Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

chương 13: dị thực dị biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tan học, Mộc Trạch còn chưa kịp chuẩn bị thu dọn sách giáo khoa, Lạc Thiên Tường đã động thủ giúp Mộc Trạch thu dọn đồ rồi.

Di? Trên bàn sao lại nhiều ra một đôi móng vuốt đấy, Mộc Trạch quay đầu lại, lúc này mới nhớ tới Lạc Thiên Tường ngồi ở bên cạnh, ho nhẹ, “Tôi tự làm là được rồi.”

Tuyệt đối không thể để đối phương phát hiện mình vẽ một con nhân ngư ở trên sách bài tập được, ngó trái ngó phải đều cảm thấy nhân ngư thiệt là xinh đẹp quá xá, chỉ tiếc nhân ngư thế giới này không giống như cậu, so với những nhân ngư kiếp trước kia, nhân ngư nơi này một chút cũng không nhuyễn manh, làm cậu đành phải đem hy vọng ký thác lên trên những giống cái kia.

Cho đến tận bây giờ, Mộc Trạch vẫn chưa có từ bỏ áp đảo giống cái, chỉ là vẫn như cũ chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

“Ngày mai gặp nhé,” Nhiếp Hoa Thanh thấy Lạc Thiên Tường hộ thực như vậy, cũng không thể nói ‘ chúng ta cùng nhau ra ngoài ngồi chơi chút đi ’ với Mộc Trạch được, “Đúng rồi, trường học gần đây muốn an bài học sinh hệ cơ giáp cùng hệ chỉ huy diễn tập, tổ đội tùy ý đấy.”

“Được,” thật muốn nói là không được quá, mỗi lần Mộc Trạch vừa nghe đến diễn tập liền thấy đau đuôi, nói là tùy ý, nhưng lần nào cậu cũng bị phân đến tổ đối địch với cái tên Đoan Mộc Hoành đáng chết kia, tiếp đó lại chẳng có gì thú vị cả, chỉ biết đánh.

Đoan Mộc Hoành tuy rằng là hệ chỉ huy, nhưng lần nào đến cuối cùng gã cũng đem quyền chỉ huy giao cho người khác, nói cái gì mà đã an bài xong rồi, sau liền cùng Mộc Trạch đánh một hồi. Làm cho học sinh toàn trường đều biết Đoan Mộc Hoành đối địch với Mộc Trạch, mỗi lần diễn tập đều có thể nhìn thấy hai người họ chém giết nhau.

Thấy Mộc Trạch ngốc lăng, Lạc Thiên Tường vươn tay phất phất ở trước mặt Mộc Trạch, “Loại diễn tập nhỏ này chẳng có gì đâu, đừng khẩn trương.”

Vợ yêu nhất định không phải là bởi vì khẩn trương nên mới như vậy, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ vợ yêu nhất định là đang nghĩ đến người nào đấy.

“Không khẩn trương,” đứng dậy đi ra khỏi phòng học, Mộc Trạch không suy nghĩ nhiều nữa, chờ lúc diễn tập cụ thể rồi lại xem.

Đi ở bên người Mộc Trạch, Lạc Thiên Tường phát hiện tuy rằng đối phương chưa nói cái gì, nhưng có đôi khi lại có biểu tình phi thường phong phú, một chốc bình tĩnh, một chốc lại ảo não, cũng không biết đối phương đang nghĩ đến chuyện gì.

Mấy năm trước, bởi vì Mộc Trạch còn nhỏ, nên Lạc Thiên Tường không có định làm ra hành động gì cả, dù sao thì cũng phải có được thực lực nhất định rồi mới có thể dễ dàng cưới một thú nhân khác được, bằng không biết áp đảo vợ yêu thế nào. Hiện giờ đối phương xác thật đã hai mươi tuổi rồi, nhưng vì cái lông gì mà cứ luôn cảm thấy vợ yêu che dấu không ít tâm tư nhỏ chứ, xoa xoa tay, thật muốn từng chút từng chút một mà khai quật ra quá.

“Dị thực ở Đế Tinh gần đây có chút dị thường, buổi tối vẫn là về nhà sớm một chút đi,” Lạc Thiên Tường vốn dĩ muốn cùng Mộc Trạch đi ra ngoài hẹn hò, nhưng vừa mới nhận được tin tức của Mộc Thanh, hiện tại không thể không nhanh chóng hồi phủ xử lý công việc được.

