Chương kíƈɦ ŧɦíƈɦ
Lê Hiểu Hàm đang cổ vũ Hiểu Bắc chơi cùng các bạn căn bản không biết mình vừa ngắt điện thoại của Thiệu Trì, nếu như cậu đang không ở cùng, phỏng chừng sẽ nhấc máy, có thể cậu sẽ nghĩ đó là trường học gọi tới, cũng có thể là bạn bè gọi, hết thảy đều có khả năng.
Nhưng, điều duy nhất cậu không nghĩ tới chính là, Thiệu Trì sẽ lãng phí thời gian đi tìm số điện thoại của cậu.
Ở công viên chơi gần một giờ, Hiểu Bắc vẫn như cũ không chủ động chơi cùng các bạn nhỏ, chăm chú xây lâu đài cát, trước khi bọn họ rời đi có làm được một lâu đài cát nhỏ, các bạn nhỏ kia nhìn thấy liền sôi nổi trầm trồ, nói Hiểu Bắc làm lâu đài cát phi thường đẹp.
Lê Hiểu Hàm rất là kiêu ngạo, trên mặt đều là nét cười nhàn nhạt, có lẽ Hiểu Bắc ở phương diện nghệ thuật sở hữu thiên phú không tồi, quay về có lẽ nên hỏi thầy cô xem có cách nào để phát hiện thiên phú của đứa nhỏ không, nghe nói những trẻ mắc bệnh tự kỷ đều sẽ đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào đó.
Mỗi ngày đều hy vọng vào tương lai, tối tăm trong lòng Lê Hiểu Hàm cũng dần hóa hư không, tâm tình cũng không tệ lắm, bệnh cảm mạo của cậu giống như cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Bồi Hiểu Bắc ở công viên chơi đến gần giữa trưa, Lê Hiểu Hàm dẫn đứa nhỏ về nhà ăn cơm, thực đơn là dựa theo Lưu Vũ Côn viết ra mà làm, rất thích hợp với Hiểu Bắc, hiện tại Hiểu Bắc trên cơ bản không có xuất hiện hiện tượng dị ứng, chỉ cần tiếp tục hảo hảo điều chỉnh, cậu tin thân thể của Hiểu Bắc sẽ mau khỏe lên, hiện tại đứa nhỏ đã tuổi, thoạt nhìn so với tiểu hài tử ba tuổi cũng không hơn được miếng thịt nào, Lê Hiểu Hàm vốn là rất sốt ruột, dù sao cũng là do một tay cậu nuôi lớn. Nói cậu là anh trai, không bằng nói cậu vừa làm ba lại vừa làm mẹ.
Hai người cùng nhau ngủ trưa, có lẽ là tâm trạng không tồi, Lê Hiểu Hàm buổi chiều tỉnh lại khi cả người đều có tinh thần.
Đồng Khải Văn chịu cảnh tịch mịch gần một đoạn thời gian không khác gì người đi khổ tu, không thể hút thuốc, không thể uống rượu, không thể đùa giỡn mỹ nhân,tìm người nói chuyện cũng không dám tìm, cho dù có bạn bè liên hệ cậu ta đi quán bar, cậu ta cũng không dám đáp ứng, chỉ có thể lấy lý do công việc quá mức bận rộn ra ứng phó, sinh hoạt thật là vô cùng khốn khổ. Trứng.
Hiện tại người mà cậu ta có thể chân chính liên lạc cũng chỉ có Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn ở một chỗ sắp ấp ra trứng tới nơi suy nghĩ trong chốc lát liền gọi điện cho Lê Hiểu Hàm, số di động này là Lý Tuế Vinh cấp cho Lê Hiểu Hàm sử dụng riêng.
Lê Hiểu Hàm tâm trạng đang không tồi tiếp điện thoại của cậu ta, dùng giọng mũi trả lời: "Tìm tôi à?"
Đồng Khải Văn nói: "Tất nhiên rồi, chứ tôi gọi điện thoại cho tôi làm quái gì."
Lê Hiểu Hàm hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Đồng Khải Văn sờ sờ cái mũi: "Không cần để ý chi tiết, cậu bị cảm à?"
Lê Hiểu Hàm nói: "Có bị cảm qua, anh gọi điện đến để an ủi tôi đấy sao."
