Ai Là Siêu Sao

chương 71: đau lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đau lòng

Edit: Bánh

Ngày quốc tế thiếu nhi là một ngày kỷ niệm rất đáng nhớ, là ngày mà Thiệu Nam và Hiểu Bắc nhận lại nhau.

Vừa mới gặp nhau, hai nhóc con đã hòa nhập rất nhanh, cùng chơi với nhau, nhưng trên cơ bản vẫn là do Thiệu Nam dẫn dắt, Hiểu Bắc toàn là bị kéo đi.

Khó khăn lắm mới được gặp em trai, Thiệu Nam liền thực hiện dự định suốt mấy ngày nay của mình, cho Hiểu Bắc xem đàn dương cầm mà mình thích nhất, còn có cả đồ chơi, cái miệng nhỏ liếng thoắng, giới thiệu từng cái cho em trai nghe.

Hai nhân vật làm nền là Diệp Hi và Trì Việt Thần đã đến phòng trà dùng trà, nghe nói dạo gần đây Thiệu Trì đã chế ra công thức pha trà mới, phải đến uống thử mới được, Thiệu Trì và Lê Hiểu Hàm không rảnh để theo bọn họ đi thưởng trà, Lưu Vũ Côn vẫn hoàn thành chức trách của mình, đến phòng bếp làm cơm trưa cho Hiểu Bắc.

Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm lặng lẽ đi theo hai nhóc con để trông chừng bọn nhỏ, Thiệu Trì cầm di động chụp hình rồi lại quay video, thi thoảng sẽ bảo Lê Hiểu Hàm xuất hiện trong khung hình một chút, còn anh tự mình lồng tiếng tường thuật lại chuyện đang diễn ra.

Lúc Thiệu Nam dẫn Hiểu Bắc đến phòng luyện đàn, Lê Hiểu Hàm đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra ở lớp học nhạc tại Cát Đường, chuyện của Hiểu Bắc, cậu nghĩ mình cần phải thương lượng với Thiệu Trì một chút, hôm nay cậu đưa đứa nhỏ đến đây chính là có thành ý, muốn cho Thiệu Trì có cơ hội nhận mặt em trai của mình.

"Có một việc tôi quên nói cho anh." Hai người đang đứng ngoài cửa, Lê Hiểu Hàm tựa vào khung cửa, nói với Thiệu Trì.

Thiệu Trì đang quay video, anh ngoảnh lại nhìn cậu, bàn tay cầm điện thoại vẫn nâng cao.

"Có chuyện gì."

"Hôm tôi đưa Hiểu Bắc đến lớp thanh nhạc tại Cát Đường, giám đốc sản xuất của công ty, hình như là người thân hay là bạn của Diệp Hi gì đó, nói là Hiểu Bắc có thiên phú trong việc ca hát, không biết có thể tạo điều kiện cho đứa nhỏ phát triển ở mặt này được không, ca hát có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng của nó, làm cho đứa nhỏ có thể mở miệng nhiều hơn, giúp nó khỏi bệnh, tôi thấy chúng ta có thể xem xét khía cạnh này."

"Em nói Vũ Cảnh Thước đó hả? Anh ta là anh trai của Diệp Hi. Nếu Hiểu Bắc đã có thiên phú, cứ để cho Vũ Cảnh Thước dạy bảo thêm là được, dù sao thì công ty âm nhạc kia cũng là do nhà anh ta thành lập." Thiệu Trì nói.

"Tôi cứ tưởng anh ta chỉ là giám đốc sản xuất." Lê Hiểu Hàm thấy mình quá khờ khạo.

"Trong giới giải trí, ai mà chẳng có ô dù, chuyện này của Hiểu Bắc anh sẽ nhớ kỹ rồi suy xét sau, nếu học thì phải theo học một người thầy chuyên nghiệp mới được, không thể để lãng phí thiên phú của nhóc con." Thiệu Trì cười.

Thiệu Nam và Hiểu Bắc ở chung rất vui vẻ, Tiểu Nam hoàn toàn có thiên phú trong việc làm anh, Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm cũng không cần phải theo sát hai nhóc tỳ, chỉ giữ khoảng cách không xa không gần mà theo sau, một lát sau thì gọi dì Lý lên trông, bọn họ cũng đến phòng trà uống trà tán gẫu.

Dùng cơm trưa xong, Diệp Hi cùng Trì Việt Thần đều có việc phải về trước.

Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc cũng đi ngủ trưa.

Dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào, Hiểu Bắc vẫn luôn ỷ lại Lê Hiểu Hàm, vừa ăn xong, đứa nhỏ liền rúc vào trong lòng cậu ngáp ngủ, mí mắt dần sụp xuống, cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ nữa, ngủ thiếp đi rồi.

