Khi Mộc Trạch đi cùng tiểu đội đến vùng ngoại ô đế đô phía sau núi Tháp Tháp, bọn họ liền phát hiện dị thực núi Tháp Tháp cũng xảy ra dị biến, vị trí dị thực đã có chút khác biệt so với lần trước khi bọn họ tới, chủ yếu là dị thực cấp bậc cấp sáu trở lên di động. Số lượng dị thực cấp sáu không tính là ít, bởi vậy, bọn họ dễ dàng có thể phát hiện được điểm khác biệt, cái này cũng làm cho bọn họ không thể không thêm cẩn thận, đây đại biểu cho bọn họ tùy thời sẽ có khả năng bị dị thực đột nhiên xuất hiện công kích.
“Mộc học trưởng,” một giống cái diện mạo thanh tú chạy đến bên người Mộc Trạch, cậu ta chính là giống cái lần trước đã dò hỏi Mộc Trạch mấy chuyện tềnh củm.
“Ân,” Mộc Trạch gật đầu, giống cái này là ai ta? Không ấn tượng, hẳn là bên thực vật học đi. Trường học sao lại để giống cái cũng đi theo đến đây chứ, không phải Mộc Trạch khinh bỉ giống cái, mà là thú nhân giống cái ở thế giới này đều tương đối mảnh mai, cấp bậc dị năng cũng không cao, một đám đều sống trong nhung lụa, thật lo lắng đối phương có thể bị thương hay không đấy.
Giống cái An Thần thấy Mộc Trạch phản ứng bình đạm như thế, trong lòng có chút ưu thương nho nhỏ, nhưng cậu ta lập tức nổi lên tin tưởng, “Học trưởng, em có thể đi theo anh không?”
Thấy bộ dáng giống cái trước mắt thẹn thùng, Mộc Trạch ngẩng đầu, trước kia luôn muốn áp đảo giống cái, hiện tại nhìn thấy một người có bộ dạng giống giống đực ở thế giới nhân ngư lộ ra vẻ nhu nhược như vậy, cậu lại cảm giác phi thường không tốt. (⊙o⊙), chẳng lẽ bản thân cũng không có thích giống cái như trong tưởng tượng à?
“Đương nhiên…… Không thể,” không chờ Mộc Trạch trả lời, Nhiếp Hoa Thanh đứng ở một bên liền thay Mộc Trạch trả lời, “Cậu vẫn là đi theo phía sau mấy người quân bộ kia thì tương đối an toàn hơn đấy, mấy học sinh như chúng tôi chỉ là tới góp cho đủ số mà thôi.”
Nhiếp Hoa Thanh càng muốn nói Mộc Trạch đã bị Nhị hoàng tử đặt cọc rồi, những thú nhân khác, giống cái cùng á thú vẫn là đừng nên động tâm nữa đi, không có kết quả tốt đâu, không bằng chặt đứt ý niệm ngay từ đầu luôn cho rồi.
An Thần nghe được lời của Nhiếp Hoa Thanh sắc mặt liền trắng bệch, đối phương thế nhưng lại trực tiếp cự tuyệt bản thân như thế, quay đầu nhìn về phía Mộc Trạch, thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải là Mộc Trạch cự tuyệt mình.
“Đúng đấy, cậu vẫn là đi theo người của quân bộ đi,” Mộc Trạch nhíu mày, luận cấp bậc dị năng, cấp bậc bản thân có lẽ có thể cao hơn vài binh sĩ kia, nhưng luận thực chiến, cậu không nhất định có thể là đối thủ của bọn họ. Loại nhân loại hi hữu giống cái này vẫn là giao cho quân nhân có kinh nghiệm thực chiến phong phú bảo hộ thì hơn, mà bản thân sẽ ở một bên giúp đỡ bọn họ, “Thực lực tổng hợp của tôi không bằng bọn họ.”
Thực lực tổng hợp không bằng bọn họ? Như vậy Mộc học trưởng là suy xét vì mình nên mới cự tuyệt, An Thần an ủi bản thân.
“Vâng, em sẽ ngoan ngoãn đi theo bọn họ, không gây thêm phiền toái cho các anh đâu,” An Thần gật đầu, “Học trưởng phải hảo hảo bảo vệ tốt bản thân, ngàn vạn lần đừng để bị thương nhé.”
“Ân,” Mộc Trạch chỉ coi đây là quan tân của học đệ đối với học trưởng mà thôi, cái này cũng không có gì, quay đầu liền cùng Nhiếp Hoa Thanh đi đến một bên.
“Học……” Mình còn chưa có nói xong đâu, An Thần dậm chân, học trưởng đi nhanh quá đấy.
Vừa mới đi vào núi Tháp Tháp Lạc Thiên Tường đã nhìn thấy có giống cái nói chuyện với vợ yêu nhà mình, tức thì sắc mặt liền đen đi, vốn định tiến lên ngăn cản, đáng tiếc vừa vặn bên cạnh có người khác, vì thế đành phải vểnh tai lên nghe. Còn may vợ yêu không có đi cùng giống cái kia, bằng không hắn biết làm sao bây giờ, vợ yêu là của mình hắn thôi nhá.
Lạc Thiên Tường trong một lát không thể đến bên cạnh Mộc Trạch được, cho dù hắn rất coi trọng Mộc Trạch, nhưng bây giờ vẫn còn có chuyện càng quan trọng hơn phải xử lý.
Đế đô là thủ đô của một quốc gia, tự nhiên là được chú ý vô cùng, người tới chủ yếu là nhằm vào phương pháp xử lý đối với việc dị thực Đế Tinh dị biến, nếu ngay cả Đế Tinh cũng không bảo hộ được, như vậy dân chúng làm sao có thể tin tưởng đế quốc được.