Đồng Khải Văn bắt đầu nói ra mục đích: "Đương nhiên không phải. Hôm nay cậu ở nhà không đi đâu à, có muốn theo tôi đến nơi này chơi không, đang là cuối tuần mà."
Lê Hiểu Hàm đang xếp quần áo của cậu cùng Hiểu Bắc, dùng cổ kẹp điện thoại nói: "Tôi nghe Lý tiên sinh nói anh bị ném đến chỗ tương đối kín?"
Đồng Khải Văn đề cao thanh âm phản bác: "Ném đi cái gì chứ, anh đây là đi tĩnh dưỡng, cũng rất gần trường học của cậu, qua đây chơi hai ngày đi, có dì nấu cơm, hơn nữa chỗ này không khí tốt hơn nội thành nhiều."
Lê Hiểu Hàm nói: "Kỳ thật nhà tôi cũng gần vùng núi, không khí cũng không tồi."
Đồng Khải Văn: "Suy xét một chút đi, dù sao anh cho rằng chỗ này đối với cậu cùng với nhóc con kia đều tốt. Có cảnh núi non nước biếc vờn quanh......"
Lê Hiểu Hàm cười nói: "Anh thật sự là bị ném đến ở nông thôn."
Đồng Khải Văn thẹn quá thành giận: "Đã nói không phải bị ném đến, cậu có tới hay không thì bảo?"
Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm nếu đã là cuối tuần, Hiểu Bắc hai ngày này cũng không cần đi học, không bằng liền dẫn đứa nhỏ đi ra ngoài đi một chút, tháng sau vừa vặn có hoạt động ngoại khóa, hiện tại coi như tập luyện trước một chút.
Cuối cùng cậu vẫn là đáp ứng Đồng Khải Văn: "Bất quá anh phải trả phí đi xe cho tôi, anh biết tôi nghèo mà."
Đồng Khải Văn rốt cuộc cũng kiếm được người tới chơi tất nhiên là bất chấp tất cả mà đáp ứng rồi: "Được được được, anh đi dặn dì nấu cơm tối cho các cậu ăn, địa chỉ sẽ gửi qua ngay đây."
Đối với cái tính nôn nóng của Đồng Khải Văn, Lê Hiểu Hàm chỉ là buồn cười lắc lắc đầu, bất quá trước khi đi cậu vẫn là gọi điện thoại cho Lý Tuế Vinh, báo cậu chuẩn bị đến chỗ Đồng Khải Văn chơi hai ngày, Lý Tuế Vinh đã tìm được chỗ cho Đồng Khải Văn an thân, sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn cho Tiểu Phương qua làm tài xế đưa Lê Hiểu Hàm cùng Hiểu Bắc qua đó, Lê Hiểu Hàm biết Tiểu Phương còn đảm nhận thêm nhiệm vụ khác, cũng không có cự tuyệt, vừa lúc tiết kiệm được một chút tiền xe.
Đi qua đó ở đến hai buổi tối, cậu mang theo hai bộ quần áo.
Lấy ra mấy tấm ảnh chụp cho Hiểu Bắc tự chọn quần áo mà nó muốn mang theo, Hiểu Bắc nhìn ảnh chụp nửa ngày chủ động lựa chọn hai tấm cậu nhóc thích, Lê Hiểu Hàm nặng nề mà hôn hôn trán của đứa nhỏ: "Hiểu Bắc giỏi quá!"
Hiểu Bắc được khen ngợi chớp chớp mắt, đem chính mình món đồ chơi cũng mang theo, Lê Hiểu Hàm đều nhất nhất bỏ vào ba lô nhỏ của đứa nhỏ.