“Dị thực dị thường?” Mộc Trạch không có cảm giác được điểm này, gần đây không phải là không có đi dã ngoại, nhưng thật đúng là không có phát hiện cái gì cả.

Trong thế giới kiếp trước của Mộc Trạch, quan hệ của tinh linh và hoa cỏ cây cối cực tốt, nhân ngư cùng các sinh vật trong nước quan hệ cũng rất tốt, trên thực tế bọn họ đều là những sinh vật thuộc về thiên nhiên nuôi dưỡng. Ví dụ như nhân ngư, cho dù nhân ngư rất ít khi lên bờ, nhưng hoa cỏ cây cối trong rừng rậm vẫn rất hữu hảo đối với nhân ngư, nhân ngư là sủng nhi của biển rộng, những loại hoa hoa thảo thảo đó sinh trưởng lại không thể rời khỏi nước, tự nhiên là đối với các nhân ngư gần gũi thủy nguyên tố cũng rất hữu hảo.

Bởi vậy, sau khi Mộc Trạch xuyên qua đến thế giới này, khi cậu đến dã ngoại chưa lần nào bị dị thực công kích cả, đại đa số thời điểm đều là bị những dị thú công kích mà thôi.

“Một đoạn thời gian trước không phải vẫn rất tốt sao?” Mộc Trạch tỏ vẻ cậu nên vì đại cục mà chuyển sang hệ thực vật học đi nghiên cứu thực vật đi thôi, “Có lẽ tôi nên chuyển chuyên ngành.”

Lạc Thiên Tường đã sớm biết lúc trước Mộc Trạch vì tránh né hắn mà từng muốn chuyển chuyên ngành, hiện tại lại nghe được đối phương nói chuyển chuyên ngành, tâm tình của hắn rất rất không tốt.  ̄へ ̄, vợ yêu cứ thích trốn yêm, phải làm sao đây?

“Em là dị năng băng hệ,” Lạc Thiên Tường nghĩ hắn cần phải nhắc nhở đối phương một chút, “Thực vật học càng có khuynh hướng tuyển nhận dị năng giả mộc hệ hơn, dị năng băng hệ lực công kích cường, đến thực vật học chính là lãng phí.”

“Băng có thể biến thành nước tưới hoa mà,” lãng phí cái gì, Mộc Trạch nghĩ đến nước mà cậu làm ra có thể khiến cho thực vật lớn lên phi thường tốt đó.

Thế giới này có thực phẩm thực vật tự nhiên, nhưng số lượng tương đối ít, đây đúng là một sự bi ai, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu vẫn có thể làm ra được thực vật không tồi đâu.

Lạc Thiên Tường cười khẽ, vợ yêu có đôi khi vẫn có chút ngốc, “Thời đại tinh tế không thiếu nước.”

Các thú nhân xác thật đã từng trải qua thời đại thiếu nước, nhưng đó là vạn năm về trước, trước mắt, tài nguyên nước sung túc, cũng không cần dị năng giả thủy hệ hoặc là băng hệ làm ra nước lã linh tinh gì, tài nguyên cũng không phải là tiêu hao như vậy.

Xem ra nguyện vọng chuyển chuyên ngành của mình đành phải tan biến rồi, hiện tại Mộc Trạch đã không biết lúc trước vì cái gì cậu lại lựa chọn hệ cơ giáp nữa, có lẽ chỉ là vì đơn thuần cho rằng ở hệ cơ giáp thì có thể kiếm được không ít điểm thông dụng chăng. Sau khi tới hệ cơ giáp, mới phát hiện mấy thứ kia đều cần phải hao phí điểm thông dụng, đây thật sự là một cái chuyên ngành đốt tiền, Mộc gia xác thật là rất có tiền, nhưng Mộc Trạch vẫn có chút ngượng ngùng, nhân ngư hai mươi tuổi nên một mình đảm đương mọi việc được rồi.

Sau khi trở lại vương phủ, Mộc Trạch liền nhìn thấy đại ca nhà mình mặt than đứng chờ ở đó. Đại ca quả thật là một vị sĩ quan phụ tá tốt, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu mới không muốn trở thành người như đại ca đâu, trong nhà có một người cường đại như vậy đã là phi thường tuyệt lắm rồi, cậu không cần thiết phải lại dệt hoa trên gấm nữa.

“Đại ca,” Mộc Trạch đứng ở đó không rời đi, muốn nghe xem thử đã phát sinh chuyện gì, cố tình lại không nghe được bất cứ tin tức hữu dụng gì, bởi vì hai người kia đã lên lầu vào thư phòng rồi.

