Ban đêm, tại tẩm cung của hoàng đế, trước long sàn.
Thừa tướng: “Bệ hạ..”
Hoàng đế: “….”
Thừa tướng: “Bệ hạ..”
Hoàng đế: “…”
Thừa tướng: “Bệ hạ..”
Hoàng đế giương mắt nhìn, thần khí uể oải: “Ái khanh, trẫm ngã bệnh rồi”.
Thừa tướng: “Thần biết, thái y nói chỉ là cảm hàn thường thôi, nhất định sẽ nhanh chóng bình phục”.
Hoàng đế nhắm mắt thống khổ: “Ái khanh, không thể bình phục được”.
Thừa tướng: “Hà cớ gì bệ hạ lại nói ra những lời không hay ấy?”
Hoàng đế ứa nước mắt chực khóc: “Bởi vì.. trẫm thất tình rồi…”
Thừa tướng chợt hiểu: “Bệ hạ là bởi vì những lời nói của Cố đại nhân cùng Thường thiếu tướng a… Đại khái không cần phải thương tâm như thế”.
Hoàng đế: “Khanh không hiểu đâu, Trẫm thích Cố khanh nhiều năm nay rồi, trong lòng tâm tâm niệm niệm chỉ có mình hắn, nhưng hôm qua…”.
Thừa tướng: “Hôm qua làm sao ạ?”
Hoàng đế đau lòng nghĩ lại: “Hôm qua, chính miệng Cố khanh nói với Trẫm là hắn thích Thường thiếu tướng.. Ái khanh, lúc này Trẫm thật sự thất tình rồi…”
Thừa tướng: “Bệ hạ nén bi thương”.
Hoàng đế hai mắt ẩn hiện dấu lệ: “Uổng công Trẫm từ nhỏ đã thích hắn… Vậy mà hắn lại có thể trước mặt Trẫm nói rằng hắn thích người khác…”
Thừa tướng than thở: “Bệ hạ, xin người nghĩ thoáng một chút”.
Hoàng đế càng ủy khuất: “Khanh không hiểu đâu.. Trẫm thích hắn mười tám năm nay rồi, mười tám năm rồi a…”
Thừa tướng than thở: “Bệ hạ, người năm nay mới mười tám tuổi mà”.
Hoàng đế nghẹn ngào: “Chính là Trẫm từ nhỏ đã thích hắn.. Khanh… nấc… Khanh thì biết cái gì..”
Thừa tướng thở than: “Vâng, là thần không hiểu. Bệ hạ, người vạn lần hãy bảo trọng long thể”.
Hoàng đế không nói gì, dùng chăn trùm kín đầu, âm thầm rơi lệ.