Tuy rằng đã dành cả đêm cộng thêm một buổi sáng để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tuy rằng người bệnh ngồi trên giường kia đang cầm tờ báo hoàn toàn che khuất khuôn mặt,tuy rằng hắn đã tự nhủ với bản thân là người kia căn bản không thể nhận ra hắn, tuy rằng blah, blah… thì bạn y tá trẻ tuổi đang đứng ở cửa kia vẫn vô cùng khẩn trương. Cũng may toàn bộ tâm tư của Tây Môn Trúc Âm giờ đều đặt vào mấy trang báo, căn bản cũng chẳng thèm quan tâm xem y tá vừa vào là ai.
Hít một hơi thật sâu, mười phút đã trôi qua, Lục Bất Phá mắt vẫn thấy tên đang nằm trên giường kia tiếp tục cầm tờ báo nghiên cứu như trước, người này thậm chí còn không thèm tặng cho hắn một cái liếc nhìn. Sự khẩn trương của hắn mau chóng bị nỗi tức giận thay thế: tên này học được cái kiểu vô lễ thế này từ bao giờ vậy hả???!
“Rầm” cửa bị đóng lại một cách thật lực. Người ngồi trên giường bỏ tờ báo xuống nhìn thấy vị nam y tá kia vẫn còn ở trong phòng, anh có chút kinh ngạc. Cũng ngay cái lúc tờ báo được hạ xuống, trên khuôn mặt của người y tá đứng ở cửa hiện lên nét kinhngạc, người này sao lại gầy thế này so với hắn, hai người đúng là “kẻ tám lạng người nửa cân”.
Tây Môn Trúc Âm lại mở tờ báo ra, lúc này anh đem báo đặt ở trên đùi, thản nhiên nói: “Tôi không uống thuốc, cậu đi ra ngoài đi”.
Tên ngốc này chẳng lẽ mới chạy từ trại tị nạn ở châu Phi về? nam y tá trẻ tuổi híp mắt nhìn tên vô lễ kia một hồi rồi lại nhìn vài lần sang khay cơm trưa đặt ở tủ đầu giường…rõ ràng là chưa hề được động qua! Hắn cười lạnh trong lòng: “Cậu cho rằng cậu tích kiệm một bữa cơm thì có thể giải quyết được vấn đề thiếu lương thực của thế giới sao? ĐỒ THỐI THÂY NÀY!
Cuộn tay áo lên, nam y tá mới tới đi đến bên giường, “Xoạt” giật lấy tờ báo trong taybệnh nhân… ta vò! ta vò! ta vò!… hắn cuộn tròn tờ báo lại rồi ném về phía rổ, trúng mục tiêu! Tờ báo đã nằm gọn trong thùng rác ở góc tường. Vỗ vỗ tay, hắn không thèm nhìn người nào đó đang tức giận, điều chỉnh cái giường sau đó bê cái bàn nhỏ ở chân giường đặt xuống đó cuối cùng mới đem cơm trưa để lên.
“Ngài Tây Môn, mời ngài dùng cơm trưa, nửa giờ sau ngài cần uống thuốc” nhìn bảng lịch, nam y tá trẻ tuổi nghiêm túc nói: “Ngài đã qua thời gian uống thuốc”.
Tây Môn Trúc Âm dựa vào giường, từ sâu trong đôi mắt hiện lên ba chữ ‘Bị quấy rầy’, ánh nhìn chứa đầy sự lạnh lùng cùng dửng dưng.
“Cậu là ai?”.
“Tôi là y tá mới tới, được giao nhiệm vụ đặc biệt là quản lý ngài” lấy thìa xúc đồ ăn một cách linh hoạt, nam y tá trực tiếp làm một thìa lớn tướng đưa đến bên miệng bệnh nhân: “Ngài muốn tự ăn hay là để tôi đút? Tôi đây không ngại đút cho ngài đâu, ngày nào tôi cũng ở nhà đút cơm cho bà nội mà”.
Tây Môn Trúc Âm mím chặt miệng, sắc mặt tương đối khó coi. Hai người cứ thế giằng co một hồi, Tây Môn Trúc Âm áp dụng chiến thuật giữ thái độ bất hợp tác trong hòa bình. Anh nhắm hai mắt lại lựa chọn không nhìn. Đột nhiên, mũi anh bị một người nắm lại, hai mắt lập tức mở to, anh căm tức nhìn tên y tá cả gan làm loạn mà tên kia thì nhìn anh cười bỉ ổi như một thằng lưu manh, trưng cái bộ mặt khiến ngưới khác nghẹn đứng lại vì tức.