Này chẳng lẽ lại còn liên lụy đến cơ mật gì đó chắc? Mộc Trạch nhún vai, không nghe thì không nghe, có gì ghê gớm chứ.

Đi vào thư phòng Lạc Thiên Tường tỏ vẻ hắn mới ứ thèm nhìn Mộc Thanh, hắn muốn nhìn vợ yêu.

“Nhị hoàng tử, tôi phải nhắc nhở anh, Tiểu Trạch hiện tại không ở nơi này,” cho nên, Nhị hoàng tử anh có thể thu hồi cái mặt si hán của anh đi được rồi đấy, Mộc Thanh sắc mặt nghiêm túc, “Không chỉ có riêng Đế Tinh, trên tinh cầu mấy tinh hệ phụ cận khác cũng xuất hiện dị thực dị biến, đây không phải là một hiện tượng tốt.”

“Có vấn đề gì?” Đánh xong hải tặc, rồi đánh dị thú, đánh xong dị thú, lại đánh dị thực? Lạc Thiên Tường cho rằng dưới bầu trời này có quá nhiều địa phương cần có hắn quá, nhưng hắn lại không có nhiều sức lực như vậy đâu, còn không có thời gian theo đuổi vợ yêu nữa được không.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Lạc Thiên Tường có dự cảm chuyện lần này không có đơn giản như vậy.

“Lúc trước chúng tôi vẫn luôn cho rằng lực uy hiếp của dị thú lớn hơn dị thực nhiều, bởi vì tổng thể lực công kích của dị thực không lớn, cũng không thể dễ dàng rời khỏi vị trí cắm rễ cố định được,” Mộc Thanh mở tư liệu ra, “Một nghiên cứu viên của viện nghiên cứu khoa học lúc trước đã có một đoạn thời gian ở một tinh cầu xa xôi gặp phải dị thực công kích, phát hiện có không ít dị thực lệch khỏi vị trí quỹ đạo ban đầu. Ngay sau đó bọn họ trở lại Đế Tinh, kết quả lại phát hiện Đế Tinh cũng có một số ít dị thực lệch khỏi vị trí quỹ đạo ban đầu, sau khi quan sát không lâu, tuy khoảng cách di động của dị thực rất nhỏ, nhưng bọn họ đã nhất trí cho rằng đây chính là khởi đầu của dị thực dị biến, cũng có thể nói là dị thực tiến hóa.”

“Di động? Trước kia không phải đã có rồi sao?” Lạc Thiên Tường nhíu mày, trước kia bọn họ ở trên tinh cầu khác cũng đã từng nhìn thấy dị thực như vậy rồi, tư liệu tương quan cũng có ghi lại, này thì có cái gì mà dị biến với chả không dị biến chứ.

“Trước kia xác thật đã có, nhưng đó là đẳng cấp cao, hiện giờ dị thực cấp sáu cũng có thể di động, này chứng minh rằng dị thực cấp thấp cũng đang tiến hóa,” Mộc Thanh đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục nói, “Mà lúc trước phát hiện chỉ là dị thực cấp tám cùng với cấp tám trở lên di động thôi.”

Lạc Thiên Tường đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, rất lâu trước kia các thú nhân cũng không phải là thú nhân, khi đó tất cả mọi người đều không thể biến thân, sau đó là động vật bùng nổ, thực vật dị biến, nhân loại bình thường càng ngày càng không có cách nào thích ứng với hoàn cảnh chung quanh được, vì thế đành phải tìm kiếm phương pháp tồn tại khác, cuối cùng bất đắc dĩ phải nuôi cấy gien dã thú, lúc này mới có thú nhân. Thú nhân xác thật đã chiến thắng dị thực dị thú, nhưng cũng không thể nói là đã hoàn toàn thắng lợi, dị thực dị thú đang tiến hóa, có vài tinh cầu không thể tránh khỏi phải tao ngộ thú triều, mỗi lần đế quốc đều phải phái quân đội đi cứu vớt các tinh cầu gặp tai hoạ.

Hiện tại ngoại trừ thú triều, còn sắp bùng nổ dị thực triều sao, Lạc Thiên Tường có cảm giác cả người đều không tốt, có còn để người ta vui sướng mà theo đuổi vợ yêu nữa hay không đây.

“Nói theo cách khác chính là cấp bậc dị năng của thú nhân còn chưa đủ cao,” Lạc Thiên Tường kết luận một câu như vậy.

