nhướng nhướng mày, hỏi: "Thế nào, đừng nói với trẫm là đứa nhỏ này có vấn đề!"
Lâm Tĩnh Dao kéo ống tay áo của Thủy Linh Ương, nói: "Hoàng thượng, ngài cũng đừng làm khó thái y, đoán chừng cho ngươi một cái trứng thụ thai ngươi cũng nhìn không ra đẹp xấu. Dù nói như thế nào, đứa nhỏ này chính là sự kết hợp của nam nhân đẹp nhất thiên hạ cùng nữ nhân thông minh nhất sinh ra, nhất định là người kinh tài tuyệt diễm."
Thủy Linh Ương lúc này được Lâm Tĩnh Dao cho một bị hạt dẻ rang nổ bung, cười mắng: "Đúng là da mặt dày, nương của hoàng nhi là tên khoe khoang, có trẫm ở đây, ngươi cũng dám can đảm tuyên bố đứng đầu." Nói xong, vuốt ve cái cằm lẩm bẩm: "Nửa câu đầu cũng không phải giả, sắc đẹp của trẫm dám xưng thứ hai thì sẽ không có người dám xưng thứ nhất."
Thái y cực kỳ xấu hổ, cười gượng hai tiếng nói: "Lời Hoàng thượng nói rất đúng, thái tử Tây Hạ ta nhất định sẽ là tài mạo song toàn."
Thủy Linh Ương vô cùng hưởng thụ, sau khi phân phó thái y thì ôm Lâm Tĩnh Dao nằm ở trên giường, híp mắt nói: "Tĩnh Dao, dưỡng thai cho tốt, trẫm nhất định không cho phép ngươi cùng đứa nhỏ này có một chút sơ xuất nào."
Lâm Tĩnh