-"A..."-Hắn ôm đầu hét lên.-"Biến hết đi."-Hắn đá tung mọi thứ.
Nhỏ với nàng bất ngờ làm người ta sợ hãi rồi cũng bất ngờ làm người ta đứng tim. Hai người bọn họ trở lại tư thế ban đầu.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến khám.
-"Sao rồi?"-Anh dường như thiếu kiên nhẫn.
Bác sĩ thở dài nhìn mọi người với cặp kính.
-"Tôi nói thế này không biết mọi người hiểu sao. Nhưng chắc có lẽ một phép màu nào đó đã đưa họ đến một nơi rất đáng sợ. Trong tâm trí cả họ chắc hẳn đã gặp phải một điều gì đó kinh khủng làm bọn họ mất đi lí trí và ảnh hưởng đến nội tạng. Ngược lại họ có thể tỉnh nhanh hơn so với mức dự tính."
-"Vậy di chứng sau này?"-Chàng bình tỉnh.
-"Còn phụ thuộc vào kì tích có xuất hiện không?"-Nói rồi bác sĩ đi nhanh ra ngoài. Chưa bao giờ gặp một chuyện như thế này.
Hắn bất lực ngồi xuống ghế. Em thấy tình hình không ổn. Bật ti vi lên cho có tiếng động.
Em bật kênh tin tức. Mọi hôm thì coi xong chém gió bá đạo với mấy người. Nhưng hôm nay lạ lẫm không ai nhấc môi lên để thở nữa. Bọn họ chăm chú vào ti vi như người mất lí trí.
-"Xin thông báo. Ở khu vực sâu trong ngoại ô thành phố. Phát hiện ra một thi thể bị bỏng nhưng không nhận diện ra được. Hiện bây giờ đang đưa đến bệnh viện xem xét."
Nghe tin tức xong,ai nấy cũng không dám nhìn vào xác kia. Bỏng đen hết,máu khô lại,khuôn mặt chưa xác định được dạng.
Hắn chạy nhanh ra cổng đợi mọi người đưa xác đến. Chính mình sẽ xác nhận cái xác đấy. Nó không phải Lam Minh Nhật. Đúng rồi,không phải em.
Hắn tự an ủi bản thân. Nhưng trong tâm hắn cứ nghĩ đến cái xác đấy là nó. Nó đã bỏ hắn ở lại mà đi.
Mọi người chạy theo đứng cạnh hắn. Xe đẩy đến,hắn chắn ngang đường.
-"Cháu muốn biết người này có phải người thân của cháu không?"-Nghe xong mọi người dang ra hai bên để mình hắn đến gần.
Hắn mở bọc ra xem xét. Toàn là màu đen và vết máu khô lại. Hắn không can đảm mở hết vỏ bọc còn lại vì hắn đã thấy sợi dây chuyền hắn đã đeo trên cổ nó vẫn ở đấy và toàn màu đen. Mặt hình dây chuyền hắn đã gắn thêm hai chữ cái đầu tên nó và hắn. Q&N
Hắn cầm lấy sợi dây trên tay người bị bỏng kia. Là nó thật rồi. Hắn bật khóc.
-"Lam Minh Nhật."-Hắn gọi tên nó.
Nhóc nghe tên chị mình tự miệng hắn. Không tin vào những gì. Chạy đến nhìn xác chết.
-"Không phải chị Nhật."-Nhóc điên loạn.-"Không phải. Người này xấu hơn mà. Chị ấy là một thiên thần đấy. Cái con mụ xấu như quỷ này mà là chị Nhật ư? Mọi người lầm rồi. Anh Quân lầm rồi,lầm rồi."-Em có chút vấn đề về thần kinh nhìn cả bọn với bộ đồ bệnh nhân.
........................................
Lam Minh Nhật chết.
Mọi thứ đỗ vỡ.
Con nhóc hay cười với khuôn mặt tựa thiên thần,mái tóc tím đen phong cách tomboy kia bây giờ chỉ có thể ngắm nhìn trong bức ảnh chân dung được người ta vẽ lên. Nó thật đẹp. Một đứa sống vị tha biết bao thế kia mà bây giờ đã trở thành tấm ảnh cười mãi không lên tiếng.
-"Không. Chị Nhật chưa chết."-Nhóc hét lên giữa nhà. Chị dám bỏ em lại sao? Chị đặt nụ hôn trên trán em rồi ra đi mãi mãi bên kia. Vậy thì chị xuất hiện ở đây làm gì.-"AAA...."
Mọi người không kiềm nén được cũng bật khóc. Cho đến bây giờ mọi thứ vẫn không ai ngờ. Lam Minh Nhật chết. Chỉ mới tuổi mà ra đi không một câu từ biệt.
Người thân nó xếp thành hàng đi đến cạnh nó,trên tay còn cầm cây hoa cúc trắng.
Rào...rào...