“Bên chỗ chúng ta tựa hồ không có gì Dị thực dị biến gì cả nhỉ,” đi một hồi lâu, Nhiếp Hoa Thanh phát hiện tổ tiểu đội bọn họ từ đầu tới đuôi cũng chỉ gặp được có một gốc cây Dị thực dị biến, hơn nữa tính công kích của gốc cây kia cũng không coi là mạnh lắm, “Tình huống này căn bản là đâu có nghiêm trọng như bọn họ nói đâu, vẫn có thể đối phó được mà.”
Mộc Trạch lại không cho là như vậy, lấy thể chất của bản thân, những dị thực đó không nên trốn tránh cậu mới phải, cùng lắm thì chỉ là không công kích cậu thôi, nhưng hiện tại những Dị thực dị biến đó lại né tránh cậu. Cong lưng, duỗi tay đụng vào mặt đất hơi ẩm ướt, từ đất đai mà xem, nơi đó có một ụ đất tơi lên, rõ ràng là có dị thực đã rút rễ lên đi đến nơi khác rồi. Một đường này, cậu đã nhìn thấy không chỉ một ụ đất tơi lên như vậy, chuyện này phi thường kỳ quái, không phải là hiện tượng bình thường.
“Còn không phải chỉ là một ụ đất tơi lên thôi sao,” Nhiếp Hoa Thanh nghi hoặc, một đường này bọn họ đã nhìn thấy không ít rồi, “Không phải là dấu vết dị thực di động chứ?”
“Rất có khả năng,” Mộc Trạch bóp nát khối đất nhỏ trong tay, bùn đất này còn rất ướt, chứng minh mới bị lật lên không lâu, quay đầu nhìn về phía những thực vật khác chung quanh, mấy thực vật khác không phải là dị thực cấp thấp thì chính là vài cây thực vật không có dị biến không có tác dụng thực chất, mấy dị thực dị biến kia không có khả năng là bởi vì những thực vật khác mà di động đi nơi khác.
Ném xuống nắm đất trong lòng bàn tay, Mộc Trạch đứng dậy, giờ khắc này, cậu phi thường hy vọng bản thân là tinh linh, bằng không cũng sẽ không phải mờ mịt như hiện tại rồi, nhân ngư vẫn là tương đối gần với nước hơn, đối với cây cối hoa cỏ thiệt tình là không có biện pháp gì cả.
“Sau đó?” Nhiếp Hoa Thanh nhìn chằm chằm sườn mặt Mộc Trạch, vốn tưởng rằng bạn thân sẽ nói cái gì đó kinh thiên động địa chứ, kết quả lại thấy đối phương bình tĩnh đứng dậy, sau đó lại mười phần trấn định mà đi về phía trước. Cứ như vậy? A uy, đừng nha, lại nói hai câu đi, đuổi theo bước chân Mộc Trạch nói, “Không nói nữa à?”
“Nói cái gì?” Đồng chí không biết thế giới này còn có một từ ngữ gọi là trang B sao, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu thật sự không hiểu nổi đám hoa hoa cỏ cỏ này đâu, không bằng để cậu nhảy xuống đáy biển mà vui sướng đi, cậu tuyệt đối có thể nhẹ nhàng mà bơi tới đáy biển đó, còn không cần dựa vào bất cứ công cụ gì đâu, “Chúng ta là hệ cơ giáp.”
Lúc này Nhiếp Hoa Thanh mới phản ứng lại được, hệ cơ giáp bọn họ làm sao có thể hiểu được nhiều như vậy chứ, cái này là thuộc về phạm trù thực vật học nha, sờ sờ cái mũi của mình, “Có lẽ về sau chúng ta hẳn là nên xem nhiều sách một chút nhỉ.”
“Ân, cậu tự học đi,” -_-||| tự học cũng không phải dễ hiểu như vậy có được không, Mộc Trạch nghĩ đến lúc trước khi cậu ở một thế giới khác cũng có học một ít đó, chính là vừa đứng trước mặt Tinh Linh thần mã ấy, bản thân liền ngu chết luôn, cho nên nha, nhân ngư vẫn là cứ ngoan ngoãn mà học nhân ngư học đi thôi, tộc nhân ngư cũng phi thường có lắm điều cần học đó, tỷ như dị năng hệ mộc của bọn họ không quá tốt, nhưng vẫn có bản lĩnh làm cho thực vật nhanh chóng sinh trưởng nha, “Tớ không thời gian đâu.”
“Đừng nha, có còn yêu thương đồng học nữa hay không đấy,” Nhiếp Hoa Thanh đuổi kịp Mộc Trạch, “Đúng rồi, cậu có phát hiện không, trên đường cũng rất ít dị thú xuất hiện.”
“Có,” Mộc Trạch tự nhiên cũng phát hiện được điểm này, thể chất của cậu đâu có tránh được dị thú, nhưng hôm nay dị thú lại xuất hiện không được bao nhiêu, đừng nói đến đẳng cấp cao, ngay cả cấp thấp cũng chỉ gặp được hai con, này càng thêm kỳ quái.
Không tốt, Mộc Trạch mở to hai mắt, hay là bọn họ tiến vào trong phạm vi lãnh địa của dị thú cường đại nào đó rồi? Nhưng cho dù như thế, vì cái gì bọn họ một chút cảm giác cũng không có chứ, huống chi Đế Tinh có rất ít dị thú cấp bậc phi thường cao. Mộc Trạch đổ mồ hôi lạnh, hết thảy đều đang tỏ vẻ tình huống hiện tại phi thường không thích hợp. Quay đầu, lại phát hiện tiểu đội này chỉ còn lại có hai người bọn họ mà thôi, chẳng lẽ ngay từ đầu cũng chỉ có hai bọn họ thôi sao?