Ca phẫu thuật được sắp xếp nhanh chóng. Ngày mai là ngày hai chị em nàng cùng nhau sánh vai trên con đường tử thần. Nếu phẫu thuật thành công. Có lẽ hai chị em sẽ hôn mê rất lâu. Nhưng thất bại,sợ rằng một trong hai sẽ có một người ra đi. Điều đấy rất khó để chọn lựa,rất khó để chấp nhận ai sẽ ra đi. Cho nên việc của mọi người bây giờ là cầu nguyện.
Nó vẫn chai lì trong phòng Lam Minh Hoàng suốt mấy ngày không ăn,không uống chỉ mong nhóc tỉnh lại. Lam Minh Nhật muốn Lam Minh Hoàng tỉnh dậy. Người đầu tiên nhóc thấy phải là nó. Vì nó mà nhóc mới hôn mê như thế này.
Hắn ngồi bên cạnh nó nổi lòng ghen. Lúc nào cũng Lam Minh Hoàng,rồi Trịnh Gia Khôi. Chưa bao giờ là Hoàng Minh Quân này cả.
-"Ít ra cũng ăn uống gì đi chứ?"-Hắn lườm nó.
-"Mày thích thì ăn đi."-Nó vẫn đưa mắt nhìn nhóc.
-"Không. Chừng nào mày ăn. Tao mới ăn."-Hắn cứng đầu. Đói bụng là người rồi mà...
Nó vòng tay trước ngực bỉu môi lườm hắn.
-"Được rồi. Mang thức ăn lên đây. Tao với mày cùng ăn."
Hắn nghe được câu nói mà mình mong muốn. Nhảy đú đa,đú đẫn lên cười phì.
-"Điên hả mày?"-Nó bật cười nhìn hắn.
-"Ừ. Điên vì mày đấy Lam Minh Nhật."
Nó trừng mắt một phát làm hắn im luôn. Hắn gãi đầu đi ra ngoài chạy nhanh xuống cantin.
Gã đứng đấy thấy hắn và nó hạnh phúc nhau thế. Đau lòng rất nhiều. Gã không thể ngừng thích nó được.
Cho đến đoạn kết gã vẫn một lòng hướng về nó sao? Gã nhận ra gã quá ngu ngốc và để lại bóng hình cô đứng đấy mãi chờ gã nói lời yêu mình một cách chân thật nhất.
Nhưng sao khó quá. Cô dựa lưng vào tường thở dài. Sở trường của cô bây giờ là che giấu.
{Đến phút cuối mà anh ấy vẫn một lòng một dạ chung thủy sao. Vậy mình chờ đợi được gì. Nhưng sao vẫn yêu Trịnh Gia Khôi đấy chứ?}
Cô bước đi trong vườn hoa của bệnh viện. Trải qua quá nhiều và kết thúc là tình yêu của chính mình. Thái Mỹ Tuyền đi yêu một tên không hề cho mình một vị trí nào trong tim. Ôi,sao đau quá.
Nhỏ cầm hộp sữa đưa trước mặt cô. Không cần nói cũng biết cô yêu ai và đang rất đau.
-"Nói với chị nào em gái."-Nhỏ ôm lấy cô.
Chỉ còn nhỏ là người cạnh cô lúc này. Không ai bằng gia đình mình cả. Cô đẫm lệ ngay trên áo nhỏ. Em sẽ khóc cho thật đã rồi sẽ quên tên đấy.
-"Em phải làm sao đây? Trịnh Gia Khôi...hắn ta là một tên khốn."
Nhỏ ươn ướt theo cô. Sao đến đứa em cũng giống mình quá vậy. Đi yêu một tên không hề yêu mình. Đúng là tình yêu ở lứa tuổi . Quá bồng bột,quá nhanh và quá gọn. Có lẽ phải lớn lên chút nữa mới cứng rắn được.