Mưa.
Đến trời cũng khóc.
Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long đứng trước nhìn sâu thẳm đôi mắt của nó. Màu xanh rêu trong trẻo kia. Chị ấy ra đi quá đột ngột.
Nhớ lại lúc chị cảnh cáo mình không được làm gì đến Hoàng Minh Thuỵ,không được làm tổn thương Thái Mỹ Hoà. Giá như chị sống lại mà mắng em thêm một lần nữa nhỉ? Hay chị động viên Thái Mỹ Hoà mỗi lần cô ấy yếu đuối. Thật bất công cho chị quá.
Hình ảnh nó đánh nhau với cả bọn, cảnh cáo,chọc giám thị,lên hội đồng nói chuyện,xem tài liệu khi kiểm tra,học bài và xách xe đi dạo phố hiện lên trong kí ức của anh và chàng. Hai người lặng lẽ đặt hai cành hoa trước mặt nó.
-"Mày mãi mãi ở trong tim tụi này."
Em bước lên cúi đầu chào chị. Mắt đỏ hoe không biết mình phải tạ ơn người con gái trước mặt bao nhiêu lần. Chính chị là người đã mang đến niềm hạnh phúc cho em và chị cũng là người dành lấy tự do cho em. Em cảm ơn chị rất nhiều. Ước mơ vẫn là ước mơ. Nhưng có những ước mơ vẫn tự chính mình cùng những người bên cạnh dành lấy được. Ước mơ của em đó là tự do.
Cô mang khuôn mặt đau buồn đi đến gượng nụ cười với nó. Lam Minh Nhật. Cậu ra đi mà chẳng đợi tôi nói lời cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã mang anh ấy đến bên tôi. Thế giới bên kia cũng phải hạnh phúc nhá Nhật. Tôi yêu cậu.
Gã đi sau trầm mặt nhìn ảnh nó mỉm cười. Người con gái đầu tiên trong đời Trịnh Gia Khôi này thật sự quá đáng thương. Em đến bên tôi,ân cần yêu thương tôi rồi rời xa tôi chỉ mới tuổi. Nhớ những ngày nào hai đứa mình cùng nhau nướng bánh,chạy lon ton với nhau rồi tiễn nhau ra sân bay. Mới gặp lại thì cậu đã bỏ tớ. Một lần nữa thôi nhá Lam Minh Nhật. Rồi từ nay tớ sẽ không nói nữa đâu. Tớ yêu cậu rất nhiều,Lam Minh Nhật.
Chị nó yếu đuối,em dìu chị nó bước lên nhìn đứa em gái nhỏ bé của mình. Tiếng "hai" của nó bây giờ không còn nữa. Chị rất thèm em gọi chị là hai,rất muốn em ôm chị nằm ngủ,cùng tâm sự,cùng đi ăn hàng. Chị không ngờ vài ngày trước em còn nằm cạnh chị thủ thỉ mà bây giờ lại nằm đó mỉm cười mãi mãi. Ba mẹ sao nỡ mang em ấy đi để con cô đơn ở đây cơ chứ. Con rất sợ khi bên con không có em ấy. Em ấy là nguồn động lực cho con sống tiếp. Nếu ngày ấy không có em ấy chạy ra ôm con lúc con sắp chết thì con mới đúng là người ra đi. Thật bất công cho con bé quá. Chỉ mới tuổi,chưa biết hết mọi thứ mà ra đi. Giá như người ấy là con,vì con quá bất tài,quá vô dụng. Chị xin lỗi,chị yêu em nhiều lắm. Con nhỏ ngốc nghếch này.
Vợ chồng chú thím bước lên nặng trĩu nhìn nó. Nhật,tại sao con lại bồng bột vậy. Con chạy theo thứ gì mà bỏ mọi người ở lại. Ở nơi này không đủ tốt với con sao? Hay là con quá mệt mỏi nên con muốn nghĩ ngơi.
Thím xin lỗi con,Nhật. Con thật tội nghiệp. Nếu con sống lại,thím hứa,có làm người hầu cho con cả đời thím cũng sẽ làm.
Hầu hết học sinh ở trường ai cũng đến đưa tang nó. Thầy cô ai cũng đi qua để lại nó cây nhang và cành hoa cúc trắng.
-"Chúc em bên thế giới đấy hạnh phúc với gia đình."-Giám thị bạc đầu cười nhẹ nhìn nó.
-"Thầy thương em nhất đấy Nhật. Thằng nhóc này,dám đi trước thầy một bước."-Thầy chủ nhiệm dụi mắt đỏ hoe.-"Em phải hạnh phúc bên thế giới kia đấy."
-"Bây giờ và cả mai sau. Em luôn ở trong tim mọi người. Em quá tốt."-Hiệu trưởng và cô hiệu phó gượng cười nhìn nó.
