Chương : Sai khiến
Lê Hiểu Hàm không-giỏi-ăn-nói để lộ một chút tình cảm trước mặt Thiệu Trì, kết quả lại càng thu hoạch được nhiều tình cảm nồng cháy của anh, bị bắt ở trong văn phòng gần nửa tiếng mới được thả, cậu cũng cạn lời.
Vốn dĩ muốn vứt bỏ Thiệu Trì để về phòng làm việc, thế nhưng người kia lại đưa cho cậu một bảng kế hoạch, không liên quan đến công việc hiện tại, mà là có liên quan đến Hiểu Bắc, đó chính là kế hoạch làm trị liệu, nội dung rất chi tiết.
Thiệu Trì không cho Lê Hiểu Hàm thoát khỏi lồng ngực của mình, mà ôm cậu cùng xem bảng kế hoạch, cũng nói lên lý do mình làm vậy.
"Lúc trước anh không định sẽ cho em xem cái này, nó vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, hơn nữa anh cũng biết nếu anh can thiệp quá mức sẽ khiến em không thích. Nhưng mà anh nghĩ kĩ rồi, Hiểu Bắc là em của Tiểu Nam, cũng là em của anh, mọi chuyện anh làm đều là vì tình thân, em đừng giận anh nhé, Hiểu Bắc đáng để chúng ta làm như thế, hơn nữa cũng nên cho đứa nhỏ một chương trình trị liệu hoàn hảo nhất có thể, chúng ta cũng cần phải phối hợp để nhóc con có thể khỏe lại. Chuyên gia đã xem phương án chữa trị lúc trước của Hiểu Bắc, giờ lại có thêm sự xuất hiện của Tiểu Nam, phương án kia lại càng thêm hoàn chỉnh, cho nên anh muốn đưa cho em xem, nếu em đồng ý, anh sẽ cho người đi làm ngay, còn nếu em không đồng ý, thì tạm ngưng vậy."
Thật ra thì, ngoại trừ thật lòng hy vọng Hiểu Bắc có thể khỏe lên, Thiệu Trì còn có mục đích riêng, đó chính là Lê Hiểu Hàm.
Lê Hiểu Hàm nhìn bản kế hoạch, vẫn chưa trả lời Thiệu Trì, cậu cần thời gian để thích ứng sự biến đổi bất thình lình này.
"Tôi sẽ suy nghĩ kĩ." Lê Hiểu Hàm chọc vào cái móng vuốt trên eo mình, "Tôi về phòng cái đã."
"Không muốn động." Thiệu Trì bắt đầu chơi xấu.
"Mười phút sau anh sẽ có một cuộc hội nghị rất quan trọng, năm phút sau Lý Nham Hải sẽ tiến vào đưa tài liệu cho anh, Thiệu tổng." Vẻ mặt Lê Hiểu Hàm rất vô cảm.
Thiệu Trì đành phải yên lặng bỏ tay xuống, biết thế không cho em đến cái phòng đó làm thêm đâu, giờ em nắm giữ hành tung của anh rồi làm sao anh ăn đậu hũ nữa.
Khíu chọ.
Lê Hiểu Hàm được giải phóng, dùng ánh mắt sâu xa khẽ nhìn về phía Thiệu Trì, cầm bản kế hoạch kia đi ra ngoài.
Trước khi mở cửa, Thiệu Trì lên tiếng nhắc nhở: "Ngày mai đừng quên đưa Hiểu Bắc tới nhé, ba ngày nay Tiểu Nam không cho anh ngủ nổi luôn đấy."
"Ai mướn anh nói trước làm gì." Lê Hiểu Hàm nhún vai.
"Rồi rồi, là do anh tự chuốc lấy." Thiệu Trì giơ tay đầu hàng, "Thua bọn em rồi đấy."
Lê Hiểu Hàm phì cười: "Ừa, là do anh tự chuốc lấy chứ còn gì."
Lý Nham Hải đứng ở ngoài đang muốn gõ cửa : "......"
Đại khái cũng chỉ có mỗi mình Lê Hiểu Hàm mới có thể bật Thiệu tổng như vậy đi nhỉ, hơn nữa còn là anh tình tôi nguyện, thật đúng là chọc mù mắt chó!
"Hải ca." Trên mặt Lê Hiểu Hàm vẫn còn đọng lại ý cười.
"Vũ Phương có chuyện tìm em đó." Lý Nham Hải nói.
"Vâng, em sẽ qua ngay." Lê Hiểu Hàm đáp.
Lý Nham Hải nhìn tập tài liệu trong tay cậu, lập tức hiểu hết được mọi chuyện.
Vào trong cửa, Lý Nham Hải liền thấy Thiệu Trì nhìn cửa cười, nhưng vừa thấy hắn, nụ cười kia lập tức tắt ngúm.
Phân biệt đối xử ghê.
"Thiệu tổng, phương án kia có phù hợp với Hiểu Hàm không ạ?"
"Em ấy muốn từ từ thích ứng đã, về sau......"
Về sau hai chúng tôi sẽ ở chung, kế hoạch của mình đúng là hoàn mỹ quá đi.
Lý Nham Hải vô cùng thương xót cho Lê Hiểu Hàm, từ khi cậu bước chân vào cổng Trì Đằng, vận mệnh của tiểu thịt tươi đã hoàn toàn lọt vào tầm tay của boss.
Nhưng mà khoan, là ai khống chế ai thì chưa biết.
Hội nghị tiếp theo đều có sự tham dự của Thiệu Trì cùng Lý Nham Hải, Lâm Vũ Phương là người phụ trách cho project lần này nên cũng đến, anh ta cũng đưa Lê Hiểu Hàm đi theo, cuộc hội nghị ngày hôm nay còn có quản lý của hai công ty khác đến tham dự.
Nhóm của Lê Hiểu Hàm vào phòng họp trước, nhóm thứ hai cậu không biết mặt, nhưng nhóm thứ ba, Lê Hiểu Hàm lại vô cùng có ấn tượng với quản lý của nhóm đó, làm sao cậu có thể quên Quan Mẫn Tuấn - người yêu cũ của Thiệu Trì, cũng là người đã bị Diệp Hi chọc cho tức chết hôm nào chứ.
Hôm nay có thể thấy Quan Mẫn Tuấn cố tình thể hiện thật tốt, tóc tai gọn gàng, nước hoa nồng nặc, áo sơ mi cùng quần tây không có một nếp gấp nào, cà vạt cũng rất chỉnh chu, cái gì cũng vừa vặn, giống như đều đã được dùng thước đo thật kĩ.
Nhìn thấy Quan Mẫn Tuấn, Lê Hiểu Hàm cũng không thấy bất ngờ, nhưng không biết lúc Thiệu Trì bước vào, nhìn thấy người yêu cũ thì sẽ có phản ứng ra sao đây.
Tất nhiên là Thiệu Trì biết công ty bên kia sẽ đến tham dự, nhưng không ngờ Quan Mẫn Tuấn là người được cử đến, anh nhỏ giọng nói với Lý Nham Hải.
"Sao lại không báo cho tôi rằng Quan Mẫn Tuấn sẽ đến?"
"Giờ tôi cũng mới biết ạ, chắc là Quan tiên sinh cố ý giấu chuyện này đi."
"Cậu ta tới giờ uống thuốc rồi đúng không." Thiệu Trì thấp giọng rủa.
Lúc nãy ánh mắt của Hiểu Hàm làm toàn thân anh đều căng thẳng.
Lý Nham Hải cùng Lâm Vũ Phương đều biết lúc trước Thiệu Trì cùng Quan Mẫn Tuấn từng ở bên nhau, không khỏi lén nhìn về phía Lê Hiểu Hàm, nhưng mà Lê Hiểu Hàm cũng có thần thái riêng của mình, người khác hoàn toàn không thể get được cậu đang suy nghĩ đến gì, vẫn là một khuôn mặt lạnh nhạt như mọi khi.
Boss của chúng ta thật đáng thương.
Mục tiêu của Quan Mẫn Tuấn chính là Thiệu Trì, trong suốt buổi hội nghị, gã ta luôn mượn cơ hội để tiếp lời Thiệu Trì, còn Thiệu Trì lại tỏ vẻ không thèm quan tâm, Lý Nham Hải đành phải căng não ra trả lời thay cho ông chủ của mình.
Không biết có cưa được Lê Hiểu Hàm chưa nữa, thế méo nào lại lòi ra thêm một tên người yêu cũ, đau đầu.
Đối với Lê Hiểu Hàm mà nói, thật ra cậu không có bất cứ cảm giác đặc biệt nào, vẫn giống như mọi khi, được giao nhiệm vụ nào, cậu sẽ làm cái đó.
Trong suốt cuộc họp, sức chú ý của Quan Mẫn Tuấn đều đặt trên người Thiệu Trì, nên không phát hiện ra sự tồn tại của Lê Hiểu Hàm.
Họp xong, Quan Mẫn Tuấn đứng chắn những người khác, chiếm vị trí bên cạnh Thiệu Trì.
Lê Hiểu Hàm đi đằng sau chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, không suy nghĩ gì nhiều.
Cuộc họp kéo dài rất lâu, vì project lần này là do ba công ty hợp tác để khai thác, Trì Đằng mời cơm trưa, danh sách đã được ấn định sẵn, chỗ dùng bữa là chỗ hôm trước Lê Hiểu Hàm đã đến với nhóm ông Tiết.
Lê Hiểu Hàm là người được bổ sung sau, không có tên trong danh sách, cũng không muốn đến đó ăn, Lâm Vũ Phương không đi, Lý Nham Hải đi thay, cậu có đến cũng không có ý nghĩa gì.
Cậu đi ăn trưa với các chị thư ký xinh đẹp tại căn tin, ăn xong còn về phòng làm việc ngủ trưa một lát.
Sau khi thức dậy, Lê Hiểu Hàm đến toilet rửa mặt.
Lê Hiểu Hàm xối nước lạnh vào mặt để tỉnh táo lại, lau mặt xong, lại nhìn thấy Quan Mẫn Tuấn đang đứng bên cạnh mình.
Quan Mẫn Tuấn nhìn cậu cười cười, cũng không thèm để Lê Hiểu Hàm vào mắt, nhưng gã ta nghe người khác nói cậu đến đây làm trong phòng trợ lý.
"Nhóc đẹp trai, lát nữa bưng cho tôi và Thiệu tổng hai ly cà phê nhé." Quan Mẫn Tuấn cười, nhìn vào trong gương vuốt ve cái đầu không biết đã xịt bao nhiêu lớp keo.
Lê Hiểu Hàm cũng cười, đối với Quan Mẫn Tuấn, cậu không hề có bất cứ khúc mắc nào.
"Vâng."
Năm phút sau, phòng làm việc của Thiệu Trì truyền tới tiếng gõ cửa.
Thiệu Trì đang ngồi đối diện với Quan Mẫn Tuấn, trông anh rất nghiêm túc.
Nhìn thấy Lê Hiểu Hàm, gương mặt nghiêm nghị của anh hiện lên vài phần dịu dàng.
"Tôi tới đưa cà phê." Lê Hiểu Hàm nói.
"Anh có uống cà phê đâu." Thiệu Trì không hiểu.
"Do em bảo cậu ấy đem lên." Quan Mẫn Tuấn nói.
Tất nhiên là Lê Hiểu Hàm biết Thiệu Trì không thích uống cà phê, cậu và anh đều thích uống trà như nhau, nhưng Quan Mẫn Tuấn là khách, cậu lười lời qua tiếng lại, chuyện của Thiệu Trì thì tự anh hãy giải quyết, không liên quan đến cậu.
"Cậu dám tự tiện sai khiến người của tôi?" Thiệu Trì bắt đầu không vui.
Tôi còn chưa dám bảo Hiểu Hàm châm trà đổ nước, vừa đến đã dám sai bảo em ấy, bộ coi tôi là không khí à?
"Thiệu Trì, có phải anh hơi quá lời rồi không, em chỉ bảo nhóc đẹp trai này pha cho chúng ta ly cà phê, có vấn đề gì sao?"
"Cậu chạy đến công ty của tôi, sai sử người của tôi, chẳng lẽ không phải là vấn đề?"
"Anh nhỏ nhen như thế từ khi nào vậy." Quan Mẫn Tuấn bị Thiệu Trì làm cho xấu hổ, trong lòng cũng không vui, càng quá quắt hơn là cậu trai trẻ tuổi kia còn nghe hết cuộc trò chuyện giữa cả hai, nỗi nhục này rửa tới bao giờ mới hết.
"Nếu cậu không tới đây để bàn công việc, thì tôi cũng không rảnh để tiếp chuyện cậu nữa." Mặt Thiệu Trì lạnh tanh.
Hiếm khi Lê Hiểu Hàm thấy Thiệu Trì nổi giận, cậu không biết giờ mình nên đi ra, hay là tiếp tục đứng tại đây chờ xem.
"Thiệu Trì, anh thay đổi rồi." Quan Mẫn Tuấn trách móc.
"Quan Mẫn Tuấn, tôi chỉ hi vọng cậu tỉnh táo một chút, nếu cậu cứ mãi cố chấp như thế, ngay cả làm bạn bè với nhau cũng không được đâu."
"Vì Diệp Hi đúng không?"
"Với ai cũng không liên quan gì đến cậu đâu, cậu cứ về suy nghĩ lại những lời của tôi đi, về sau chúng ta chỉ là bạn hợp tác làm ăn, mấy chuyện khác, miễn bàn."
Biểu tình Quan Mẫn Tuấn vô cùng ấm ức, tầm mắt Thiệu Trì vẫn hay lia về phía Lê Hiểu Hàm, hận không thể giải thích cho cậu tại sao mình lại ở chung với Quan Mẫn Tuấn, nhưng tất nhiên là Lê Hiểu Hàm không muốn chạm mắt với anh.
Cạch, cửa bị đóng lại, động tác rất nhẹ nhàng.
Nhưng Thiệu Trì lại cảm thấy Lê Hiểu Hàm giận, sáng hôm nay may mắn lắm mới có tiến triển, kết quả lại bị tên Quan Mẫn Tuấn làm hỏng, tức chết mất, thật muốn đá văng tên kia ra ngoài, tới đây khoe khoang cái gì cơ chứ, ai rảnh xem.
Quan Mẫn Tuấn không biết mình đã phá hỏng tâm trạng của Thiệu Trì, lèo nhèo: "Em không biết anh thích Diệp Hi ở chỗ nào nữa."
Thiệu Trì lạnh lùng trừng gã ta một cái: "Không có chuyện gì khác thì đi về, lát nữa tôi còn phải đi họp."
Quan Mẫn Tuấn tức điên: "Anh ghét em tới mức đó luôn hả?"
"Đúng vậy, ông đây rất rất rất ghét cậu." Thiệu Trì đứng lên, ngồi lại vào bàn làm việc của mình.
Hai ly cà phê hòa tan do Lê Hiểu Hàm đưa tới bị ngó lơ, lát sau liền bị dì lao công vào dọn dẹp đem đi đổ.
Còn Quan Mẫn Tuấn, chọc giận Thiệu Trì rồi đành vơ lấy áo khoác bỏ về.