Ra cửa khi Lê Hiểu Hàm vẫn là đem Hiểu Bắc trùm kín lại, buổi sáng ra nghịch nắng, buổi chiều lại ra gió, có thể cảm giác được nhiệt độ không khí cấp tốc giảm xuống. Lê Hiểu Hàm đối chính mình ăn mặc thế nào cũng không quá để ý, nhưng đối Hiểu Bắc chưa bao giờ hà tiện, chi phí ăn mặc đều là những thứ tốt nhất trong khả năng của cậu, những gì nên mua nhất định sẽ mua. (huhu tui thương em quá mọi người ạ T.T)
Tiểu Phương lái xe của Lý Tuế Vinh đúng giờ đến dưới lầu đón Lê Hiểu Hàm cùng Hiểu Bắc, lần trước y đã từng giúp Lê Hiểu Hàm chăm Hiểu Bắc, vẫn là nhiệt tình cùng Hiểu Bắc chào hỏi, cũng đưa cho đứa nhỏ một phần quà tặng nhỏ, Lê Hiểu Hàm cho đứa nhỏ nhận, Hiểu Bắc mới chậm rì rì nhận lấy, bắt đầu mở quà ra xem.
Lý Tuế Vinh là người đã có gia đình, xe của hắn tất nhiên cũng rất mang hương vị gia đình, ghế cho em bé ngồi sau xe cũng đã chuẩn bị tốt, Lê Hiểu Hàm ôm Hiểu Bắc ngồi an ổn cùng thắt lại dây an toàn, có Lê Hiểu Hàm ở chung, Hiểu Bắc đối với hoàn cảnh xa lạ vẫn thích ứng được, đứa nhỏ đi học trường đặc biệt, cũng đã tiếp xúc với người lạ nhiều lần, đối với sự vật lạ lẫm xung quanh tất nhiên vẫn sẽ có nảy sinh lòng hiếu kỳ, tuy nhiên vẫn sẽ không kháng cự, tất nhiên cũng chỉ là ở tình huống có mặt Lê Hiểu Hàm, còn khi đi học, tất cả các thầy cô giáo đều là người có kinh nghiệm, bọn họ sẽ đem khung cảnh bố trí làm sao để bọn trẻ cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Hiện tại Hiểu Bắc cũng đã quen với hầu hết thầy cô, đi học cũng được tính vào sinh hoạt cố định, tất nên đứa nhỏ sẽ không sợ.
Kỳ thật trí nhớ của Hiểu Bắc rất tốt, Tiểu Phương mới chỉ gặp một lần vẫn được nhớ rõ, bệnh tình của đứa nhỏ chuyển biến tốt đẹp như vậy, cũng chính là một tin vui ngoài ý muốn.
Xét qua chỗ ở hiện tại của Đồng Khải Văn, chỗ của Lê Hiểu Hàm đến trường học nhất định phải đi qua chỗ này, lại còn phải ngồi xe mười phút mới tới, Lê Hiểu Hàm cảm thấy chỗ của mình đến trường đã xa, lại không nghĩ tới Đồng Khải Văn còn bị Lý Tuế Vinh ném đến chỗ còn xa hơn.
Cổng lớn được mở ra, Tiểu Phương đem xe đậu vào trong gara, ở trên xe Tiểu Phương đã nói cho Lê Hiểu Hàm, hắn sẽ lưu lại chiếu cố bọn họ ba ngày, không biết có phải do Lý Tuế Vinh bày mưu cử người đến giám sát hay không đây, nhưng ngẫm lại nghĩ xấu cho người khác như thế cũng không hay lắm, Lê Hiểu Hàm liền không suy diễn nữa, dù sao thêm người thì lại càng thêm vui.
Gần đó còn có vài căn biệt thự liền nhau, không có nhiều người lắm, có thể thấy được tiểu khu xa hoa này được đảm bảo an toàn không tồi, Tiểu Phương nói cho Lê Hiểu Hàm biết nơi này rất thích hợp để dưỡng bệnh dưỡng thương, người ở đây một làn có quyền, hai là có tiền, tất nhiên Đồng Khải Văn là thuộc vế sau.
Lý do lựa chọn nơi này chủ yếu là do nơi này có vườn cây rất lớn bên trong biệt thự, mùa hè có rất nhiều gia đình nguyện ý dùng tiền mang con cái đến đây học tập, hoặc là hái trái hoặc là trồng cây, có rất nhiều hoạt động giải trí diễn ra.