-"Từ bây giờ không còn ai xuống cantin lão bà này ăn sáng,tán ngẫu nữa."-Bà Mười lau nước mắt.-"Ba tụi mày đúng là....còn nhớ điện thoại mà ba tụi mày mua cho bà không? Những tấm ảnh chụp cười toe đấy. Xem lại mà lão đây da xiết. Suốt cuộc đời,bà chưa gặp ai như ba tụi mày hết đấy. Đi hạnh phúc nha con. Đầu bạc tiễn đầu xanh. Quá bất công."
Bà điệu nức nở đại diện lớp đem bó hoa đi lên.
-"Anh Nhật đi mạnh khỏe. Từ nay lớp mình không còn ai đứng ra bảo vệ nữa rồi. Có anh...mấy bọn lớp bên không làm càng. Không còn anh chắc không ai chống lưng mỗi lúc lớp quậy phá nữa. Và cả tiếng anh chửi bọn em. Anh ra đi nhá. Anh bên kia phù hộ cho anh Phong và anh Thuỵ nhé. Đừng mang hai người đấy đi. Em và mọi người luôn nhớ đến thằng bạn như anh."
Đặng Vương cũng đến đám tang nó với chiếc ô đen trên tay. Ban đầu dự tính bên dưới là lên thắp nhang thôi,không nói năng gì. Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh của nó. Đặng Vương không kiềm được đỏ hoe mắt.
-"Đi mạnh khỏe. Cảm ơn đã đánh tao. Nhận ra rằng mày rất tốt và chính mày đã làm tao cảm động. Có thể vì bạn mà hy sinh. Định đến nhờ mày dạy tao cách có bạn mà mày đi mất. Má,thằng khốn."
Hắn thấy mọi người ai cũng khóc trước bức ảnh nó. Còn có cả thắp nhang,đưa hoa tiễn nó ra đi. Hắn bắt đầu mất lí trí. Không,Lam Minh Nhật của anh chưa chết. Làm sao có thể ra đi vậy được. Anh còn chưa mang em về nhà để ra mắt ba mẹ anh mà. Em đừng khốn nạn vậy chứ.
Hắn điên loạn đi lạng qua lạng lại đến trước nó đang mỉm cười. Cười cái đệch gì vậy hả Lam Minh Nhật. Con khốn này,em khốn nạn để anh khốn nạn với chứ.
-"Khốn kiếp. Mày vừa phải thôi chứ Nhật. Mày bỏ mọi người ra đi lặng lẽ như vậy. Bộ mày tưởng mày cao quý và tốt bụng quá hả. Hy sinh vì bạn vẻ ư? Cái đó có giúp cho mày được gì không mà mày lúc nào cũng vậy hả?"-Hắn hét lên.-"Trông tim mày có hình ảnh tao không? Mau trả lời đi Lam Minh Nhật."
-"Đừng nói nữa anh Quân."-Em với Thái Mỹ Hoà nghe hắn nói bật khóc lên.
-"Lam Minh Nhật chưa có chết."-Hắn hấf hết tất cả đổ xuống. Nhảy đến ôm lấy tấm ảnh của nó.-"Nhật của Quân chưa có chết mà."-Hắn lí nhí ôm tấm ảnh ngồi khóc.
Anh,chàng với gã chạy đến ôm lấy hắn đang làm loạn ở đây.
-"Buông tao ra."-Hắn vùng vẫy.
Gã nắm lấy cổ áo hắn xốc ngược lên.
-"Tỉnh táo lại đi Hoàng Minh Quân. Lam Minh Nhật đã bỏ chúng mình mà đi đấy. Phải,cậu ấy thật khốn nạn. Vì khốn nạn quá mức,không còn mặt mũi nào gặp chúng ta nên cậu ấy mới bỏ chúng mình mà ra đi đấy."-Gã thét lên.
Hắn một tay ôm lấy ảnh nó,một tay dơ nắm đấm đấm vào mặt làm gã té nhào xuống bậc.
-"Anh Khôi."-Cô chạy đến đỡ gã dậy.
-"Mày mà còn nói cái kiểu đó với tao về Nhật nữa thì mày chết đi."-Hắn chạy đến ngồi lên người gã đấm liên tiếp.
-"Đừng mà Khôi."-Cô sợ hãi nói lớn.
Gã bắt lấy cánh tay hắn vật ngược lại đấm vào mặt cho hắn tỉnh ra. Dưới mưa trắng xoá. Hai người vật lộn đánh liên hồi.
-"Tỉnh chưa hả?"-Gã càng thét lòng càng đau.
Mưa mỗi lúc ngày càng lớn dần. Làm mù những gì trước mắt. Mọi người chạy đến ngăn cản gã và hắn.
Hắn khóc ôm lấy ảnh nó bị họ lôi đi với khuôn mặt bầm tím và máu đang rỉ ở môi kia.
Nhật của anh đáng thương quá.