“Ngươi….”
Vừa mới mở miệng, một thìa cơm ngay lập tức được nhét vào mồm anh, cái tay để trên mũi cũng bỏ ra, Tây Môn Trúc Âm chật vật nuốt miếng cơm kia xuống. Sau đó anh mau lẹ ấn vào cái chuông điện tuy nhiên có một người còn nhanh hơn đã kịp nhổ chỗ cắm dây chuông.
“Ngài Tây Môn, ngài hạ nhiệt đi, ở phòng bệnh này tôi là sếp của ngài, ngài phải nghe lời tôi” nam y tá đắc ý nháy nháy mắt, lại xúc một thìa cơm “Ngài định tự ăn hay để tôi đút?”.
Tây Môn Trúc Âm trừng trừng nhìn đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự khiêu khích của kẻ đối diện, sắc mặt càng ngày càng lạnh, đột nhiên anh vươn tay định gạt hết đống đồ ăn trên bàn kia nhưng bất hạnh là đối phương dường như biết rõ ý niệm đó trong đầu anh nên đã mau lẹ bắt lấy cổ tay của anh. Tay của Tây Môn vừa mới vùng vẫy thoát ra được thì nam y tá trẻ tuổi lại nhanh chóng tóm được cổ tay của anh thêm một lần nữa chế trụ anh. Đôi mắt màu lam ánh lên tia kinh ngạc, anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của đối phương, tay phải bị bắt được không thể nhúc nhích.
“Ngài đánh không lại tôi đâu, nếu tôi là ngài thì tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc rồi đi ngủ. Hay là ngài vẫn thích mấy phóng viên ngoài kia chụp được cảnh tôi đút cơm cho ngài?” áp chế nỗi bất an cùng thảng thốt khi nắm lấy cái cổ tay gầy đến độ chỉ còn da bọc xương của người kia, nam y tá vẫn như cũ giống hệt thằng lưu manh hỏi.
Đôi mắt màu lam giờ đây dị thường thâm thúy, bàn tay trái tự do đột nhiên dùng lực, đối phương cảnh giác buông tay phải của anh ra, đoạt lấy bát đựng đồ ăn trên bàn, sau đó nhanh chóng đổi tay, vươn tay phải ra áp chế tay phải của người kia, hắn thành công. Nhưng mà…
“Xoảng”
Bát sứ bị tay trái của Tây Môn gạt xuống đất, thìa cơm nằm chỏng chơ trên mặt đất, đồ ăn vương vãi, bát sứ vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Tây Môn Trúc Âm!” nam y tá ném cái thìa, khuôn mặt bị chọc tức đỏ bừng bừng “Ngươi không cần quá phận”. Nhìn thức ăn vương vãi trên đất, nhìn lại cái bản mặt như cá chết của tên kia, nam y tá xoay người bước đi.
“Rầm!” toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy tiếng cửa đóng sập lại. Trong khi đó, người vừa chọc giận nam y tá ngây ngốc nhìn về phía cái cửa vừa đóng, trong mắt dần lộ ra tia nghi hoặc tiếp đó là một vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Nửa giờ sau, hành lang truyền đến tiếng bước chân bình bịch, “Rầm” cửa bị một người đá ra. Nam y tá vác theo vẻ mặt giận dữ đã trở lại, chỉ thấy tên này một tay cầm chổi với hốt rác, một tay xách cặp lồng cháo mà hắn mới phóng đến nhà hàng gần đó để mua.
Trước hết để cháo sang một bên, nam y tá chân tay lanh lẹ đem đống hỗn độn trên sàn dọn dẹp sạch sẽ, lau chùi xong xuôi, hắn cầm bát cháo ngồi xuống giường, cười lạnh: “Tây Môn tiên sinh, ngài muốn làm gì thì làm nhưng mà tôi nhắc trước cháo này vừa mới nấu xong, rất là nóng, nếu không cẩn thận nó đổ vào người ngài, có bị phỏng cũng không liên quan đến tôi đâu đấy, bởi vì đó là ngài tự làm tự chịu a”.
Mở nắp cặp lồng mà hắn mượn ở khách sạn ra, khói bốc lên nghi ngút. Nam y tá múc một thìa cháo nóng lên thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng bệnh nhân: “Ngài Tây Môn, mời ăn cháo”.
