Chương Tiện đường
Editor: Bánh (Pie)
Lúc quyết định sẽ đến trường đi học thay Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn đã sớm hỏi lịch học cùng thăm dò luôn phạm vi hoạt động ở trường của cậu, Đồng Khải Văn nghe xong liền phát hiện dù hắn có chạy tới chạy lui ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ không bị làm sao cả, thời gian lên lớp của Lê Hiểu Hàm thật sự quá ít, lớp trưởng và bạn học còn không nhớ nổi tên cậu.
Trong tiết ngữ pháp, lực chú ý của Đồng Khải Văn vẫn luôn đặt trên người các bạn học xung quanh, hình như thật sự không có ai có thể phát hiện ra sự khác nhau giữa hắn và Lê Hiểu Hàm, có lẽ lúc về nhà phải hỏi lại bố mẹ xem bọn họ có sinh ra một cặp song sinh hay không đây.
Sau khi lớp học kết thúc, lớp trưởng bước lên bục giảng thuật lại thông tin mà giáo viên phụ đạo nói cho cậu ta cho toàn lớp biết.
"Mọi người nghe tớ nói hai câu trước đã, cô Từ dạy lớp phiên dịch sáng hôm nay đã nhập viện để sinh con, thế nên lớp phiên dịch sẽ do giảng viên mới đến đảm nhận."
Lớp trưởng mới vừa xong, liền có bạn học nữ đỏ mặt ngây người.
"Nghe lớp bên cạnh nói giảng viên mới chuyển tới là con lai, tóc hơi xoăn, đẹp trai cực kì luôn!"
"Tớ cũng nghe thế! Ngày hôm qua có người hỏi thầy ấy, biết được hiện tại thầy ấy đang độc thân, chưa có bạn gái."
"Cái người kể cho tớ còn cho xem cả ảnh chụp nữa cơ, các cậu có muốn xem luôn không, đẹp trai lắm luôn!"
"Muốn xem muốn xem, mở ra nhanh lên."
"......"
Lớp trưởng đại nhân đứng ở trên bục giảng nói xong thì đi xuống, nhìn "Lê Hiểu Hàm" nhún vai: "Cái bọn con gái này, coi tụi mình là không khí chắc?"
Đồng Khải Văn nhếch miệng cười: "Con người mà, ai chả yêu cái đẹp."
Lớp trưởng nói: "Chưa thấy ai mê trai như bọn họ luôn."
Đồng Khải Văn sờ sờ mặt mình, tự nhận không thua kém, hắn ngược lại có chút tò mò không biết vị giảng viên "siêu cấp đẹp trai, nam thần cấp vũ trụ" trong mắt của các bạn học nữ kia trông ra sao, liệu có đẹp trai hơn cả hắn không?
Chân cẳng không tiện, thế nhưng con người mà, ai chả có ba cái gấp, Đồng Khải Văn vẫn là chống nạng đi về hướng nhà vệ sinh, lớp trưởng hỏi hắn có cần giúp hay không, hắn tất nhiên nói không, tự mình đi vẫn được.
Ba cái gấp của con người: ba cái mà đời người tất yếu phải làm. Một là nội gấp, tức là buồn, cần đi wc. Hai là tính gấp, là nói về nhu cầu chuyện ấy, ba là tâm gấp, tức là lo lắng trong lòng. Nhưng hiện nay câu nói này thường dùng để chỉ cái gấp thứ nhất, tức là cần đi đại tiểu tiện.
Hắn không thể tiếp xúc quá nhiều cùng các bạn học, sợ lúc Lê Hiểu Hàm quay trở lại sẽ bị lộ tẩy.
Cũng do hoàn cảnh đặc biệt, lúc Đồng Khải Văn đi trên hành lang thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng không có bất cứ ác ý nào.
Đồng Khải Văn thuận lợi tìm được nhà vệ sinh nam, tự mình giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân.
Thế nhưng lúc vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy một người đàn ông tóc xoăn cầm trong tay một cái túi da màu nâu tinh xảo đang đi đến, thiếu chút nữa là đụng trúng Đồng Khải Văn.
Nhận thấy đối phương đang chống nạng, đôi mắt phượng hẹp dài của y hơi nheo lại, hỏi: "Bạn học này, không đụng vào em chứ."
Đồng Khải Văn chớp mắt: "A, tôi không sao."
Người kia nghiêng người để Đồng Khải Văn đi ra ngoài trước, vì vừa rồi hai người dựa sát vào nhau, mắt kính của Đồng Khải Văn vì hắn sững người mà trượt xuống chóp mũi, hắn đẩy đẩy mắt kính.
Bởi vì Đồng Khải Văn cúi đầu, không nhìn tới diện mạo của người kia, y đi vào toilet rửa tay, rồi đi ra.
Đồng Khải Văn đang chống nạng đi chậm rì rì trên hành lang phát hiện có một bóng người đang đi phía sau mình, người đàn ông chú ý đến cái chân đang bị quấn băng gạc của hắn, liền biết đây không phải là dị tật bẩm sinh, mà chỉ là đang bị thương.
Hai người đang đi về cùng một hướng, người đàn ông cuối cùng cũng theo kịp bước cậu, cũng tốt bụng mà hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
Đồng Khải Văn lắc đầu: "Cảm ơn, tạm thời không cần đâu."
Người kia cũng im lặng không nói gì thêm, cầm theo túi đi về phía trước, bọn họ đi chung một hướng, người đàn ông nọ dừng lại trước cửa phòng học, Đồng Khải Văn đuổi kịp theo sau.
"Kìa, anh không đi tiếp sao?" Vì không còn là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, Đồng Khải Văn đã mất đi loại cảm giác sợ giáo viên từ lâu, dù sao hắn cũng đâu còn bị rớt môn, vốn dĩ hắn đã tốt nghiệp từ lâu rồi.
Người đàn ông kia quay đầu lại nhìn hắn: "Hóa ra em là học sinh của tôi."
Đồng Khải Văn thuận thế mà nói: "A, ra là thầy, ngại quá, em không biết."
Người nọ cười cười: "Ừ, vừa tới, em vào trước đi, tới giờ học rồi."
Đồng Khải Văn gật gật đầu, chống nạng đi vào lớp, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt như muốn phát sáng của các bạn nữ khi nhìn thấy giảng viên mới, không tự chủ được mà toàn thân phát run, thật đúng là như hổ như sói, thảo nào Lê Hiểu Hàm luôn xuề xòa như vậy, quả là sẽ tránh đi được một số loại phiền toái.
Đã lâu không đi hưởng thụ sinh hoạt cộng đồng, Đồng Khải Văn hít hít bầu không khí tự do mới mẻ này, ngoan ngoãn mở ra sách giáo khoa môn phiên dịch cùng với sách bài tập, bộ sách này là hắn mua theo bộ sách đã nhìn thấy ở chỗ Lê Hiểu Hàm, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng.
Hắn đến đây học còn là vì một nguyên nhân khác, bên cạnh việc hưởng thụ một chút bầu không khí nơi trường học, thì còn là để lấy linh cảm cho vai chính trong phim điện ảnh tiếp theo, đã tốt nghiệp được hai năm, còn là tốt nghiệp ở trường ngoại quốc, nên hắn cần đến trường học để cảm nhận một chút.
Sách mới tỏa ra hương thơm như mùi tinh dầu, ngẫu nhiên mở ra một trang nào cũng toàn là bài tập.
Giảng viên khoa phiên dịch vừa chuyển đến hiện đã có học hàm giáo sư rồi, mọi người đã hỏi thăm qua những người học trong các tiết khác của y, biết được giáo sư chỉ là đến đây dạy thay, trường học của bọn họ chỉ là một cái đòn bẩy, học kì sau y sẽ chuyển tới trường khác giảng dạy.
Học hàm giáo sư: Giáo sư hay Professor (viết tắt tiếng Anh là prof.) là một học hàm ở các trường đại học, các cơ sở giáo dục, các học viện và trung tâm nghiên cứu ở hầu hết các quốc gia trên thế giới, là một chức vụ giảng dạy, có trách nhiệm lớn trong trường đại học, có nhiệm vụ hướng dẫn sinh viên nghiên cứu, và thường do các trường đại học tự chọn lựa và quyết định.