Thiệu Nam thấy Hiểu Bắc ngủ trưa cũng thấy buồn ngủ lây, thế nhưng nhóc con chỉ tựa vào người Lê Hiểu Hàm ngủ, lát sau vẫn là do Thiệu Trì ôm vào trong phòng.

Đại khái là như đã có dự tính trước về những tháng ngày sau này của Hiểu Bắc, trong phòng của Thiệu Nam giờ đã có thêm một chiếc giường thứ hai cùng mẫu mã với cái cũ, chăn ga gối nệm cũng chung một màu sắc kiểu dáng, Lê Hiểu Hàm đặt Hiểu Bắc đang ngủ say lên trên giường, trên chăn còn có mùi nắng mai do được phơi dưới ánh mặt trời, rất thoải mái, có thể thấy được lần này Thiệu Trì rất nghiêm túc trong khâu chuẩn bị để chào đón Hiểu Bắc đến đây.

Hai gương mặt nhỏ non nớt đáng yêu ngủ ngoan trên giường riêng, cũng khá thú vị, vì để tránh cho hai đứa nhỏ dọa sợ lẫn nhau sau khi tỉnh dậy, thế nên mới đặt hai nhóc tỳ ở hai cái giường khác nhau như thế.

Thiệu Trì dạo gần đây bị nghiện các thể loại selfie cùng quay video, nhịn không nổi mà móc điện thoại ra chụp mấy tấm, còn quay thêm một cái video dài giây.

Đối với đam mê của anh, Lê Hiểu Hàm cũng bó tay, quay đầu rời phòng trước.

Đi xuống lầu, Lê Hiểu Hàm nhìn thấy Lưu Vũ Côn đang thu dọn ba lô nhỏ của Hiểu Bắc.

"Từ giờ về sau Hiểu Bắc sẽ ở đây luôn hay về nhà đây?" Anh tự biết mình hỏi thì có hơi nhiều chuyện, nhưng nếu không hỏi, chắc chắn Lê Hiểu Hàm sẽ tiếp tục rối rắm.

Thật ra tâm bệnh của Lê Hiểu Hàm còn nghiêm trọng hơn so với cả tâm bệnh của Hiểu Bắc.

"Tạm thời cứ về nhà đã, mọi thứ vẫn chưa ổn định, không nên thay đổi thói quen sinh hoạt của Hiểu Bắc." Lê Hiểu Hàm đáp.

Lưu Vũ Côn cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Lê Hiểu Hàm cầm khăn lau mồ hôi cho Hiểu Bắc, xếp lại thật gọn gàng rồi bỏ vào trong ba lô.

Thiệu Trì xem các cục cưng ngủ đủ rồi, anh đứng trên lầu, vẫy tay kêu Lê Hiểu Hàm: "Hiểu Hàm, lên đây với anh một chút."

"Hả?"

"Tới phòng làm việc với anh."

"Ừm."

Lưu Vũ Côn đi theo dì Lý xuống bếp chuẩn bị bữa xế cho hai nhóc con, dì Lý biết thường ngày Lưu Vũ Côn là người chăm sóc cho Hiểu Bắc, sau này đứa nhỏ sẽ đến đây sống, cần phải biết thêm về thói quen ăn uống của Hiểu Bắc mới được.

Từ trước đến nay phòng làm việc luôn là lãnh địa của Thiệu Trì, Thiệu Nam không thích căn phòng này, vì nơi này không có đồ chơi mà nhóc con thích nhất, hơn nữa chỉ cần ba ba bước chân vào đây, sẽ ngồi lỳ trên bàn làm việc xem tài liệu, lực chú ý dành cho nhóc con cũng sẽ giảm đi một nửa.

Ở một chỗ khuất, Thiệu Trì liền nắm tay Lê Hiểu Hàm, kéo cậu vào trong phòng.

Căn phòng được xây theo hướng nam - bắc, từ phòng làm việc của Thiệu Trì có thể nhìn ra vườn hoa, thế nhưng thứ hấp dẫn Lê Hiểu Hàm không phải là cảnh ngoài kia, mà là đống sách với các kí tự khác nhau được xếp ngay ngắn trên kệ sách cổ, là một sinh viên chuyên ngành ngoại ngữ, sức hấp dẫn của những cuốn sách này đối với cậu là không thể chối từ.

"Thích mấy cuốn sách này sao?"

"Ừm, năm nào khai giảng, giảng viên cũng đưa cho học sinh một danh sách tổng hợp, thế nhưng tôi không có thời gian để đến thư viện mượn xem." Giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

"Về sau em muốn xem lúc nào thì cứ đến xem lúc nấy." Thiệu Trì tựa vào tủ sách, nói.