Mỉm cười lễ phép, ngữ khí cung kính, đây nghiễm nhiên là một vị y tá đầy lịch sự a! Có điều tia nguy hiểm hiện lên trong mắt hắn cũng hết sức rõ ràng.
Tây Môn Trúc Âm mím chặt môi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào nam y tá kiêu ngạo. Mãi đến khi, nam y tá dần mất kiên nhẫn, lửa giận cháy phừng phừng khắp nơi, anh mới mở miệng ra. Dò xét thìa cháo một lượt rồi anh mới chịu ăn.
“Sớm ngoan ngoãn thế này có phải tốt không? Lãng phí lương thực như kia cẩn thận có ngày bị sét đánh đó” hắn muốn ăn nhưng lại không được ăn còn người này có đồ ăn thì lại ứ chịu ăn, thật sự là tên khốn mà!!!
Trong lòng oán thầm người nào đó, nam y tá giống như cho gia súc ăn, đút cháo liên tục vào miệng bệnh nhân, không một hơi ngừng nghỉ. Thật vất vả mới có được một giây phút tự do cho cái mồm, bệnh nhân lúc này mới hỏi: “Cậu tên là gì??”
“Anh muốn đi tố cáo tôi sao? Tôi sẽ không nói cho anh” cố gắng chịu đựng sự phản đối của cái bụng khi hắn đem thìa cháo gà thơm ngào ngạt kia đút vào miệng bệnh nhân, nam y tá quyết định sau khi làm việc xong sẽ đến nhà hàng Trung Quốc đánh chén một bữa cháo no nê. Oài nhớ quá! món cháo của lão mẹ, bát canh của lão mẹ, cơm của lão mẹ… nam y tá không biết lúc này nhìn hắn chẳng khác nào một tên bị bỏ đói lâu ngày.
Vẫn chăm chú nhìn nam y tá, ánh mắt của Tây Môn Trúc Âm lại âm trầm vài giây, đẩy cặp lồng ra, anh nói: “Đủ rồi!”
Nam y tá nhíu mày: “Anh ăn quá ít”
Bệnh nhân lắc đầu, quả thật thế là đủ rồi.
Nếu mà là trước đây, người nào đó chắc chắn sẽ đem chỗ cháo còn lại của bệnh nhân ăn hết, nhưng mà… cố tỉnh táo trước sự mời gọi đầy quyến rũ của chỗ cháo gà kia,nam y tá thầm thề với chính bản thân tối nay tuyệt đối không ăn mì nữa!
Quay đầu nhìn đến xe đẩy với đống thuốc trên đó, nam y tá lúc này mới nhớ ra bệnh nhân còn chưa uống thuốc. Ngay lập tức lấy thuốc mà bác sĩ trưởng dặn dò nhất định phải cho người này uống, hắn rót một cốc nước ấm rồi xoay người.
“Tây Môn tiên sinh, ngài cần uống thuốc”.
Ngoài dự đoán của y tá, lúc này Tây Môn Trúc Âm không còn bướng bỉnh đánh bay cốc nước mà ngoan ngoãn uống thuốc theo yêu cầu.
“Tây Môn tiên sinh, ngài cần tiêm thuốc” ba phút sau, nam y tá rút hung khí ra. Chiếc kim tiêm nho nhỏ dưới ánh mặt trời rực rỡ lóe sáng đầy nguy hiểm. Đeo khẩu trang, người nào đó trong mắt tràn ngập khoái ý trả thù: “Nào nào, cởi quân ra ngài Tây Môn”.
Lần này, bệnh nhân không còn thỏa hiệp, nắm chặt chăn, hai mắt nhắm lại “Tôi cự tuyệt”.
“Cởi quần!”
“…” im lặng là vàng.
Nam y tá mặt nhăn mày nhíu, đã làm đến chức cha rồi vậy mà tên này vẫn còn sợ bị tiêm a. Vòng qua phía bên kia của giường, nam y tá huých huých quý ngài đang giả bộ ngủ: “Tây Môn tiên sinh? Ngài không phải sợ tiêm đấy chứ?”
“…” im lặng là vàng, phép khích tướng hiển nhiên là vô dụng.
Nam y tá nổi giận. Đều bệnh đến sắp thành xương khô thế này rồi mà vẫn còn tùy hứng!
