“Ôi chao có người đang ghen~” Phương Diệc Nhiên ôm nhóc con ra khỏi bếp, lại quay đầu lại
nhìn Phương Mặc một cái, cười tủm tỉm nói với nhóc con đang tung tăng trên tay mình. phongmy.wordpress.com Page
Đương nhiên nhóc con đó nghe không hiểu lời của Phương Diệc Nhiên, thấy y chọt chọt vào mũi
mình lại tưởng là Phương Diệc Nhiên muốn cùng nó chơi, liền hớn hở lao vào liếm. Còn cái tên
ghen với cả đứa chỉ to bằng lòng bàn tay mình thì đang bận việc trong bếp, đương nhiên không
có ai ngăn cản nhóc con làm càn điên cuồng liếm ngón tay của Phương Diệc Nhiên, dù sao thì
đương sự còn đang vui vẻ lấy tay gãi cái cằm bé xíu của nó cơ mà.
Phương Diệc Nhiên cầm một miếng bích quy cho chó, thứ Tiểu Bát chưa bao giờ đụng vào, đút
cho cún con ăn, vật nhỏ ngửi ngửi, lại liếm liếm, sau đó bắt đầm cắn ăn, nhưng đáng thương nó
thực sự quá nhỏ, miếng bánh quy hình cục xương đó nó gần như phải ôm vào lòng để cắn, vần
vò một lúc lâu cũng chỉ cắn được một mẩu, còn vừa cắn vừa dùng đôi mắt tròn xoe để nhìn
Phương Diệc Nhiên.
“Ngon không?” Phương Diệc nhiên nhìn dáng vẻ nó thực sự rất đáng yêu, mà quan trọng nhất là
không kén ăn, trông nó ăn ngon lành, đâu giống như Tiểu Bát phải dỗ mãi mới ăn một miếng. Có
điều nó ăn cũng vất vả, Phương Diệc Nhiên đưa tay muốn lấy miếng bích quy nó đang giẫm dưới
chân ra để bẻ giúp nó ăn cho tiện, không ngờ vật nhỏ lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn y.
“Há, tưởng ta giống Tiểu Bát thích cướp đồ ăn của người khác sao.” Phương Diệc Nhiên cười
mắng, dùng một ngón tay gõ vào ót nó, sau đó nhấc nhóc con lên ôm trong tay, vật nhỏ thật sự
tưởng là Phương Diệc Nhiên lấy đồ ăn của nó đi, nhưng cũng biết thân biết phận không phải là
đối thủ của Phương Diệc Nhiên, chỉ đứng trong tay Phương Diệc Nhiên ngước lên nhìn mẩu
bánh bích quy vừa ăn, tay quào quào làm chút nỗ lực yếu ớt cuối cùng.
Phương Diệc Nhiên cười lắc đầu, bóp nát bánh bích quy đút cho nó, nhóc con tưởng mất mà lại
được, vui vẻ a, vùi đầu ăn, không thèm để ý tới Phương Diệc Nhiên xoa đầu xoa cổ nó.
Phương Diệc Nhiên cười cười nhìn nó ăn bích quy cho chó, đầu lưỡi ướt sũng thỉnh thoảng lại
liếm vào lòng bàn tay mình ngưa ngứa, liền cảm thán: Thật sự là khác xa với Tiểu Bát a, Tiểu
Bát thì to như vậy, cún con này chỉ bằng lòng bàn tay, Tiểu Bát đối với mấy thứ như thức ăn cho
chó thì chẳng thèm liếc một cái, nhóc này thì ăn vui vẻ, mà rõ ràng nhất chính là, Tiểu Bát cực
kỳ uy phong a, ngoại trừ y ra thì không cho ai khác chạm vào, lại càng không ăn đồ người khác
đưa, mà nhóc này thì sao, hình như là ai cũng chơi cùng được, chỉ cần đùa với nó là nó vui, liền
thân thiết ngay với người ta.
Kỳ thực như nó mới là chó cảnh mà, Phương Diệc Nhiên giơ cún con lên trước mặt nhìn kỹ, nó
được Phương Diệc Nhiên cho ăn bánh, liền thân thiết hơn với y, dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn
tay, đột nhiên bị Phương Diệc Nhiên nâng lên, đối diện với gương mặt đẹp trai gần trong gang
tấc của Phương Diệc Nhiên, liền không khách khí nhào tới cọ cọ.
“Ha ha, đứa nhỏ này.” Phương Diệc Nhiên bị nó làm cho nhột, cười cười xoa đầu nó, lại bóp bóp
cái bụng nhỏ, đồng thời nghĩ, có điểm này thì lại giống Tiểu Bát, rất thích dụi dụi vào người
khác.
Phương Diệc Nhiên lại lấy thêm một miếng bánh bích quy để đùa nhóc con, đang chơi vui thì đột
nhiên thấy tay nhẹ bẫng, cún con đã bị người khác nhấc lên. phongmy.wordpress.com Page
Phương Mặc hung hăng lườm nhóc con một cái, sau đó vững vàng ôm nó vào lòng, cậu quyết
định rồi, tuyệt đối không thể để nó bên cạnh Phương Diệc Nhiên, dám cọ chủ nhân à, thật ghê
tởm, hừ, chủ nhân là của mình cậu thôi, ai cũng không được chạm vào.