Lê Hiểu Hàm cũng là lần đầu tiên được đến khu nhà xa hoa như thế này, không khỏi thấy kinh ngạc, cậu thường ngày đi học đều là vội vàng tới rồi lại vội vàng đi, căn bản không để ý bên trong này còn có cả vườn cây. Kỳ thật nếu như năm nhất cậu tham gia hoạt động cùng với phòng ban thì sẽ biết, bởi vì lúc đó hoạt động chính là đến vườn cây này tham quan, đáng tiếc lúc ấy Lê Hiểu Hàm vì lý do sức khỏe của Hiểu Bắc, chỉ biết cắm mặt ở bệnh viện, không có thời gian để chú ý tới phương diện khác.
Căn mà Đồng Khải Văn ở có tổng cộng ba tầng, vừa mới ngẩng đầu lên là thấy cậu ta chống nạng đứng ở lầu hai nhìn bọn họ vẫy tay, trời còn chưa có tối hoàn toàn, Lê Hiểu Hàm còn có thể nhìn thấy rõ chân cậu ta bó thạch cao, có điểm khôi hài.
Đồng Khải Văn thanh âm không nhỏ, nhìn ba người nói vọng xuống: "Tôi chờ mọi người lâu lắm luôn á."
Lê Hiểu Hàm ôm Hiểu Bắc ngẩng đầu nói: "Biết rồi." Trên mặt toàn là trương dương tươi cười.
Tiểu Phương xách theo vali đồ của bọn họ ở đằng sau ha ha ha cười to, Hiểu Bắc tới chỗ lạ liền ôm chặt đùi Lê Hiểu Hàm, Lê Hiểu Hàm không thể không bế đứa nhỏ lên đi vào trong phòng.
Đi vào trong phòng khách, có thể thấy bên trong bố trí ấm áp, sắc màu tông ấm cách điệu, chia làm ba khu vực, một chỗ tiếp khách, một chỗ sinh hoạt, một chỗ là nhà bếp, ở giữa phòng khách còn có một cái cầu thang xoắn ốc, tạo cảm giác vô cùng thoải mái.
Tiếng ting ting bỗng hấp dẫn chú ý của bọn họ, Đồng Khải Văn chống nạng đi ra từ cánh cửa đang mở, đó là một cái thang máy nhỏ, phi thường thích hợp cho tình trạng hiện tại của Đồng Khải Văn.
Thấy cậu ta đã có thể tự đi lại thuần thục với chiếc nạng, Tiểu Phương cũng không có tiến lên dìu, mà là xách hành lý của Lê Hiểu Hàm lên phòng cho khách trên lầu hai.
Lê Hiểu Hàm đối Đồng Khải Văn cảm thán nói: "Anh nhìn thế này cũng đâu giống người tàn tật lắm đâu."
Đồng Khải Văn đi lên trước cười hắc hắc: "Cái này chính là không ngừng vượt khó vươn lên. Đây là Hiểu Bắc sao?"
Trán Hiểu Bắc tựa vào Lê Hiểu Hàm nhìn Đồng Khải Văn đánh giá mình, đứa nhỏ cũng xem xét ngược lại Đồng Khải Văn, đôi mắt đứa nhỏ ngoài ý muốn trừng đến cực đại, hết nhìn Đồng Khải Văn lại nhìn anh trai đang ôm mình, lâm vào hoang mang cực độ!
Bất quá, cánh tay đứa nhỏ đang bấu víu Lê Hiểu Hàm bỗng dùng sức, Lê Hiểu Hàm cảm giác được nó đang căng thằng: "Hiểu Bắc, làm sao vậy? Đây là Khải Văn ca ca."
Hiểu Bắc gắt gao nhíu mày, há mồm đối với Lê Hiểu Hàm không ngừng kêu: "Ca ca, ca ca, ca ca!"
Thật lâu rồi không được nghe Hiểu Bắc kêu mình, Lê Hiểu Hàm không biết là nên vui hay buồn, đến nỗi Đồng Khải Văn sờ sờ chính mặt mình, nhìn về phía Lê Hiểu Hàm: "Có phải do chúng ta giống nhau quá hay không, nên đứa nhỏ..."
Lê Hiểu Hàm đành phải trấn an cảm xúc bất an của Hiểu Bắc, không nghĩ tới việc Hiểu Bắc khó khăn lắm mới kêu đến mình là do một người khác có diện mạo tương đồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cậu vỗ vỗ Hiểu Bắc: "Hiểu Bắc ngoan a, ca ca ở đây!"