Một chiếc Rolls-Royce dừng ở trước biệt thự xa hoa, người từ trên xe đi xuống mang theo một đống công văn, nghênh đón anh ta là người quản gia, một lát sau nữ chủ nhân của căn biệt thự này cũng đi tới.
“Âm, không phải anh bảo ngày mai mới về sao?” lại gần người chồng, Nhược Lan thuận miệng hỏi.
“Sự tình đã giải quyết xong xuôi” trả lời một cách đơn giản, Tây Môn Trúc Âm đi vào trong phòng.
“Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi đấy. Nửa tiếng nữa là ăn cơm chiều”
“Dật Hoa đâu?”.
Tây Môn Dật Hoa là đứa con được một tuổi tám tháng của Tây Môn Trúc Âm.
“Dật Hoa đang ngủ” Nhược Lan mỉm cười, đôi mắt của Tây Môn Trúc Âm nhanh chóng xuất hiện một tia ảm đạm.
Gật gật đầu, Tây Môn buông vợ ra.
“Anh đi tắm đây”. Mới từ Paris trở về, anh tựa hồ có chút mệt mỏi.
“Vâng” Nhược Lan giúp anh cởi bộ âu phục rồi nhìn anh đi lên trên lầu.
“Phu nhân” người giúp việc nhận lại bộ âu phục từ trên tay Nhược Lan sau đó đi vào phòng thay đồ. Nhược Lan tiến vào trong bếp, tiếp tục vì chồng chuẩn bị cơm chiều. Cô thật hạnh phúc, có thể được gả cho Tây Môn là hạnh phúc lớn nhất đời cô. Nhược Liên Khải chết đã giúp cô cởi bỏ được hết thảy mọi ràng buộc, đã giúp cô có thể vô tư mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc. Tuy nhiên ngay trong những tháng ngày hạnh phúc này, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy một nỗi bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Ngay hôm sau ngày Đoạn Hoa chết, chồng của cô đem chính mình nhốt trong phòng làm việc suốt một ngày, không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy trong đó bao gồm cả cô. Sau khi từ trong đó đi ra, anh không còn bao giờ trước mặt cô đề cập đến tên của người ấy, giống như cái người nam nhân đó đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hai người bọn họ. Tuy nhiên lúc đứa nhỏ sinh ra, chồng cô lại đặt tên cho con là Dật Hoa. Dật Hoa, nhớ hoa, cô luôn luôn tự nói với chính mình rằng đó chẳng qua chỉ là sự trùng hợp nên con của họ mới tên là “Hoa” thôi.
Người nam nhân kia đã chết, đã mang hết thảy mọi bí mật của cô chôn vùi. Cô cảm tạ người nam nhân kia vì đã giúp mình trừ bỏ Nhược Liên Khải, phóng cô tự do. Tuy vậy khi đến với cuộc sống hạnh phúc, người nam nhân kia so với lúc còn sống càng làm cô bất an hơn. Tầm mắt đảo về phía lịch treo tường, tâm của Nhược Lan đau đớn, hôm nay là ngày tháng , ngày mai là ngày giỗ của người nam nhân kia. Không dám suy nghĩ sâu xa về nguyên nhân chồng mình trở về sớm, Nhược Lan bảo trì nụ cười, vì chồng chuẩn bị cơm chiều. Nam nhân kia dù sao cũng đã chết rồi, giờ đây cô đã là vợ của Tây Môn, là nữ chủ nhân của nhà Tây Môn.
…..
giờ sáng ngày tháng , tại nghĩa trang, trước một bia mộ trắng noãn, một thanh niên cẩn thận dọn dẹp đám bụi cùng hoa héo xung quanh mộ. Sau khi dọn dẹp xong, cậu lại lấy khăn tay ra cẩn thận chà lau bia mộ. Làm xong hết thảy cậu mang ra một cái giỏ rồi lấy từ bên trong một chai nước quýt, một phong kẹo cao su nhỏ, một bát xúp đuôi bò nấu với cà chua, cùng với hai cái sandwich. Cuối cùng là cầm ra một bó hoa bách hợp.
Có người đứng ở phía sau cậu, cũng cầm tới một bó hoa bách hợp. Người đang ngồi quay đầu lại rồi nhanh chóng đứng lên nói: “Vương ca”.
“Hôm nay là ngày giỗ của cậu ta cho nên sẽ có rất nhiều người đến. Bởi vậy anh đến sớm một chút miễn cho tí nữa lại không có chỗ đậu xe” người mới tới rút ra một điếu thuốc, sau đấy lôi từ trong chiếc túi mang theo hai phong kẹo cao su đặt ở chỗ đặt phong kẹo cao su kia.