“Phải, theo tôi được biết, trước mắt viện nghiên cứu còn chưa nghiên cứu ra phương pháp nào để khiến dị thực biến lại thành thực vật bình thường, cũng chính là thực vật tự nhiên,” Mộc Thanh trấn định, “Nhưng là dị thú đang càng ngày càng hung mãnh, dị thực cũng vậy.”

“Kết luận?” Nói nhiều như vậy mà vẫn chưa nói tới trọng điểm, Lạc Thiên Tường nghĩ Mộc Thanh nhất định là cố ý rồi, hắn chẳng qua chỉ là muốn bắt cóc đệ đệ của đối phương mà thôi, có cần thiết phải như thế không.

“Ngắn nhất là một tháng, chúng ta hẳn là sẽ lại xuất phát lần nữa,” lúc này Mộc Thanh mới nói, “Tìm kiếm cứu vớt……”

“Mộc Thanh, cậu cho tôi là chúa cứu thế à?” Lạc Thiên Tường xoay người vỗ bàn, “Dị năng lôi hệ có thể đem dị thực chém thành tro, nhưng cũng không cách nào làm cho chúng nó đình chỉ sinh trưởng được.”

Lạc Thiên Tường càng muốn nói là người tài ba nhiều như vậy, tìm hắn làm cái gì hả, hắn nhìn qua nhàn nhã như vậy sao.

“Đó là nguyện vọng khi còn nhỏ của anh,” Mộc Thanh vẫn còn nhớ rõ lời tuyên bố lúc ấy dõng dạc hùng hồn cỡ nào của tên bạn tốt này.

“Khụ khụ,” Lạc Thiên Tường chỉ muốn nói ai khi còn nhỏ mà không có chút nguyện vọng trung nhị nhị đến muốn chết cơ chứ, cứu vớt thế giới cái gì, vậy cũng phải cứu vớt chính mình trước đã, “Chuyện đã lâu như vậy không cần nhớ kỹ đâu.”

Đi đến cửa thư phòng, quyết đoán mở cửa phòng ra, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ không muốn lại nghe được mấy lời của Mộc Thanh nữa, dị thực sao, vẫn là để lại cho nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp thôi, còn hắn vẫn cứ hảo hảo mà theo đuổi vợ yêu đi, đuổi được vợ yêu rồi, còn phải suy xét đến tiền sữa bột của con cái, nga, mấy người nói thú nhân cùng thú nhân không thể sinh con được, không sao cả, đi nhận nuôi một đứa, này cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Mộc Thanh đứng tại chỗ xoa mi, một cường thú nhân vốn rất khí phách bỗng nhiên lại trở nên nhị bức như thế. Từ sau khi đệ đệ hai mươi tuổi, Nhị hoàng tử nguyên bản chỉ nghĩ đến đánh quái lập tức chỉ biết nghĩ đến làm sao để bắt cóc Mộc Trạch, còn nói với bọn họ đã độc thân lâu như vậy rồi, đến lúc phải thoát ly độc thân thôi, cái này bảo một bang lớn vẫn còn độc thân như bọn họ phải làm sao bây giờ.

Đang muốn xuống lầu ăn cơm Mộc Trạch thấy Lạc Thiên Tường đi tới, nghi hoặc, “Nói xong rồi?”

“Chỉ là một chút chuyện vớ vẩn mà thôi,” Lạc Thiên Tường gật đầu, chuyện như vậy mà cũng phải đến tìm hắn, “Vợ yêu, em bồi anh ăn cơm đi.”

Một khắc trước rõ ràng còn đang phi thường nghiêm túc, ngay sau đó lại lộ ra biểu tình ủy khuất, Mộc Trạch tỏ vẻ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Nhị hoàng tử thay đổi sắc mặt nha.

Vừa mới đi ra khỏi thư phòng Mộc Thanh đã lập tức nhìn thấy Lạc Thiên Tường mặt dày vô sỉ mà dính lên Mộc Trạch rồi, “Nhị hoàng tử, đây là đại sự sao?”

“Ân!” Lạc Thiên Tường quyết đoán gật đầu, “Ăn không đủ no thì làm việc thế nào được, cậu cũng nhanh về nhà ăn cơm đi.”

Đừng đứng ở đây mà quấy rầy hắn cùng vợ yêu bồi dưỡng cảm tình, Lạc Thiên Tường đuổi người.

-_-||| Mộc Trạch nhìn đại ca nhà mình, khóe miệng giật giật, đại ca thế nhưng lại thật sự trực tiếp xoay người rời đi, này không khoa học.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio