Ba người bọn nó vừa về đến nhà là bắt ngay chiếc xe Benz trắng tinh đậu ở sân. Không hỏi cũng biết là xe của mẹ nhóc đã về. Bà Trương Ngọc Quỳnh đứng dựa lưng vào cửa nhìn ba đứa đang mang cặp vào.
-"Con trai."-Bà đứng trước mặt nhóc cười mộng mị.
-"Mẹ.."-Nhóc cúi đầu chào bà.
Nó với gã không ưa lướt sang người thím này. Vừa đến cầu thang,bóng dáng thím quay lại nhìn nó với vẻ mặt không hài lòng.
Mày nghĩ mày là ai mà dám nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ. Để rồi tao coi thứ tài sản ấy có được mày nắm giữ tốt không.
-"Lát tớ đi xe chung với Nhật nhá."-Gã cười nhẹ nhìn nó.
-"Ừ."-Nó đáp lại bằng ánh mắt ôn nhu.
Nhóc từ dưới nhà nhìn thấy gã và nó đang cười với nhau. Trong lòng bổng hắt lên tia lửa ghen tuông.
Nhóc đi nhanh lên cầu thang chen giữa gã và nó.
-"Em...cũng muốn đi chung xe với chị."
Nó với gã tròn mắt nhìn nhóc dạo này có vẻ khác lên. Nhất là khi nó tiếp xúc với con trai. Đặc biệt là hắn. Bây giờ đang chuẩn bị đến lượt gã.
Hôm nay nó mặc váy. Chân váy ngắn chưa đến đầu gối,khoác bên trên là một chiếc áo sơ mi tay ngắn. Và đương nhiên màu sắc toàn là đen.
Nó vừa bước ra cửa là thấy ngay xe mui trần Ferrari màu rượu booc đỏ đô của chị mình. Bên trong,gã đang ngồi cạnh chị,nhóc ngồi phía dưới đợi nó ra. Nó không biết chứ nhóc đấu tranh lắm mới dành được chỗ ngồi với nó.
Gã với nhóc tròn mắt nhìn nó mặc váy,đến cả chị cũng ngạc nhiên.
-"Mặc váy?"-Chị nó trồ lên.
-"Đẹp."-Nhóc với gã bỉu cảm đưa "number one" lên với nó.
Nó mỉm môi nhìn mọi người. Thực chất mang đến gặp nội như thế này sớm hơn mới đúng chứ. Phải biết công nhận mình là gái,là đứa con gái chứ chưa bao giờ là nam. Mạnh mẽ và đầy lòng kiên quyết.
Cạch.
Vừa ngồi xuống. Xe được chị mình lái nhanh đến nơi mà ông bà nội yên nghĩ.
Chỉ mười phút thôi,mọi người đã từng bước đi trên sân cỏ đến ngôi mộ lớn kia.
Trước mặt thấy rõ hình bóng của thím và chú đang đứng dưới bộ đồ đen thắp nhang cho nội.
Nó đặt bó hoa xuống mộ,lễ phép cúi chào người ông đến phút chót mới công nhận mình là cháu.
-"Dạo này nhìn cháu sơ sát hơn đấy."-Chú quay sang xoa đầu nó.
Nó cười nhẹ với người chú trong khi ánh mắt của người thím và bà nội trẻ tuổi kế kia nhìn mình không chút thiện cảm gì.
-"Con có lịch diễn nên xin phép về trước."-Chị nó đến với khuôn mặt ôn nhu nói với chú.
Chú xỏ tay nhìn chị gật đầu cười. Con bé này lúc nào cũng bận cả.
-"Ừ. Lát chú sẽ đưa bọn nhỏ về."
Chị nó cúi đầu chào mọi người đi nhanh về. Khi đi còn nhìn nó với ánh mắt quan tâm.
Chị nó vừa khuất bóng thì điện thoại chú vừa có điện thoại. Có lẽ ở công ty có chuyện gì đó.
-"Thôi nào chúng ta ra xe đi."
Nhóc và gã cũng đi nhanh ra để lại ba người bọn họ ở lại trước mộ ông nội.
Thấy chỉ còn mình nó và mẹ kế. Thím không nhẫn nhịn đi đến gần nó.
-"Con gái....nhìn con có vẻ công khai mình là con gái quá nhỉ?"-Thím vòng tay trước ngực nhìn nó.
-"Rồi sao?"-Nó lạnh lùng.
-"Vậy tại sao không công khai mình là con gái cho mọi người biết đi. Cháu phải nói cho mọi người biết mình là con gái,em của Lam Minh Như,cháu cả Lam Minh Nhường chứ."-Bà nội kế nó cũng không phải dạng vừa gì.
-"Lí do?"-Nó ngắn gọn.
-"Lí do là sống trong thân phận thấp hèn vậy làm sao sống nổi. Đáng lí phải nói cho bàn dân thiên hạ biết để họ còn nể con chứ."-Nội nó tiếp câu.
Nó vòng tay trước ngực bật cười nhìn hai thể loại người trước mắt. Một người thì hám tiền quên luôn cả việc quan tâm mọi thứ,một người xuất thân từ người thấp kém mà cứ tưởng mình sinh ra đã là hoàng thượng.
-"Có nội và thím sống không được chứ con thì thấp kém hay cao thượng cũng chỉ là người. Miễn sao đủ ăn là được."
Thím tức giận nhìn nó trong khi máu sôi lửa giận của nội kế đã mỉa mai trong lòng. Còn nhỏ này chưa biết gì mà dám nói nhiều với giọng điệu con nít ranh vậy hả?