“Vương ca, anh em không thích ăn loại có đường” Đoạn Vũ cười cười.
Vương Chỉ ngồi xuống, sờ sờ bức ảnh chụp một con người đang cười đến xán lạn rồi nói: “Anh tối hôm qua làm khuya nên trót ăn mất loại đó. Hai phong này là cua tạm từ mấy thằng cấp dưới”. Hắn đặt bó hoa bách hợp vừa mới mua từ cửa hàng hoa xuống.
Hắn có thể cái gì cũng không mang nhưng riêng hoa bách hợp thì lại không thể thiếu, đây là loài hoa mà “thằng đó” khi còn sống thích nhất.
Đoạn Vũ cũng ngồi xuống nhìn khuôn mặt đang tươi cười của anh mình. Khuôn mặt có vài nét tương tự như Đoạn Hoa hiện lên tia hận ý.
“Anh à… Anh chết thật ủy khuất. Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã thương tổn anh” Cậu là người thân duy nhất của Đoạn Hoa, cậu phải vì anh mình mà báo thù.
“Em điều tra được những gì rồi?” Vương Chỉ cũng không kinh ngạc.
Đoạn Vũ lạnh lùng cười “Em tra được một số việc khá là thú vị. Ngày mai em đưa cho anh”.
“Tốt”
Kế tiếp hai người lại lặng yên đứng ở đó. Vừa đến giờ, lại có một số người lục tục kéo đến chỗ mộ, đứng ở bên cạnh Vương Chỉ cùng Đoạn Vũ. Đến giờ trước mộ đã chật ních người, tất cả đều là đám “hồ bằng cẩu hữu” của Đoạn Hoa khi còn sống, nam có nữ có, có người một mình đến, có người là cả nhà đến, người già có, mà người trẻ cũng có, chỉ duy nhất người mà Đoạn Hoa yêu nhất, Tây Môn Trúc Âm là thiếu. Bất quá những người đứng đây cũng chẳng ai muốn gặp kẻ đó, kẻ có thể nói là người đã trực tiếp hại chết Đoạn Hoa.
Mọi người đứng đó cũng không nói chuyện với nhau mấy, họ chỉ đứng ngắm bia mộ cùng nhau, nắm nhẹ lấy tay nhau. Bọn họ chăm chú lẳng lặng nhìn vào ảnh chụp của Đoạn Hoa trên bia mộ, nhớ lại những kí ức cùng hắn. Rất nhiều người mang theo kính râm, mặc dù hắn đã đi được hai năm nhưng bọn họ vẫn không thể nhịn xuống bi thương. Đoạn Hoa là một người tốt, một người luôn làm mà không cần hồi báo, có lẽ Thượng Đế cũng thấy hắn quá tốt nên đã mau chóng gọi hắn trở về với mình.
“Đoạn Hoa à… sức khỏe của em gái tôi đã tốt lắm rồi. Cảm ơn cậu” một người phụ nữ đeo kính nắm chặt lấy tay cô bé đứng bên cạnh mình nghẹn ngào nói. Cô bé kia nhờ tủy sống của Đoạn Hoa hiến tặng mới có thể sống được đến bây giờ, có lẽ bởi vậy nên cô bé luôn nhớ ơn hắn, vì hắn mà mang lên đặt một bó hoa bách hợp.
“Đoạn Hoa, đám học sinh bị cậu giáo huấn cho một trận kia giờ đã trưởng thành rất nhiều rồi. Cậu có thể yên tâm, bọn chúng không còn làm xằng bậy nữa” một vị lão nhân khàn khàn nói.
“Anh Đoạn Hoa, vết bỏng trên mặt chị em giờ đã không còn thấy rõ nữa rồi. Cảm ơn anh đã giúp chị ấy tìm bác sĩ” một thanh niên trẻ tuổi nói.