“Roạt roạt” hai tiếng, trong phóng tối hẳn, bệnh nhân mở to hai mắt, nam y tá đã kéo rèm lại. Nhanh chóng, tên kia đến gần, đứng bên giường.
“Tây Môn tiên sinh, tôi sẽ tiêm cho ngài” không còn nét kiêu ngạo như lúc trước, nam y tá nói thực bình tĩnh, trong căn phòng tối, đôi mắt hắn dường như đang che đậy một nỗi niềm gì đó.
Tây Môn Trúc Âm nhìn thẳng vào khuôn mặt đối phương, một lát sau, anh hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Nếu nói cho ngài thì ngài chịu tiêm hả?”
“Ừ”
“Nói cho ngài thì ngài sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, uống thuốc?”
“Ừ”
“Được! tôi nói cho ngài tên của tôi. Tôi gọi là… ừm… nhóc tiểu Phá” mấy chữ ở cuối câu, nam y tá nói bằng tiếng Trung.
Đây là tên gì vậy? trên mặt bệnh nhân hiện rõ hai chữ “bất mãn”, nam y tá “Tiên hạ thủ vi cường” (kẻ ra tay trước sẽ chiếm ưu thế), nói: “Đó, tôi nói cho ngài rồi a, ngài không được đổi ý”.
“Đó không phải là tên” bệnh nhân tuy rằng bất mãn nhưng vẫn nói đầy thản nhiên.
“Đấy sao không phải là tên? Lão mẹ tôi vẫn gọi tôi như vậy mà” nam y tá chơi được bệnh nhân một vố đắc ý dạt dào, sau đó hắn đi tới cầm lấy hung khí ở cách đó không xa, lộ ra nụ cười đầy dữ tợn: “Tây Môn tiên sinh, mời ngài . cởi . quần . ra”.
Mặc dù bị người nào đó chơi đểu rõ ràng nhưng người bệnh nhân không thích bị tiêm này vẫn ngoan ngoãn thực hiện thỏa thuận, nằm sấp xuống xốc chăn lên. Tuy vậy chỉ thế thôi a, người này không có bất cứ hành động gì thêm chỉ nằm đó để chờ nam y tá kia cởi quần cho mình.
“Tây Môn tiên sinh, ngài cởi quần ra” không biết tại làm sao, giọng của nam y tá nghe có chút khẩn trương.
“Cậu là y tá” đây là phạm vi chức trách của cậu. Bệnh nhân đơn giản nhắm mắt lại chờ đợi ai đó tiêm.
Nắm chặt tay lại một hồi rồi mới thả ra, nghĩ đến sức khỏe của bệnh nhân hơn nữa cũng hiểu rất rõ tính cách của người này, nam y tá khẽ cắn môi đi đến bên giường, nắm lấy cả bệnh phục lẫn quần trong của bệnh nhân, hắn dùng sức kéo xuống. Đồng thời cùng lúc đó, cái mông chẳng còn mấy thịt của bệnh nhân lộ ra.
Đứng ở chỗ mà bệnh nhân không nhìn thấy, khuôn mặt của nam y tá lộ đầy vẻ lo lắng. Nhanh chóng tìm thấy vị trí tiêm ít đau nhất trên mông bệnh nhân, nam y tá bôi cồn i-ốt, xoa nhẹ để chỗ đó thả lỏng “Tây Môn tiên sinh, ngài phải ăn nhiều vào, không ăn nhiều thì thân thể làm sao tốt được? ăn nhiều cơm thân thể chắc khỏe, ngài sẽ không phải tiêm nữa”. Nói còn chưa hết, kim tiêm trên tay nam y tá đã đâm chuẩn xác xuống. Bệnh nhân kêu rên một tiếng nhưng không hề động đậy mà dần thả lỏng.
Chậm rãi tiêm thuốc vào, nam y tá lại không hề báo trước rút kim ra, đem bông y tế đặt lên chỗ vừa tiêm xoa nhẹ một lúc, làm xong xuôi, hắn quay mặt sang chỗ khác nhẹ nhàng kéo quần lại cho bệnh nhân.
Bệnh nhân nằm trên giường không nhúc nhích, nam y tá đắp lại chăn thật cẩn thận cho người kia, chỉnh lại gối đệm, xoay người chuẩn bị từng li từng tí. Nằm ở trên giường – nơi nam y tá không nhìn thấy, bệnh nhân hai tay nắm chặt lấy gối, đôi mắt màu lam nhạt trong bóng đêm dường như đang tỏa sáng.
Chuẩn bị tỉ mỉ mọi thứ xong, nhìn lại bệnh nhân đang nằm trên giường, nam y tá qua lớp chăn mỏng xoa nhẹ một hồi lên chỗ mà bệnh nhân vừa bị tiêm. Tên ngốc này kết hôn đã hai năm rồi vậy mà mấy tật xấu vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Xoa được khoảng phút, nam y tá mở miệng: “Tây Môn tiên sinh ngài còn cần truyền nước nữa. Là đường gluco”.
Bệnh nhân lần này ngoan ngoãn hợp tác, lật người lại, lộ ra tay trái. Nam y ta đối với thái độ này của bệnh nhân hết sức vừa lòng. Hắn chuyển tay cầm lấy tay của bệnh nhân, vỗ nhẹ vào mu bàn tay sau khi đã khử trùng rồi đem kim đâm vào chỗ ven thấy rõ nhất. Tiếp đó mau chóng dán một băng dính vào đó.
Từ đầu đến cuối, nam y tá luôn cúi đầu còn bệnh nhân thì vẫn luôn nhìn chăm chú vào nam y tá. Làm xong hết thảy, nam y tá không nói lời nào, đẩy xe rời đi. Bệnh nhân không rời mắt khỏi cánh cửa đã đóng lại kia, tay phải sờ lên mu bàn tay trái đã được ghim kim, không ngừng hít sâu.
Đợi nửa tiếng, đến lúc bệnh nhân nghĩ rằng người y tá kia sẽ không quay lại thì cửa mở. Nam y tá ôm theo một bình nước thủy tinh nhỏ đi tới, ở trong đầy nước. Đi đến bên giường, hắn đem bình thủy tinh đặt ở phía bên tay trái của bệnh nhân, trong bình là nước ấm.
“Oài mãi mới tìm được cái này, chấp nhận dùng tạm đi” lại đem chăn của người bệnh sửa sang lại lần nữa, nam y tá nói một hơi: “Tôi đi ăn cơm, nửa tiếng sau trở lại”. Không đợi bệnh nhân mở miệng, nam y tá đã mở cửa chạy.
Nằm ở trên giường, tay trái cảm thụ hơi nóng hầm hập tỏa ra từ chiếc bình, Tây Môn Trúc Âm nhìn lên trần nhà, ngực phập phồng.
…
“Ngốc thế hả?? trời mưa to như vậy mà cậu còn mò đi tìm tôi làm gì?”.
“Điện thoại của cậu cứ tắt, tôi lo cậu gặp chuyện không may”.
“Điện thoại hết pin. Tôi đến chỗ chị Lily thì làm gì có thể xảy ra việc gì?”
“Kỹ năng lái xe của cậu không tốt”.
“… Ngốc quá, tôi không phải đã nói sẽ lái xe cẩn thận sao?”
Một người vừa nhìn vào cái nhiệt kế mới rút ra khỏi miệng của người kia thì sắc mặt trở nên không tốt.
“ độ , sốt cao, cậu phải đến bệnh viện”.
“Không đi”.
Người này luôn luôn ghét bệnh viện.
“Cậu sốt cao lắm! Cứ như thế này thì cái đầu thông minh của cậu sẽ bị hâm thành ngu ngốc mất. Tôi đưa cậu đi bệnh viện”.
“Sốt thế này là do bị cảm lạnh. Uống thuốc, ngủ một giấc là tốt ngay thôi” giọng nói của người này khản đặc lại: “Lấy thuốc hạ sốt cho tôi”.
“Cần tiêm thuốc! chẳng lẽ cậu đã quên mình kháng lại được dược tính của thuốc hạ sốt ?”
“Vậy đổi loại thuốc hạ sốt mới” nam nhân cố giãy dụa lần cuối.
Biết rõ nam nhân này cực kì ghét bị tiêm, hắn nheo hai mắt lại, nói giọng cực kì nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Tây Môn, ngài cần phải tiêm”. Bất quá hình như có một ngọn lửa đang phừng phừng bốc lên trong lòng người nào đó thì phải.