“Không phải đã nói là không được cho nó ăn nhiều quá sao, đừng đút cho nó nữa, chúng ta đi ăn
thôi.” Phương Mặc nấu cơm xong ra ngoài thì thấy Phương Diệc Nhiên đang chơi vui vẻ với
nhóc con này, liền ghen tuông mụ mị cả người, thứ này dám tranh chủ nhân thân yêu của cậu,
tuyệt đối không thể tha thứ.
“Nấu nhanh vậy sao?” Phương Diệc Nhiên kinh ngạc hỏi: “Vậy để tôi đi rửa tay.”
Mới thế mà đã bám dính lấy rồi, qua vài bữa nữa khéo chiếm luôn cả chủ nhân của cậu, sao có
thể không khẩn trương được… Phương Mặc vừa nghĩ thầm vừa dùng sức đè đầu nhóc con kia.
Cún con bị cậu đè trong tay, tức giận gào lên với Phương Mặc, Phương Mặc nhe răng coi như
đáp trả nó, tiện tay lấy một cái chén rồi ném nó vào trong, không hổ là Teacup Poodle, bị nhét
vào trong chén trà mà cũng không thấy chật chội, lại còn thò đầu ra nhìn Phương Mặc, nhưng bị
Phương Mặc dùng đầu ngón tay ấn xuống.
Lúc Phương Diệc Nhiên rửa tay xong đi ra, Phương Mặc đã dọn bát đũa xong, cũng không thấy
bóng dáng của nhóc con kia đâu, hiếu kỳ hỏi: “Cún con đâu rồi?” Nhỏ xíu như vậy, nếu mà rơi
xuống dưới sô pha hay chỗ nào đó khó thấy, Phương Diệc Nhiên còn lo nhỡ sểnh ra lại lỡ chân
giẫm chết nó thì xong.
Phương Mặc không ngờ Phương Diệc Nhiên vừa ra đã hỏi tới nhóc kia, liền bất mãn chỉ vào
chén trà, Phương Diệc Nhiên nhìn sang, vừa vặn thấy nhóc con đang thò đầu ra, gác chân lên
miệng chén nhìn xung quanh, thấy Phương Diệc Nhiên lại còn gọi y mấy tiếng để biểu hiện sự
tồn tại của mình.
Phương Diệc Nhiên lập tức bật cười, liếc sang Phương Mặc, cái người này, đúng là… Định đi
qua, tay còn chưa đụng tới chén trà đã bị Phương Mặc ngăn lại.
“Vừa rửa tay xong đừng chạm vào nó không lại phải rửa lần nữa.” Phương Mặc tức tối nói.
Đây là sợ tôi mất công đi rửa tay, hay là đang ghen nên không muốn cho tôi chạm vào nó đây?
Phương Diệc Nhiên không ngừng cười thầm, nhưng không chạm vào cún con, chỉ bất quá là cầm
chén trà đặt lên bàn ăn.
Vì vậy, hai người ăn tối, còn nhóc kia thì ở bên cạnh ngó nghiêng, hết nhìn cái này lại nhìn cái
kia, nhìn món ăn trong đĩa lại nhìn Phương Mặc gắp vào bát cho Phương Diệc Nhiên, ngoan cực
kỳ, an phận đứng bên trong chén, không hề có ý định bò ra.
Nó như vậy, nhưng vẫn bị Phương Mặc dùng ánh mắt đâm chém, không phải bởi cậu, mà tại
Phương Diệc Nhiên cứ vừa ăn vừa thường xuyên nhìn nhóc con kia, thi thoảng lại cười cười với
nó, thực sự quá ghê tởm rồi. phongmy.wordpress.com Page
“Tôi bảo này, chẳng lẽ em định ăn nó với cơm đấy à?” Phương Diệc Nhiên thực sự không chịu
nổi cảnh Phương Mặc vừa hung hăng gẩy cơm trong bát vừa tàn bạo trừng mắt với nhóc con,
như thể ăn không phải là cơm, mà là thịt của nó không bằng. Phương Mặc nào biết Phương Diệc
Nhiên không phải là đang cười với nhóc kia, mà là y đang cười Phương Mặc ghen tuông a…
“Có mỗi tí thịt.” Phương Mặc lầm bầm, làm Phương Diệc Nhiên lại càng buồn cười, chả nhẽ ý
cậu là nó mà có nhiều thịt hơn một chút thì sẽ lấy ra ăn sao…
Phương Diệc Nhiên cười gõ gõ bát của Phương Mặc lôi kéo sự chú ý của cậu: “Được rồi, đừng
lườm nó nữa, nhóc con này cũng đáng yêu mà, sao em cứ khó chịu với nó thế.”
Phương Mặc nghiến răng kèn kẹt, chủ nhân nói nó đáng yêu kìa! Phương Diệc Nhiên bó tay
luôn, nắm cằm cậu, thơm một cái lên môi, chụt một tiếng: “Còn nhìn nữa à, tôi có đẹp không?
Hửm?”
Trung khuyển Phương Mặc lập tức quên luôn con cún con, sáp vô đòi hôn tiếp, hí hí, chủ nhân
hôn mình thôi, không hôn thằng nhóc kia ~ trong lòng Phương Mặc mừng trộm.