Các bạn học nữ biết được tin này cảm thấy vô cùng thương tâm, còn các bạn nam lại vui mừng muốn chết, đi thì càng tốt, mỗi ngày nhìn giảng viên thì có gì hay ho chứ, bọn họ cũng chính là những bạn học nam xanh tươi mơn mởn không phải sao?
Đồng Khải Văn không quan tâm ý kiến của mọi người về vị giáo viên mới, hắn còn bận làm bài tập phiên dịch.
Chuông vào lớp vang lên, giảng viên mới đứng trên bục giảng, tự giới thiệu về bản thân.
Tóc nâu hơi xoăn, ngũ quan mang vẻ đẹp của con lai, nói tiếng Trung lưu loát, trên người là bộ tây trang kẻ ô vuông trông vô cùng thoải mái, đi giày da sáng bóng màu trắng, bộ đồ này nếu để người khác mặc thì sẽ không quá hợp, nhưng mặc trên người y lại càng làm tôn lên dáng người, lại càng tôn lên khí chất, mỗi cử chỉ đều vô cùng quyến rũ.
Kẻ thù chung đồng thời cũng là thần tượng chung của các bạn nam đang ở trên bục vén ống tay áo.
Lớp trưởng dịch về phía gần Đồng Khải Văn, nhỏ giọng đánh giá: "Giáo sư trông taobao vãi nhái."
Đối với sinh viên chưa lăn lộn ngoài xã hội, Đồng Khải Văn cũng cảm thấy nhận xét của cậu ta có gì quá đáng, thật ra hắn cũng rất thưởng thức tác phong của vị giảng viên kia, nói chi là mấy bạn nữ.
Đồng Khải Văn ậm ờ: "Cũng được."
Đối với một tên gay từ trong trứng như Đồng Khải Văn mà nói, vẻ ngoài của người kia không hợp khẩu vị của hắn, hắn tự nhận thấy diện mạo của mình đã là quá được rồi, nhưng vị giảng viên kia lại càng tinh tế hơn, tạo cảm giác thần thánh quá mức, gu của hắn là hơi-thở-nam-tính-ngập-tràn-boy kìa.
Giảng viên mới lộ ra một nụ cười mê hồn: "Chào mọi người, từ giờ tôi sẽ đảm nhận khóa này cho tới cuối học kì. Tôi họ Trì, tên là Việt Thần, tên tiếng Anh là Chris, các em có thể kêu tôi là Chris, hoặc cũng có thể gọi là thầy Trì cũng không thành vấn đề."
Y xoay người bấm powerpoint, chuyển sang slide có tên tiếng Anh của mình, nói thêm: "Tôi đã giới thiệu xong rồi, mọi người cũng nên giới thiệu bản thân cho tôi biết chứ nhỉ, hi vọng nếu có gặp nhau ở bên ngoài, tôi cũng sẽ có thể nhớ được tên của các em mà còn biết đường chào hỏi."
Chất giọng của y cũng quyến rũ giống như khuôn mặt kia, làm cho các bạn nữ mê mẩn đến mức thất điên bát đảo, ai cũng tranh nhau giới thiệu bản thân. Trì Việt Thần cũng vô cùng kiên nhẫn, dù có là bạn nữ xinh đẹp đến cỡ nào cũng đối xử bình đẳng, không có chút thiên vị, những ai giới thiệu xong rồi đều được y mời ngồi, biểu hiện vô cùng ra dáng quý ông.
Các bạn nữ đều ngồi ở bàn trước, còn các bàn nam thì ngồi ở phía sau lớp trưởng.
Học sinh nữ giới thiệu xong thì tới lượt các học sinh nam, lớp trưởng ngồi ở phía ngoài cùng nên cũng là người phải giới thiệu đầu tiên, tiếp theo là Đồng Khải Văn, hắn cũng chỉ nói cho có lệ tên tiếng Trung cùng tên tiếng Anh, sau đó, không có sau đó, hắn cũng đâu phải Lê Hiểu Hàm thật.