Nam nhân hiểu rõ hắn, anh ngậm miệng lại, không hề phản kháng. Đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, hắn rất nhanh đi lấy kim tiêm. Vì suốt ngày phải đối phó với nam nhân siêu cấp ghét bệnh viện với tiêm thuốc này mà hắn sớm đạt đến trình độ thượng thừa, thừa tiêu chuẩn đi làm y tá.
“Nằm úp xuống, cởi quần ra”.
Nam nhân nhíu mày nhìn kim tiêm trong tay hắn, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
“Nằm úp xuống, cởi quần”.
Không dám trì hoãn tiếp, nam nhân thở dài, xoay người nằm úp nhưng không có động thủ cởi quần.
“Cởi quần”.
“…” nam nhân giả chết.
Bực mình đánh bốp một cái vào mông của tên này, hắn đem cả quần ngủ với quần trong của nam nhân lột xuống: “Lúc này đáng nhẽ phải để cho mấy cô gái ở công ty thích cậu nhìn thấy bộ dạng của cậu hiện tại, mấy cô ấy nhất định sẽ ngay lập tức di tình dừng luyến”. Nam nhân từ chối cho ý kiến, anh không cần.
Xoa bóp một hồi ở chỗ bị tiêm quen thuộc của nam nhân, hắn đổ cồn I ốt lên.
“Ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi, một mình tôi đến công ty thôi” nói còn chưa xong, không để người nằm kia kịp lo sợ, kim tiêm trên tay hắn đã nhanh chóng đâm xuống. Nam nhân thét lớn một tiếng, cái mông cứng nhắc chậm rãi thả lỏng.
“Gọi cho chị Lily bảo ngày mai cậu không đến công ty”.
Rút kim ra, hắn kéo cái quần lên cho nam nhân, cẩn thận đắp lại cái chăn rồi xoa nhẹ lên cái mông vừa bị tiêm nằm cách một lớp chăn của người này: “Được rồi, tí nữa tôi gọi cho chị Lily, nếu công ty có việc gì thì tôi sẽ đến”.
Xoa nhẹ được năm phút, hắn buông tay ra, nam nhân lúc này mới lật người lại. Đối mặt với nam nhân đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, hắn hừ nói: “Ai có thể nghĩ rằng tổng giám đốc Tây Môn lại có bộ dạng thế này?”.
“Hoa” nam nhân giữ chặt tay hắn, ám chỉ.
“Không đâu, nóng lắm!!” hắn không muốn nhưng nam nhân cũng không chịu buông tay.
Do dự một hồi, cuối cùng hắn cũng đành đầu hàng, cởi giầy bò lên giường, xốc chăn lên chui vào nằm cạnh nam nhân. Trong chăn thực nóng, người của nam nhân cũng thật nóng nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy dường như người này lại đang rất lạnh. Vòng tay ôm lấy người bên cạnh, nam nhân cũng ôm lấy kéo hắn vào lòng, hắn nói: “Một tiếng, tui sợ nóng lắm”.
“Ừ” ôm sát hắn, nam nhân bị bệnh nhắm mắt lại muốn ngủ.
Nằm ở chỗ nóng thế này khiến mồ hôi hắn túa ra như mưa, hắn thực không hiểu tại sao mỗi lần sinh bệnh người này đều muốn ôm hắn ngủ? không sợ truyền bệnh cho hắn sao? Nghĩ đến trong đầu nam nhân có khả năng đang tồn tại một âm mưu ác độc, hắn mở miệng: “ phút”.
“…” không rõ lúc này nam nhân đã ngủ hay tạm thời giả chết.
Buổi sáng ngày hôm sau, cơn sốt đã hạ nhưng hắn vẫn cực kì mất hứng vì sắc mặt của tên kia nhìn thật không tốt. Cầm bát cháo mà mẹ nuôi bảo người mang tới, hắn tọng cháo liên tục vào miệng nam nhân, không một giây ngơi nghỉ, không cho nam nhân có cơ hội mở miệng. Nam nhân muốn nói nhưng khổ nỗi cái miệng lại không thể. Đối với người bên cạnh đang phừng phừng lửa giận, nam nhân thôi đành để hắn muốn làm gì thì làm. Có như vậy mới xoa dịu được cơn tức của hắn.
Cuối cùng cũng ăn xong cháo, nam nhân đã có thể mở miệng.
“Ngày mai tôi sẽ khỏe”
“……” Bĩu môi, hắn rõ ràng không tin.
Nam nhân sờ nhẹ khuôn mặt hắn: “Không lừa cậu”.
“Hừ”.