-"Thím nể con nên chưa công khai cho cả trường đấy."
Nó cau mày nhìn thím mình. Có tôi nể bà vì đứa con trai nên chưa tống bà ra khỏi nhà thì có.
-"Con là gì mà thím phải nể. Cứ việc nói ra đi. Con không biết thím có dám không?"-Nói chuyện với người luôn làm vẻ cao trọng đấy không nên nể mặt.
-"Con.."-Thím đứng họng nhìn nó.
Nó cười đểu đi sang hai người đến chỗ gã và nhóc.
Thím liếc nhìn nó đang tỏ vẻ đắc ý đi về phía chồng mình,nhìn sang nội kế.
-"Có nên ra tay không?"
Nội kế cong môi nhìn thím đang tức giận. Con người này chưa gì đã bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Không biết có đánh tin cậy không? Nhưng vì tài sản nên đành làm đồng minh với nhau thôi. Chỉ cần nắm rõ di chúc thì việc qua mặt không dễ dàng gì. Sinh ra và tìm cách để lọt vào nhà này chỉ có mục đích là tài sản mà thôi.
-"Cũng phải cho nó nếm mùi chút đi chứ?"-Nói rồi nội kế đi nhanh ra xe.
Thím nó vòng tay trước ngực nhìn nội kế. Con người này chứa đựng lòng tham không đáy. Lỡ mai này mọi chuyện thất bại thì còn có kẻ đi với mình.
Thím nó nhấn hàng dãy số lên với tiếng chuông đổ bên kia.
-"Sia nghe lệnh thưa chủ nhân."
-"Tìm cách nào đó cho con Lam Minh Nhật bị đuổi ra khỏi trường đi."
....................
Chàng vừa về đến nhà là nhảy thẳng lên giường nằm suy nghĩ về nó. Mình đang hiểu lầm gì đây chứ. Đúng rồi,đã ba tháng mình chưa ngoáy tai (@@),cho nên mình mới nghe chị. Đúng ra là phải anh chứ.
(T_T) Nhưng hôm qua mình mới ngoáy tai sau ba tháng xong. Chẳng lẽ ngoáy chưa sạch. Tức có nghĩa là Lam Minh Nhật là con gái.
-"Lam Minh Nhật là con của tập đoàn họ Lam. Đứa con gái chưa hề được vào hộ khẩu nhưng lại được nắm giữ tài sản sau khi ông mình mất."-Tiếng bên trong điện thoại vang lên làm chàng vỡ tan tành hy vọng. Đờ mờ thằng chó đó giấu kín cmn gớm thật!
-"À...Tôi xin lỗi. Lam Minh Nhật đã được vào hộ khẩu khi ông mình còn hơi thở cuối cùng."
(-_-)
-"Lần sau nói cho chính xác dùm con nha chế."
-"He....he...định chọc chơi ấy mà."-Tiếng cười của người trạc tuổi chàng.
-"Tiền đã chuyển vào rồi đấy."
Đến đây chàng nhớ đến nhóm nó. Có ba người. Vậy Hoàng Minh Thụy...cũng không phải là...
...............................
Anh cười tủm tỉm nghĩ đến nàng. Cuối cùng thì mình cũng vừa thổ lộ cho nàng biết. Trong lòng vui hẳn lên,không sợ gì cả. Cũng không sợ nàng sẽ để ý đến ai. Bây giờ chỉ còn việc tiếp cận và tấn công thôi.
Anh hí hửng với con gấu bông trên giường làm ba mẹ anh đứng bên ngoài tròn mắt nhìn đứa con trai đang bị tự kỉ kia. Không biết nó được gì mà cười cả ngày giờ.
-"Đừng nói là nó đang yêu đấy chứ?"-Mẹ anh nhìn chồng mình.
Ba anh xỏ tay vào túi quần nghĩ đến hôn ước đã hủy. Thấy con trai mình có tâm trạng vui,trong lòng cũng vui theo nhưng không bộc lộ ra ngoài.
-"Bữa nào phải đến trường nó xem con nhỏ đó mới được."
Anh đang mơ mộng bỗng nhiên bật dậy suy nghĩ. Hoàng Minh Thụy và Nguyễn Minh Phong là con gái vậy nhân vật cuối cùng kia.....
.................................
Hắn trong phòng đi qua đi lại với ly sữa trên tay. Hắn đang suy tính về việc nói với nó về chuyện tình cảm nhẹ thế nào. Mịa nó chứ. Cao Hoàng Nam làm cái đách gì mà thổ lộ đéo đợi mình nói chung. Sao nó làm được vậy nhỉ? Còn bị ăn tát mà hắn ta cũng không sợ luôn sao. Sao nghĩ đến là mình run như gì vậy nè. Lỡ may nó từ cuối thì mất mặt lắm. (T_T)
Hực....hực...hực.
Nấc cụt từ đâu trào đến làm hắn đang tiện thể có ly sữa uống nhanh xuống. Không được nấc cụt...như vậy khi tiếp xúc gần nó thì mình phải làm sao đây.
Nhưng Hoàng Minh Thụy có Cao Hoàng Nam thổ lộ,tức là cô ta là con gái,Lam Minh Hoàng bị mình phát giác rồi. Không lẽ Nguyễn Minh Phong cũng là...
-"Rốt cuộc thì..."
-"Trong ba người bọn họ..."
-"Ai mới là con trai?"