Cả lớp giới thiệu xong rồi mới vào tiết.
Nếu như là dựa theo tình hình lớp học lúc bình thường mà nói, tiết phiên dịch chính là tiết học nhàm chán nhất, chỉ tổ gây buồn ngủ thêm. Nhưng hôm nay lại khác, khác về người, còn khác về cả phong cách, cách truyền tải thú vị, còn pha chút hài hước, mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, các bạn nữ học còn chưa thấy đã, còn các bạn nam cũng không còn ác cảm lúc ban đầu.
Học xong hai tiết, cũng là học xong thời khóa biểu cho hôm nay.
Đồng Khải Văn bỏ sách vào balo, không tính sẽ đi dạo trong trường, chân còn đang trong giai đoạn hồi phục, hôm nay tới đây chính là muốn hít thở chút không khí mới mẻ mà thôi, ở nhà lâu ngày hắn nghẹn đến phát hờn.
Đồng Khải Văn cũng không gọi tài xế riêng đến trường, hắn quyết định sẽ ngồi xe buýt đến chỗ vườn cây rồi mới kêu tài xế ra đón, quá phô trương sẽ không tốt cho Lê Hiểu Hàm, cậu vẫn còn cần học bổng hỗ trợ sinh viên nghèo.
Phải nuôi Hiểu Bắc, đúng là chỉ có thể nghèo hơn chữ nghèo.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, Đồng Khải Văn chợt thấy có chiếc xe dừng lại bên cạnh mình, còn bóp kèn.
Cửa kính hạ xuống, một khuôn mặt quá mức xinh đẹp liền xuất hiện ngay trước mắt hắn: "Lê Hiểu Hàm, nhà em ở đâu? Thầy cho em quá giang một đoạn."
Đồng Khải Văn thầm nghĩ: Thôi khỏi cám ơn!
Vừa muốn từ chối, một bạn nữ không biết từ lỗ nào chui ra nhảy tới ríu rít bên tai hắn: "Được thầy Trì đưa đón như vậy, tụi tớ muốn còn không được đâu, thầy Trì đúng là người tốt."
Người-tốt Trì Việt Thần cũng nhiệt tình mở cửa ghế phụ cho hắn, vỗ vỗ lên chỗ ngồi: "Vào đi, tôi cũng vừa rảnh, có thể đưa em về."
Đồng Khải Văn tiếp tục từ chối: "Nhưng mà thầy Trì, không tiện đường đâu, nhà em xa lắm."
Trì Việt Thần cười: "Lớp trưởng lớp em nói nhà em đi hướng đường lớn Tây Nam, vừa lúc tôi cũng muốn đi đường đó, sao có thể không tiện đường chứ?"
Đúng là địa chỉ nhà của Lê Hiểu Hàm, nhưng mà không phải địa chỉ nhà của hắn!
Đồng Khải Văn buồn bực trong lòng, cười gượng: "Nhưng như thế cũng làm phiền tới thầy quá."
Người tốt Trì lão sư híp híp mắt, cười nói: "Một chút cũng không phiền đâu."
Các bạn nữ đứng bên ngoài không khỏi ôm ngực cảm thán, sau đó cái nạng của Đồng Khải Văn lòng đang gào thét muốn từ chối đã bị lấy đi bỏ vào hàng ghế sau, hắn thì bị đỡ ngồi lên ghế phụ.
Trì Việt Thần vẫy tay chào tạm biệt các cô gái, check lại một lần xem cửa xe đã đóng kín hay chưa, nhiệt tình nhắc nhở Đồng Khải Văn: "Hiểu Hàm, thắt dây an toàn vào đi."
Đồng Khải Văn chỉ biết im lặng mà khóc thầm trong lòng: "...... Dạ, cám ơn thầy."
Móa, cảm ơn cc.
Nhà Lê Hiểu Hàm ngược hướng với nhà hắn có được không? Nhìn xe đi càng lúc càng xa, Đồng Khải Văn quả thực khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng biết được cái gì là sai một li, đi một dặm.