“Kia…” khẽ cắn môi nam nhân lại một lần nữa nhượng bộ: “Cậu lại tiêm cho tôi được chứ?”.
Đôi mắt tinh anh của hắn lóe sáng: “Cậu nói đấy nhá”.
Nam nhân bất đắc dĩ gật nhẹ đầu.
“Nằm úp xuống, đem quần cởi ra” cứ như sợ người kia đổi ý, hắn chạy như bay khỏi phòng ngủ. Nam nhân rất nghe lời nằm úp xuống nhưng mà tất nhiên như mọi khi… chỉ thế thôi, cái quần vẫn nằm nguyên ở vị trí mà mọi khi nó vẫn ở.
…
Tại một nhà hàng Trung Quốc gần bệnh viện, một người thiếu niên vừa ăn cơm vừa khóc rống bên cái điện thoại mà hắn hiện dùng để gọi cho lão mẹ đang vi vu tận hưởng thiên đường Maldives.
“Lão mẹ… con muốn ăn cơm lão mẹ làm, đồ ăn ở đây khó nuốt quá… lão mẹ ơi! Lão mẹ à! Lão mẹ làm một nồi chân gà hầm rồi chuyển đường hàng không đến đây cho con được không???”
“Thằng nhỏ ngốc nghếch này” Lục Đường Phương Phương vỗ về “Đồ ăn ở khách sạn chán vậy sao?”.
“Con không ở khách sạn. Tại sân bay con kết thân được với một người bạn, con ở luôn tại nhà cậu ấy. Nhưng mà chỗ ở của thằng này rất là thiếu thốn cái gì cũng không có, mỗi ngày con chỉ được ăn mì tôm trừ bữa. Lão mẹ…”
Lục Đường Phương Phương nhíu mày hỏi: “Có phòng bếp không vậy?”.
“Có!”
“Nhóc tiếu Phá, ngươi đến khu phố tàu mua một cái xoong, nhìn xem có mua được hành với gừng hay không. Nếu có thì sau đó tới siêu thị mua ức gà hoặc cá cũng được”
“Lão mẹ, con là trời sinh nấu ăn ngu dốt…” vừa nghe ra ý lão mẹ bảo mình phải xắn tay chui vào bếp, tên thiếu niên này vội lắc lắc đầu.
“Không tự mình làm chẳng lẽ muốn chết đói hả? nếu lúc về Hồng Kong mà ngươi gầy đi thì ta chắc chắn cho ngươi đi làm thái giám đấy!” nữ thần nổi lên giông tố.
“Được rồi! được rồi” thiếu niên ai oán “Lão mẹ thế canh gà làm như nào? Con muốn uống canh gà”.
“Thằng ngốc a”.
Một ngày đẹp trời, một vị nữ thần thông qua điện thoại dạy thằng con ngốc của mình cách nấu canh, nấu nước liu riu rồi rất đơn giản cho một ít cơm vào. Lấy bút ghi chép lại cẩn thận, Lục Bất Phá nhẹ giọng hỏi: “Lão mẹ… một người bạn của con ..à.. chính là người mà con kết bạn ở sân bay ấy, phổi của cậu ấy không được tốt, vậy uống canh gì thì ổn?”.
Phía bên kia đường dây lặng yên trong chốc lát, một lúc sau, nữ thần mở miệng: “Ăn gì bổ đấy. Ngươi cứ đi mua phổi heo rồi cho lê với hạnh nhân thêm vào nước”.
Thiếu niên liên tục gật đầu ghi nhớ từng chi tiết cùng những điều cần lưu ý, còn cả lửa thế nào, phổi heo tẩy sạch ra sao. Cứ thế sau một hồi tiếp thu sự khai sáng từ lão mẹ, thiếu niên đã viết đầy năm mặt giấy.
“Lão mẹ, cảm ơn nhá”.
“Uống thuốc Đông y không thể ăn mỡ miếc nhiều, ngươi phải chú ý khi nấu canh cố gắng hớt bớt lớp mỡ đi. Chỗ thuốc Đông y chuẩn bị cho ngươi có uống đầy đủ không hả?”.
Người nào đó sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Uống! Uống! Thuốc Đông y do lão mẹ đặc biệt chuẩn bị con nào dám không uống” xong đời! Hai ngày nay nhiều việc quá nên quên mất tiêu.