“Phó tổng, tôi đã từ chức, sang năm chuẩn bị kết hôn. Món quà mà ngài tặng, tôi vẫn còn giữ, luyến tiếc đến chẳng dám đeo”
Tiếp đấy những người còn lại cũng tiến tới đối với Đoạn Hoa nói vài lời, trong lời nói đều không che giấu nổi sự cảm kích cùng khổ sở. Ảnh chụp người nam tử cười ấm áp như ánh mặt trời, giống như đối với mỗi người mà mình đã giúp đều không chút keo kiệt mà chia sẻ với họ ánh sáng từ hắn.
giờ mọi người lại lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Đoạn Vũ và Vương Chỉ. Cùng mọi người chào từ biệt và đem đống hoa thu dọn gọn ghẽ xong, cậu mang đống vàng mã mọi người mang tới đốt để gửi tới thiên đường cho anh mình. Vương Chỉ vẫn đứng ở bên cạnh , chờ Đoạn Vũ làm xong xuôi mọi chuyện hắn mới tháo kính ra. Đôi mắt một đêm không ngủ đầy những tơ máu.
“Xuất phát từ mục đích của Đoạn Hoa, anh luôn do dự không biết có nên xuống tay hay không. Nhưng vào lúc nãy, anh quyết định phải tra xét tới cùng”.
Đoạn Vũ nhìn về phía Vương Chỉ.
“Anh tự hỏi nếu mình chết không biết liệu có nhiều người đến thăm mộ mình đến vậy không” miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng, Vương Chỉ vỗ vỗ bia mộ, “Không ai tin việc cậu ta phản bội chỉ có duy nhất cái tên gia khỏa kia là nghi ngờ, thậm chí còn đả thương cậu ấy. Chỉ riêng cái lí do kia cũng đủ để anh tra xét việc này tới cùng”.
Đoạn Vũ khuôn mặt lạnh như băng nhìn bia mộ của ca ca, thản nhiên nói: “Là hắn bức tử anh em, mà anh em đến chết vẫn còn lo lắng cho hắn. Hắn không xứng”.
Vương Chỉ nhún vai, một lần nữa đeo lại kính.
“Đi thôi, ăn cơm cái đã rồi quay về làm việc tiếp”.
Nhìn lại anh mình vài lần, Đoạn Vũ theo Vương Chỉ rời đi.
….
giờ chiều, một chiếc xe màu đen dừng ở trước cổng nghĩa trang, từ trên xe đi xuống một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen đeo kính râm, trên tay cầm một bó hoa bách hợp. Không cho lái xe cùng vệ sĩ đi theo, người đó một mình đi đến trước mộ của Đoạn Hoa, chăm chú nhìn bức ảnh người kia thật lâu, rồi mới buông bó hoa xuống
Từ năm mười tuổi đã quen biết với Đoạn Hoa, đến lúc hắn mất, tính ra cũng mười tám năm rồi. Mười tám năm qua, bọn họ thân như huynh đê, nhưng đến phút cuối lại mỗi người mỗi ngả từ nay âm dương cách biệt. Tây Môn Trúc Âm nhìn quét gần trăm đóa hoa bách hợp xung quanh bia mộ rồi rút ra một điếu thuốc.
…
“Tây Môn… ha ha… cậu biết không? Tôi… tôi thích cậu… tôi thích cậu hơn mười năm rồi…”.
Hắn uống rượu, hắn ôm lấy anh mà “hồ ngôn loạn ngữ”.
…
“Tây Môn, Tây Môn, mình thích cậu, mình yêu cậu… mình không muốn cùng cậu làm anh em nữa, Tây Môn…”.
Không chỉ “hồ ngôn loạn ngữ”, hắn còn hôn anh. Vào cái thời điểm đó, Nhược Lan đã mang thai.
…
Thật không ngờ chỉ bốn tháng sau, cảnh còn mà người đã mất.
…
Trời đã hoàn toàn chuyển đen, Tây Môn Trúc Âm lúc này mới rời khỏi nghĩa trang u ám.
——
“Phu nhân, thiếu gia bảo đêm nay ngài ấy có buổi tiệc xã giao, đến khuya mới có thể về nhà, thiếu gia nhắn phu nhân không cần chờ ngài ấy”.
Lão quản gia nhà Tây Môn – Lí Tề đi đến phòng bếp nói với người đang bận rộn ở trong đấy. Đang vì chồng chuẩn bị cơm chiều, Nhược Lan trong nháy mắt trên mặt không còn chút huyết sắc, tuy vậy đến lúc cô xoay người nụ cười lại được bảo trì trên khuôn mặt không một tia sơ hở.
“Ta biết rồi, Lí quản gia. Phiền ông báo với mọi người tiết mục tối nay hủy vậy”.
Lí Tề gật đầu, mắt nhìn thấy con dao Nhược Lan đang cầm có chút run run, ông nhanh chóng rời khỏi phòng bếp. Năm trước vào ngày này, Tây Môn Trúc Âm cũng đi tiếp khách xã giao đến khuya, sáng hôm sau mới quay về nhà.