"Bảo tôi đến đây là có chuyện gì muốn nói sao? Không tiện để bọn họ nghe à?"

"Sẵn tiện ngày hôm nay, anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một chút." Thiệu Trì nghiêm túc, vẻ mặt lưu manh thường ngày đã không còn nữa.

Lê Hiểu Hàm tiện tay rút ra một cuốn sách tiếng Trung, đáp: "Ừm, anh muốn nói chuyện gì."

"Có hai chuyện, một là quan hệ của chúng ta, hai là tương lai của Hiểu Bắc." Thiệu Trì bình tĩnh nói, "Chuyện Hiểu Bắc em không cần vội, nói chuyện chúng ta trước đã."

Đối với quan hệ giữa cả hai, đến bây giờ Lê Hiểu Hàm vẫn còn rất mơ hồ, ban đầu cậu còn có chút phản cảm, thế nhưng giờ lại ôm chút chờ mong, cậu không biết liệu mình có cảm giác gì với Thiệu Trì không, ít nhất là giờ đây lúc bọn họ hôn môi cậu cũng không còn cự tuyệt nữa, thi thoảng còn hôn lại.

Cả hai biết nhau từ tháng năm ngoái, đến bây giờ đã được tháng, nói cách khác, mối quan hệ mập mờ giữa cả hai đã bước vào tháng thứ , từ nhỏ cho đến lớn, Lê Hiểu Hàm học tiểu học, cấp hai, cấp ba, thậm chí là đi học đại học cũng chưa từng quen biết lâu dài tới mức đó với người khác, lại càng khỏi nói đến những mối quan hệ thân mật như thế.

Mối quan hệ với Thiệu Trì lại càng lằng nhằng phức tạp, không thể nói bỏ là bỏ ngay được.

"Chúng ta có quan hệ gì à....." Lê Hiểu Hàm nghiêng đầu, đặt sách trên đùi mình, ngón tay lật trang đầu tiên ra, nhưng lại không cúi đầu xem, "Anh là anh cả của Tiểu Nam, tôi là anh hai của Hiểu Bắc, thế nên tôi cũng không biết chúng ta là gì của nhau."

Nếu không phải thảo luận một cách nghiêm túc về chuyện của cả hai, Thiệu Trì sẽ tiến tới nắm lấy cằm Lê Hiểu Hàm, hoặc là hôn cậu, hoặc là dùng ngón tay xoa vào đó.

"Lê Hiểu Hàm, anh đang nghiêm túc."

"Tôi cũng đang nghiêm túc."

"Nếu em đã nói thế, từ giờ về sau em là người của anh."

"Anh vừa mới nói là thảo luận."

"Dù sao em cũng đâu nghĩ ra được, thôi cứ để anh quyết định thay em đi."

"Anh quyết định có nhanh quá không vậy."

"Nhanh sao? Anh cảm thấy đã tới lúc rồi, ngoại trừ lên giường với nhau, anh thấy những chuyện cần làm đều làm cả rồi, thế nên giờ này mà còn suy nghĩ thì mới là làm chuyện dư thừa đó."

"Chúng ta vẫn cứ thảo luận tiếp đi......"

"Không được, về sau ngoại trừ là bạn trai của nhau, chúng ta còn là người thân, mối quan hệ này đã được xác định rồi."

"......"

"Coi như em đã đồng ý. Chúng ta bàn bạc chuyện thứ hai đi."

Vừa nãy còn tưởng Thiệu Trì đã bớt lưu manh rồi, ai ngờ vừa khen được ba giây đã hiện nguyên hình.

Xong đề tài đầu tiên, Thiệu Trì không đè nén tình cảm của mình nữa, ngồi ngay xuống bên cạnh Lê Hiểu Hàm, bàn tay hư hỏng lại bắt đầu đi du lịch trên người cậu, Lê Hiểu Hàm liền cầm cuốn sách trên đùi lên đập vào móng vuốt của ai kia một cái.

"Nói chuyện chính."

"Ừm."

"Lúc nãy anh nói bàn chuyện tương lai của Hiểu Bắc."

Thiệu Trì rút bàn tay bị đánh cho đỏ lên về, xoa xoa: "Hung dữ quá à."

Anh sắp lột cả áo sơ mi của tôi xuống rồi đó, không hung dữ thì muốn gì nữa, Lê Hiểu Hàm cạn lời.

"Không nói nữa thì thôi, kệ anh, tôi đi coi hai đứa nhỏ ngủ."