“Ừ, nhớ đúng giờ uống thuốc đấy, tự mình nấu canh mà uống không được tiếp tục ăn mì nữa đâu đấy”.
“Vâng, vâng, bẩm lão mẹ, nô tài xin nhớ”.
Những lời này khiến nữ thần mỉm cười, lại dặn dò con thêm vài câu, nữ thần cúp điện thoại. Thiếu niên vội lấy điện thoại di động ra mở mục nhắc nhở: Uống thuốc!.
…
Vào lúc nam y tá làm việc với bệnh nhân, Vương Chỉ ngồi sám hối trong một quán bar còn chưa mở cửa; Tây Môn lão tiên sinh cùng vợ ngồi ở phòng thăm của nhà giam nhìn một người sám hối.
Cảnh thứ nhất.
Nhân vật: Vương Chỉ và chị Lily.
Địa điểm: quán bar.
“Đoạn Vũ vì sao rút đơn kiện?” là một người chị của Đoạn Hoa, Lily không khỏi chất vấn. Đoạn Hoa không chỉ như một người em của chị mà còn là ân nhân cứu mạng con gái chị. Đoạn Hoa chết khiến không chỉ có Đoạn Vũ đau khổ mà còn cả chị cũng vô cùng đau khổ.
Vương Chỉ cúi thấp đầu, trong lòng đặt ra bốn phương án để lựa chọn:
Nói cho chị Lily chân tướng sự việc.
Tìm một giải thích hợp lý.
Để chị Lily trực tiếp hỏi Lục Bất Phá
Im lặng.
“Vương Chỉ trả lời chị, Đoạn Vũ vì sao rút đơn kiện?” Lily nhìn như sắp khóc: “Tây Môn có thể không chấp nhận Đoạn Hoa nhưng cũng không nên tổn thương nó như vậy lại càng không nên dung túng con đàn bà đó hãm hại nó. Tây Môn hiện tại bị bệnh nếu Đoạn Vũ cảm thấy hắn đáng thương cho nên rút đơn kiện thì chị còn chấp nhận được. Nhưng mà chị không thể chấp nhận được việc buông tha cho Nhược Lan như vậy! Con đàn bà đó đến giờ vẫn chưa thèm nói một câu “Thực xin lỗi” với Đoạn Hoa. Chị tuyệt đối không tha thứ cho ả”.
Vương Chỉ cúi thấp đầu, lôi từ trong túi ra một cái khăn tay nhăn nhúm, nguyên bản định đưa cho chị Lily nhưng rồi lại đút về vì hình như hắn đã dùng nó để lau mồm rồi thì phải.
“Biết vì sao chị vẫn còn ở lại Thế Hoa không?” Lily cuối cùng nhịn không được đã bật khóc: “Chị muốn nhìn thấy Nhược Lan phải chịu quả báo, chị muốn nhìn thấy Tây Môn hối hận”.
Vương Chỉ ngẩng đầu, hắn đã chọn được phương án tốt nhất.
“Chị Lily không phải là em với Đoạn Vũ muốn rút đơn kiện mà là Đoạn Hoa bảo bọn em rút đơn kiện”.
Lily trong nháy mắt quên cả khóc, chị mở to hai mắt nhìn người kia.
“Chị Lily, em biết chuyện này thực khó hiểu, nhưng xin chị hãy tin những gì em nói, em tuyệt đối không lừa chị” ho nhẹ hai tiếng, Vương Chỉ cầm đôi bàn tay lạnh lẽo của chị Lily, quay sang nhìn hai phía rồi mới nhỏ giọng nói: “Đoạn Hoa không chết”.
Lily hô hấp dường như ngừng lại, ngây ngốc nhìn.
Vương Chỉ vươn hai cái tay dài của mình đặt lên vai chị Lily, lại kề mặt nói như muỗi kêu: “Em đưa chị đi gặp nó, để cho nó nói rõ với chị”.
Cho dù đã chuẩn bị kĩ lưỡng, Vương Chỉ cũng thiếu chút nữa bị chị Lily nhà hắn ném bay.
“Đưa chị đi… Đưa chị đi!” chị Ly li suy sụp tới nơi rồi, cả người đều run rẩy, chị không còn đủ khí lực nắm lấy vạt áo của Vương Chỉ lắc chết hắn.
“Chị Lily…” Vương Chỉ thu hết cái gan lợn của mình ngăn lại tay chị Lily, hít mấy hơi thật sâu: “Đi”.
==