…
Người nam nhân này dường như đã quên mất sinh nhật của mình rồi.
———————
Cũng vào ngày tháng , ở phía đối diện, bên kia đại dương, tại Hồng Kông, có một người thiếu niên đang nằm trên giường thống khổ giãy giụa.
“Lão mẹ à… có thể không uống được không….” Ôm cái chăn lui vào góc tường, Lục Bất Phá bây giờ trông cực kì giống một tiểu quan đang bị tú bà kéo ra ngoài tiếp khách.
“No” một từ đơn giản đã quyết định hết thảy vận mệnh của tiểu quan.
“Lão mẹ… đắng lắm” Lục Bất Phá vuốt vuốt cái mũi, sắc mặt tái nhợt.
“Đắng mới tốt” Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương nhẫn tâm đem bát thuốc đông y đến trước mặt thằng con nói “Uống nhanh”.
“Lão mẹ”
“Uống…”
Thấy lão mẹ giờ đã như thổ phỉ, một chân bước lên trên giường, Lục Bất Phá kêu rên tiếp nhận bát thuốc, hít hít vài hơi, nhắm mắt lại, mặt vặn vẹo cả đi khi uống món “độc dược”. Vào cái lúc hắn sắp nôn mửa, Lục Đường Phương Phương nhanh tay lẹ mắt nắm lấy mũi hắn, đem một cái kẹo đường nhét vào mồm hắn.
“Đắng quá, đắng quá!!!” thật vất vả nuốt xuống, Lục Bất Phá mở to mồm ngáp ngáp không khí.
Lục Đường Phương Phương không chút đồng tình cầm lấy cái bát rồi nói: “Nằm xuống”.
“Ô ô lão mẹ… ngược đãi con” người đang phát sốt nằm xuống, vị giác bởi vì độc dược ăn mòn mà dị thường khó chịu “Phi, phi”.
“Không muốn chịu khổ thì đừng có sinh bệnh” trừng mắt liếc thằng con một cái, Lục Đường Phương Phương đắp lại chăn cho Lục Bất Phá, rồi sờ sờ cái trán nóng của hắn “Ngươi hôn mê một năm, ở trên giường điều dưỡng một năm, bây giờ còn quay lại chơi bóng rổ được toàn là nhờ thuốc Đông y này đấy. Xem xem ngươi sau này còn dám loạn lái xe nữa không”
“Lão mẹ bỏ đá xuống giếng á” Bị độc dược tra tấn tới chảy nước mắt, Lục Bất Phá thống hận Lục Duy Thành tiên sinh không hiểu đã đào từ đâu ra được một con người sùng bái thuốc đông y như nữ sĩ Lục Đường Phương Phương thế này.
“Ta không có đánh chó rơi xuống nước đâu mà ngươi cười trộm” cho thằng con uống xong cốc nước, Lục Đường Phương Phương kéo rèm cửa, tạo nên bức màn ngăn lại ánh sáng chói chang bên ngoài “Ngoan ngoãn ngủ đi, lão mẹ ngươi còn phải đi gửi bản thảo”.
“Tuân – mệnh –“ bất mãn lên tiếng, Lục Bất Phá nhắm hai mắt lại. Cái thân thể chết tiệt này… không khéo phải bảo lão mẹ đổi tên cho hắn thành Lục Khứ Bệnh.
(Khứ = khử, từ bỏ -> nghĩa tự suy)
Chờ Bất Phá hô hấp trở nên đều đều, Lục Đường Phương Phương mới sờ sờ cái trán của đứa con, trong mắt là nồng đậm đau lòng.
“Phương Phương”
Quay đầu, là lão công mới quay về. Lục Đường Phương Phương ra hiệu cho chồng mình chớ to tiếng nên nói khẽ “Bất Phá ngủ”.
Lục Duy Thành nhẹ nhàng đi đến, xem xem cái trán của thằng con, rồi nhỏ giọng nói với vợ “Đi ra ngoài đi, Bất Phá cũng đỡ rồi”.
Cửa vừa đóng lại, người nằm trên giường mở to hai mắt, thân thể hắn hiện tại không thể vận động quá độ, haizz, lại khiến lão ba và lão mẹ phải quan tâm rồi. Sau này đi tập luyện cũng phải để ý hơn một chút, nhưng mà nữ thần nhà hắn khi không hung bạo cũng thật là đẹp nha. Khẽ xoay người, tiếp tục ngủ, bị nữ thần độc hại này áp cho mấy ngày căn bản cũng chẳng nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu nữa.
….
Ở trên giường bị lão mẹ tra tấn cho ba ngày, Lục Bất Phá cuối cùng cũng đã hạ sốt. Tuy nhiên vừa lúc hắn định ngửa mặt lên trời mà hoan hô vài tiếng thì đã nhận được một tin tức sét đánh.
“Lão..lão mẹ, mẹ xác định là muốn con quay về nhà ở hả?”.
“Ừ tất nhiên”.
Nữ thần nhà hắn không thèm nhìn thằng con.
“Mẹ …. Con hổng muốn làm kỳ đà cản mũi mừ….”.
“Muốn chết hở???”.
“Mẹ úi mẹ à.. lão mẹ vì cái gì mà muốn con trở về nhà ở vậy? Con đi tập luyện thật không thuận tiện à”.
Lục Đường Phương Phương cho thằng con một ánh nhìn “khinh bỉ”.
“Ai bảo ngươi thân thể ốm yếu, không muốn cả đời làm nhược thụ thì về nhà cho ta”.
Lục Bất Phá một hơi thiếu chút nữa là lên không có nổi.
“Ai nói con là nhược thụ! con là cường công! Cường công!” một ngày nào đó không khéo hắn sẽ bị vị nữ thần này trói gô rồi trở thành lễ vật dâng lên trên giường cho nam nhân khác mất thôi. Ác hàn tuyệt đối là ác hàn “Phi phi phi con không phải công mà cũng chẳng phải thụ. Con không muốn là đồng tính!” Đều bị lão mẹ làm cho mê mất thôi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để bị lão mẹ ảnh hưởng mới được, không việc gì phải cùng lão mẹ chấp nhặt, lão mẹ này được xưng là “siêu bí mật hủ nữ” đấy! Hít sâu vài hơi, Lục Bất Phá áp dụng chiến lược dụ dỗ. Hắn nịnh nọt xoa bóp bả vai của lão mẹ “Lão mẹ chắc đã mệt mỏi rồi, có muốn nghỉ một lát không??? Lão ba có nhiều tiền như vậy không cần ngài làm việc đâu, ngài không cần vất vả như thế”.
“Hãm… Không thương lượng gì cả, về nhà ở” tóm lấy tay thằng con, Lục Đường Phương Phương quát một tiếng rồi tiếp tục công cuộc viết lách của mình.
Lục Bất Phá liếc nhìn xem xét một chút rồi vội vã rời tầm mắt đi … Trời ạ, lão mẹ viết cái quái gì vậy… cái gì mà “Không .. không cần.. a …ân”… thật là một màn ân ái nóng bỏng à.
“Mẹ, con sẽ chiếu cố được cho chính mình mà, mẹ yên tâm đi. Còn có mười ngày nữa là có trận đấu rồi, con không thể chậm trễ huấn luyện được” Thật vất vả mới có thể mỗi ngày chơi bóng rổ mà hắn yêu nhất, không cần phải kiểm tra hệ thống phòng ngự, hệ thống internet.. nói tóm lại là không cần phải kiểm tra cái quái hệ thống nào, hắn có thể tha hồ mà vui chơi à. Hơn nữa với công lực hiện tại, sợ về với ba má hắn không khéo lại lòi đuôi mất. “Lục Bất Phá” Trung văn cực pro, mà hắn thì… “Ngụy” Lục Bất Phá khóc không ra nước mắt, hắn ngay cả thơ Đường, văn Tống còn không biết nổi lấy một chữ, chứ đừng nói đến chi cái gì mà tứ đại danh trứ
(để tiện phân biệt chúng ta sẽ gọi Lục Bất Phá trước đây là Lục Tiểu Phá nhá).
“Không được, không thương lượng. Lăn sang một bên cho bản tọa còn làm việc” Lục Đường Phương Phương cứng mềm không ăn, đẩy thằng con ra viết tiếp màn kích tình vừa rồi.
“Hảo.. xem như lão mẹ lợi hại” nói tới nói lui một hồi không thu được kết quả. Khó khăn tránh ra, Lục Bất Phá quyết định tối nay phải ăn chơi một phen coi như là tỏ vẻ kháng nghị với nữ bạo quân.
Mắt hắn rời đến nhìn màn hình máy tính của lão mẹ:
- Còn muốn đi nữa không?
- Không … không đi nữa…
- Sau này nếu còn dám một mình rời đi ta cho ngươi một tháng cũng không xuống giường nổi
- Ngô.. Ân a…