Chương cố lên
Máy bay vững vàng hạ cánh tại sân bay, nhóm Lê Hiểu Hàm cũng nhanh chóng tới nơi cần tới.
Nhóm tiếp đón đã đến sân bay từ sớm, bọn họ chỉ cần lên xe là xong, hành lý sẽ có người phụ trách, Lưu Vũ Côn chỉ phụ trách Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc hai người tùy thân vật phẩm.
Lý Nham Hải cũng đi chung ngày, nhưng không cùng chuyến bay, sáng hôm đó hắn phải về công ty dự một cuộc họp khẩn cấp, không thể đi cùng với Thiệu Trì và những người khác.
Bởi vì đến khách sạn trước, Thiệu Trì cũng không bận gì mấy, còn có thời gian chơi cùng bọn nhỏ.
Khách sạn mà bọn họ cũng chính là khách sạn sao mà Thiệu Trì chọn để tổ chức đại hội cổ đông, hơn nữa anh còn chọn một căn villa bên trong khách sạn, gần sân gôn, bên trong còn có một cái bể bơi loại nhỏ, giờ đang là mùa thích hợp để đi bơi, Thiệu Trì quyết định đưa Thiệu Nam Hiểu Bắc xuống nước chơi đùa, Hiểu Bắc còn có một cái phao bơi màu xanh nước biển.
Lê Hiểu Hàm cũng biết bơi lội, thế nhưng cậu đã không xuống nước rất nhiều năm rồi, có hơi gượng gạo một tí, mới đầu chỉ đứng ở chỗ nước nông chơi với Hiểu Bắc, Thiệu Nam lại như cá gặp nước, nhóc con đã được cho tập bơi từ lúc mới sinh được không lâu, mùa hè năm nào cũng được Thiệu Trì dạy bơi lội, nếu không phải ba ba thì sẽ là các chú khác dạy.
Villa độc lập còn có hai nhân viên phục vụ riêng đi theo, chuẩn bị trà chiều cùng đồ uống cho bọn họ, đám trẻ chơi vô cùng vui vẻ, Thiệu Nam muốn thi bơi với Thiệu Trì, Hiểu Bắc thì ở trong phao bơi chơi đùa, vừa nhìn vừa học, rất nhanh đã có thể bắt chước được động tác của hai cha con kia.
Lê Hiểu Hàm quen với nước rồi, lấy lại cảm giác bơi xong cũng tham gia cuộc thi.
Lưu Vũ Côn dọn dẹp hành lý xong cũng đến nhập hội, thế nhưng chủ yếu là trông Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc chứ không phải thật sự xuống dưới bơi lội.
Có Lưu Vũ Côn ở đây, Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì cũng không cần quá chú ý Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc, bọn họ có thể thoải mái bơi lội.
Có trẻ con, Thiệu Trì cũng không dám động tay động chân với Lê Hiểu Hàm, nhiều nhất cũng chỉ dám lặng lẽ sờ mông Lê Hiểu Hàm, căng tròn lại đàn hồi, qυầи ɭóŧ dưới thân anh cũng bắt đầu thấy căng chặt.
Bị quấy rầy, Lê Hiểu Hàm liền đánh vào bả vai Thiệu Trì, vứt anh qua một bên, bơi về phía hai đứa nhỏ, cũng chuẩn bị lên bờ uống nước, đồng thời nhắc bọn chúng đừng chơi quá nhiều.
"Khát thì nhớ lên uống nước, biết chưa?"
"Dạ!" Thiệu Nam trả lời thay cho Hiểu Bắc.
Lê Hiểu Hàm lên bờ, Thiệu Trì vẫn tiếp tục ở trong bể bơi, làm một tấm gương tốt, hướng dẫn Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc học bơi lội.
Lưu Vũ Côn thấy Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc có thể tự chơi với nhau, cũng xuống bơi vài vòng.
Mười phút sau, Lê Hiểu Hàm mặc đồ bơi có-chút-gợi-cảm liền xách hai đứa nhỏ lên bờ, đây là lần đầu tiên Hiểu Bắc xuống nước, không thể ngâm mình lâu được.
Hiểu Bắc vẫn chơi chưa đã, thế nhưng vẫn không phản kháng, uống xong hơn nửa ly nước trái cây liền nhìn chằm chằm về phía Thiệu Trì vẫn còn ở trong bể.
Lê Hiểu Hàm đứng ở trên bờ, đề nghị: "Hai người bơi đua hai vòng thử đi?"
Lưu Vũ Côn cùng Thiệu Trì đều không ngại: "Được."
Nghe thấy người lớn chuẩn bị so tài, Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc đang ngồi ở bên ghế bành uống nước cũng bắt đầu cổ vũ, thắng hai trong ba, khiến các bạn nhỏ cảm thấy vô cùng phấn khích.
Trận đấu bắt đầu!
Thiệu Nam ngồi không được, đứng bên cạnh bể bơi hô to: "Ba ba, cố lên! Ba ba, cố lên!"
Lực chú ý của Hiểu Bắc cũng đặt trên bể bơi, lúc Thiệu Nam cổ vũ cho Thiệu Trì, đứa nhỏ nhìn về phía Lưu Vũ Côn.
Lê Hiểu Hàm không thèm để ý đến trận đấu giữa hai người, cậu càng để ý đến Hiểu Bắc hơn, nhìn khẩu hình miệng của Hiểu Bắc, cùng nó cổ vũ cho bọn họ.
"Cố lên! Cố lên!" Lê Hiểu Hàm ngồi xổm xuống bên cạnh hai đứa nhỏ.
Mãi cho đến khi Thiệu Trì cùng Lưu Vũ Côn bơi tới vòng thứ ba, Hiểu Bắc mới há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Cố lên."
Lê Hiểu Hàm hôn trán Hiểu Bắc, khích lệ đứa nhỏ: "Hiểu Bắc giỏi quá, chúng ta tiếp tục cố lên!"
Thiệu Nam thấy Lê Hiểu Hàm hôn Hiểu Bắc cũng thò đầu qua, nói: "Ca ca, em cũng rất giỏi." Chớp chớp mắt, hôn em nữa.
Lê Hiểu Hàm cười, hôn trán Thiệu Nam: "Tất nhiên rồi, em cũng rất tuyệt!"
Để Hiểu Bắc có thể nói nhiều hơn, Lê Hiểu Hàm bảo hai người trong bể bơi hãy bơi thêm mấy vòng nữa, mãi cho đến khi cả hai sắp kiệt sức mới được lên, thật sự là mệt chết đi mất, bị hai đứa nhỏ chơi hư.
Nhưng khi nghe được Lê Hiểu Hàm nói rằng Hiểu Bắc đã nói ra hai chữ cố lên, cả hai đều cảm thấy bao mệt mỏi lúc nãy đều đáng giá.
Trước khi mặt trời lặn, ba người đưa cặp song sinh về phòng, tắm rửa rồi thay quần áo.
Nhiệm vụ tắm rửa cho hai em trai được giao cho Lê Hiểu Hàm, lúc đưa hai đứa nhỏ sạch sẽ chỉnh tề ra khỏi phòng tắm, Lưu Vũ Côn đã bận bịu trong nhà bếp, làm cơm tối cho Hiểu Bắc cùng với các đầu bếp khác.
Đưa hai đứa em đến sô pha mà Thiệu Trì đang ngồi, để anh chơi với bọn chúng, Lê Hiểu Hàm cũng tự mình đi tắm.
Sau khi tắm rửa thoải mái, Lê Hiểu Hàm cảm thấy hơi mệt mỏi, có lẽ là do đã lâu không bơi trong nước, cánh tay có chút đau nhức, đương nhiên điều này sẽ không thành vấn đề trong việc chăm sóc hai đứa nhỏ, cho chúng ăn tối rồi đi ngủ.
Nửa tiếng trước khi ăn tối, Lý Nham Hải đã tới nơi, hắn cũng ở trong biệt thự, những người khác đến muộn hơn sẽ ở trong phòng cho khách của khách sạn.
Sau khi ăn tối, hai đứa nhỏ mệt mỏi lăn ra ngủ trên giường, chuyện cổ tích còn chưa kịp nghe, ngay cả tư thế ngủ cũng giống hệt nhau, villa không giống nhà mà chỉ có một cái giường lớn. Để hai đứa nhỏ khỏi rơi khỏi giường vào ban đêm, tránh cho họ rơi khỏi giường vào ban đêm, Lê Hiểu Hàm cùng Lưu Vũ Côn đã đặt một tấm thảm và hai chiếc mền ở hai bên giường, Lưu Vũ Côn cũng sẽ ngủ trong này, phải có người canh chừng hai đứa nhỏ mới được.
Ở nhà của Thiệu Trì tại thành phố A, Lê Hiểu Hàm ngủ một mình một phòng, nhưng trong căn villa này, tuy cũng có đủ phòng, nhưng Thiệu Trì lại kéo cậu vào phòng anh, tối nay nhất định anh phải làm gì đó mới được.
Phần eo bị gông cùm xiềng xích trói lấy, Lê Hiểu Hàm quay đầu lại: "Không phải anh đang bàn chuyện công tác với Hải ca sao?"
"Làm việc cũng phải có điểm ngừng." Thiệu Trì liếm cái ót trắng nõn của Lê Hiểu Hàm, "Sao anh dám để em cô đơn một mình trong phòng chứ, tịch mịch lắm."
"Em rất thích tịch mịch, ui, có thể để em ngồi trên sô pha trước có được không hả."
"Không cần, anh thích tư thế này, em không cảm thấy làm □□ ở trên cửa rất có tính khiêu chiến sao?"
"Ai muốn làm gì với anh hả...... Ưʍ....."
Thiệu Trì đã tơ tưởng cậu cả một buổi tối làm sao còn có tâm trạng nghe mấy lời phản kháng ngoài miệng của Lê Hiểu Hàm, thân thể vẫn là thành thật hơn.
Tắm rửa xong, Lê Hiểu Hàm mặc áo thun quần đùi rộng thùng thình, Thiệu Trì lột quần cậu ra, cặp chân dài trần trụi lọt vào tầm mắt anh, một bàn tay không nhịn được mà mò ra phía sau tìm kiếm.
Lê Hiểu Hàm bị hôn đến điên cuồng, lại bị Thiệu Trì tìm được điểm mẫn cảm, cả người choáng váng, ỡm ờ một tí liền bị đẩy lên trên giường, điều gì đến rồi cũng sẽ đến......
【→→→↑↓↑↓↑↓↑↓↑↓→→→】[có cl =)))]
Sau khi xong chuyện, Lê Hiểu Hàm nằm trên gối không muốn cử động, giờ nhấc tay một cái thôi cũng khiến cậu thấy mệt, còn Thiệu Trì lại trông có vẻ vô cùng thỏa mãn mà vuốt ve eo cậu, hình như còn muốn làm thêm lần nữa.
Nhìn thấu được ý định của người kia, Lê Hiểu Hàm kéo chăn lên, chỉ chừa cho anh một cái bả vai, Thiệu Trì hôn lên đó: "Được rồi, tối nay tha cho em."
"Không biết xấu hổ." Rõ ràng chính là do anh ta động thủ trước, thế mà mình bị đưa lên giường rồi, đã vậy còn nằm dưới, mình bị dụ dỗ, còn bị dụ dỗ bởi một ồng chú già.
Tất nhiên là kỹ thuật trên giường của Thiệu Trì đúng là không chê được chỗ nào, hôn cũng giỏi, về cơ bản thì cậu rất hưởng thụ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như mèo mù vớ được cá chết của người kia, Lê Hiểu Hàm liền thấy ghét.
Tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ trong phòng sẽ không truyền tới phòng kế bên, sau màn vận động kịch liệt trên giường, Thiệu Trì và Lê Hiểu Hàm chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đây là lần đầu tiên của cậu, tuy lúc đầu có chút khó khăn trong công tác khuếch trương, nhưng về sau vẫn rất thoải mái, chỉ là vẫn có chút chưa quen, dù gì thì cảm giác mặt sau bị mở rộng vẫn có gì đó rất lạ lẫm.
"Sau này làm nhiều rồi sẽ ổn." Đó là câu an ủi của Thiệu Trì,
"...... Em không muốn nói chuyện với anh nữa." Giọng nói Lê Hiểu Hàm có hơi mềm mại pha chút kiệt sức, tựa như đang làm nũng.
Thiệu Trì nghe vào liền thấy ngứa ngáy, thân dưới vừa mới xong trận lại sắp sửa ngẩng cao đầu, nhưng anh vẫn nhịn, mọi chuyện đêm nay đều vô cùng thuận lợi, Lê Hiểu Hàm không bị chảy máu, hai ngày nữa lại làm tiếp, thế nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản như hôm nay đâu, anh chính là một người đàn ông □□ tràn đầy đó nha.
Cuối cùng, hai người vẫn đi ngủ.
Hôm sau, Thiệu Trì dậy sớm tập thể dục, Lê Hiểu Hàm dậy trễ hơn mọi khi tận nửa tiếng, sau một buổi tối, mông vẫn cảm thấy hơi kì, nhưng sau khi làm xong, người kia đã bôi thuốc cho cậu rồi nên nơi đó không xuất hiện hiện tượng sưng đau, nếu không quá để tâm thì cũng không có bất cứ điều gì bất ổn cả.
Ánh mắt mà Thiệu Trì dành cho Lê Hiểu Hàm cũng càng thâm tình hơn.
Cứ như chỉ sau một buổi tối, tình cảm của bọn họ lại càng sâu đậm.
Ăn sáng xong, bọn họ đưa Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc đến công viên nước cho trẻ em, tuy cả nhà đang ở gần bãi biển, nhưng suy xét đến vấn đề thời gian, cả hai vẫn quyết định đưa hai đứa nhỏ tới công viên nước.
Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, lên đường!
Đến công viên nước với những tiện ích dưới nước thú vị và vui nhộn như ghềnh, tàu lướt sóng, hồ bơi giải trí dành cho trẻ em, sông lười..., Tiểu Nam không khỏi nóng lòng muốn mang chiếc phao bơi của mình xuống nước.
Thế nhưng, bọn họ còn chưa kịp xuống nước chơi, Lý Nham Hải bỗng báo lại, bên cạnh có ekip TV đang ghi hình.