"Đừng đi mà, để anh nói." Thiệu Trì thay đổi tư thế, anh ôm hờ Lê Hiểu Hàm. "Dự tính của anh là thế này, về sau Tiểu Nam cùng Hiểu Bắc tất nhiên là phải ở chung với nhau, hay là bọn em dọn qua đây luôn đi, muốn mua nhà mới thì cũng phải tốn mấy năm, cứ đi thuê nhà như thế thì cũng bất tiện. Không phải anh chê em, nhưng em cũng biết là anh đau lòng em và Hiểu Bắc, trước kia anh không biết tới chuyện của đứa nhỏ, nhưng giờ đã biết rồi thì sao có thể làm ngơ được chứ."

Thiệu Trì đi con đường dịu dàng thâm tình làm Lê Hiểu Hàm trở tay không kịp, từ trước đến nay, ai ai cũng ra vẻ thông cảm cùng thương hại cho cậu, nhưng có mấy ai thật sự đau lòng vì cậu, hơn nữa cậu cũng chưa bao giờ thân cận với ai, thế nên cậu rất sợ mỗi khi ai đó tỏ vẻ dịu dàng với mình.

Vì vẫn chưa được ai đối xử dịu dàng, thế nên không biết cách để đáp lại.

"Tôi hiểu ý của anh, hôm anh đưa phương án cho tôi, tôi cũng đã xem kỹ rồi, tôi đồng tình với cách làm của anh, cũng biết đó đều là vì sức khỏe của Hiểu Bắc...." Lê Hiểu Hàm cúi đầu.

"Dọn qua đây đi, Hiểu Bắc không muốn xa em, mà em cũng đâu muốn tách Tiểu Nam và Hiểu Bắc ra đâu đúng không, hai đứa nhỏ đã mất mấy năm chung sống bên nhau rồi, giờ là lúc cần phải bù lại cho cả hai." Giọng điệu của Thiệu Trì có vài phần cầu xin, thấy Lê Hiểu Hàm có chút xiêu lòng, anh liền cố gắng, "Còn nữa, mấy năm nay em cũng là vì chuyện của Hiểu Bắc mà dở lỡ chuyện học hành, anh biết hai tuần nữa em còn phải thi chứng chỉ phiên dịch, nhưng vì bệnh của đứa nhỏ mà thời gian xem sách cũng không có, anh nói không sai chứ. Giờ Hiểu Bắc có điều kiện sống tốt hơn, phương thức trị liệu tốt hơn, mọi thứ mà em phải gánh vác lúc trước giờ đã có anh thay em chống đỡ, không tốt sao em? Tiểu Nam và Hiểu Bắc bỏ lỡ mất bao nhiêu năm thì em cũng là bấy nhiêu năm, Hiểu Hàm, nghe lời anh đi."

"Trước mặt Tiểu Nam và Hiểu Bắc, em là anh lớn, nhưng ở trước mặt anh, em cũng chỉ là một cậu em trai thôi, em hiểu chứ."

Nhân lúc Lê Hiểu Hàm vẫn còn trầm mặc, Thiệu Trì liền kéo Lê Hiểu Hàm vào trong lòng, để cậu tựa vào vai mình, dù cậu có đang dự tính chuyện gì, anh biết những gì mình vừa nói cậu đều nghe được, cũng sẽ suy xét thật kỹ, vì anh biết từng câu từng chữ của anh đều chọc trúng tim đen của người kia.

"Anh muốn cùng em nhìn Tiểu Nam và Hiểu Bắc lớn lên, quá trình trưởng thành của bọn nhỏ không thể thiếu em, cũng không thể không có anh."

"Có lẽ em sẽ lo rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ không được lâu dài, nhưng sao em không thử tự cho bản thân em một cơ hội, cũng là cho gia đình của chúng ta một cơ hội, có thể đi đến ngày nào thì cứ đi đến ngày đó, ít nhất em cũng sẽ không hối hận."

Lê Hiểu Hàm bị chọc đúng tim đen, hốc mắt đã nóng bừng.

Cậu vẫn luôn không biết cách để bày tỏ cảm tình của mình.

Có người đau lòng vì mình, có người chịu gánh vác trách nhiệm giúp mình, có người muốn mình hạnh phúc, cũng đáng để suy ngẫm chứ nhỉ.

Nhưng mà, nếu như vậy thì có phải cậu đang ăn cơm mềm hay không?

Ăn cơm mềm: chỉ những người ăn bám.

---------------

Chương sau đổi xưng hô!!

Khs tôi làm truyện nào là truyện đó lại có những master chuyên ngành dỗ ngọt, bên kia có Lục-"được không em"-Hành, thì bên này lại có Thiệu-"để anh lo"-Trì =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio