Ba tụi nó hầm hầm mặt từ đầu tiết đến cuối tiết cho đến khi chuông báo giờ học kết thúc. Mọi người,ai nấy cũng ôm cặp trở về kí túc xá xó xỉnh mà học sinh cho là…là gì nhỉ. Cũng có thể là “chốn bồng lai thiên sứ” đó.
“Rầm”
Nó tức giận đập mạnh xuống bàn. Riêng bà chàng trai kia chưa kịp nhìn mặt thì biến đâu mất tiêu.
-Đờ mờ,tự nhiên có học sinh mới.-Nó nghiến răng nặng từng chữ.
-Khốn kiếp.-Nhỏ gãi đầu bù xù.-Lại gặp trúng thằng ban nãy mới bựa vãi nồi chứ. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
-Tao mà biết cái thằng mang ba lô đó cư trú nơi nào,tao “để” nó bầm thịt. –Nàng nắm tay thành quả đấm,một tay xỏ túi quần về kí túc xá.
………
-Aishhh….cuối cùng thì cũng đến nơi mà mình mong muốn.-Hắn mang cặp trên vai đến phòng kí túc xá ở cuối dãy hành làng,cười độ tung tăng lên đến tầng cao nhất.
-Đường đường là quý tử nhà họ Hoàng mà cũng ở kí túc xá sao?-Anh đến gần hắn,trên tay ngón tay xỏ còn có chìa khóa của phòng.
Hắn nghe giọng nam quen,quay lại thì cái bộ mặt anh chành bành trước mặt,giật mình lùi ra xa.
Sao Cao Hoàng lại ở đây được chứ. Vài hôm trước còn thấy cái bản mặt kia còn ở bên Mỹ rõ ràng,hôm nay lại xuất hiện đùng đùng,cứ như hắn ta cuồng mình mà đi theo vậy trời.
-Ủa…Cao Hoàng Nam ,sao lại ở đây?
-Cùng bay một chuyến bay mà không biết đấy chứ. Phá quá nên đưa về đây,đã thế còn phải ở kí túc xá chật hẹp này nữa.-Anh nhún vai mở cửa đi vào.-Thế còn cậu?
-Có khác cái đách gì đâu.-Hắn cũng nhún vai đi theo sau.-Cũng may gặp cậu ở đây,thế là có người quen,khỏi phải cô đơn. Lại thêm một đồng minh chuyện quậy phá như mình,rõ là có thú vị.
-Vậy sao?-Anh chọn một trong chiếc giường kia. Ném thẳng ba lô lên tầng .-Nghe có vẻ thú vị đấy nhỉ?!
-Đương nhiên rồi.-Hắn đang khoái chí,chợt nhận ra mình quên bén chàng. Cùng rủ đi chung về Việt ( thì ra là vậy chứ không có tự nguyện ==”) để quậy chơi. –Không biết cái thằng bệnh đao kia đi đâu chưa thấy nhỉ?-Đang định lấy điện thoại ra gọi cho chàng thì..
“Rầm”
Là chàng.
Mới đến mà đã bị vấp té,đã thế còn nhào vô thẳng luôn kí túc xá,còn lao đến ôm chầm hắn mới chịu.
-Ơ..đệch.-Hắn tự đập vào mặt mình.-Đi đứng bết vồn…
-Có thằng đũy nào đế mẹ cục đá to như cái thùng rác ngoài cửa đi vấp chứ sao?-Chàng chống tay ngồi dậy.
-To vậy thì phải thấy và né chứ người.-Anh ngồi trên tầng nhìn chàng lắc đầu.
-Ủa..Cao Hoàng Nam ?-Chàng trố mắt nhìn anh.-Tại không biết phòng nên mở điện thoại gọi điện Quân,lo đâm mắt vào điện thoại có nhìn đường đâu.-Quay sang thì thầm vào tai hắn.-Mày rủ cả hắn hả? Sao đéo nói tao một câu.
-Đýt vịt chứ rủ. Tao cũng bất ngờ lắm.-Hắn thì thầm nhún vai nói với chàng.
Đang loay sắp xếp đồ đạc vào tủ và chọn giường. Chàng nhìn quanh.-Hình như cũng có ai ở đây thì phải?
-Ai ở?-Hắn và anh đần đần hỏi chàng.
-Chứ tụi mày không thấy đồ đạc kia hả?
-Kệ mẹ nó.-Hắn và anh nhún vai trả lời.
-Ơ..đệch.-Chàng tự đập vào mặt mình.-Vậy tụi mày hỏi làm cái đéo gì vậy?
Từ xa,ba tụi nó,mỗi đứa trên tay cầm một đống thức ăn mà chẳng sợ giám thị. Đã thế còn cộng thêm tiếng cười rôm rả khiến cả dãy nam ai nấy cũng dừng việc ngó ra cửa sổ để xem có gì hot mà khiến ba tụi nó cười mà khiến người ta phát sốt.
Thường ngày thì mặt ai người ấy hầm như cái hầm rút với cái lớp loạn kia,mấy khi thấy nụ cười từ ba tụi nó. Cái này mới đúng là tin hot.
Nhưng nụ cười chưa kịp thả ga lên đến tầng mây thì…
Chưa đến kí túc xá của tụi nó,tụi nó chưa bước vào mà cửa đã mở. Không lẽ….
Nó sợ có gì đó vấn đề,không thể nào có ai đến được. mà có ai đến chứ. Chẳng lẽ ba tên khốn kia…
-Khi đi đứa nào cầm chìa khóa?-Mắt vẫn đâm vào kí túc xá kia..nhưng mồm nó vẫn hướng về nhỏ vả nàng.
-Là tao.-Nhỏ cũng như nó,mắt vẫn đâm vào kí túc xá ấy,nhưng tay thì lại dơ lên lắc lắv chùm chìa khóa gọi là “tự do” kia.
Nó với nhỏ bâng khuâng suy nghĩ những gì xảy,chắc có thể là hiệu trưởng vào phòng mình để kiểm tra thôi. Không có ai vào đâu.
Riêng nàng thì nãy giờ vẫn im im nhìn chằm chằm. Rồi cũng đến nơi đó với ám khí có thể giết chết người. Mây,trời,nắng đang đẹp,bỗng tối sầm lại bất ngờ.
Vừa đến cửa,nàng không nhìn gì,chỉ nhìn thẳng lên chiếc giường ở tầng ,có chiếc ba lô của ai đó,lạ nhưng quen. Lạ là vì có tiếp xúc đéo đâu mà,còn quen là hình như đã gặp đâu rồi.
-Cái ba lô đó..-Nó với nhỏ xoa cằm suy nghĩ.-Không lẽ…-Nhận ra,nó với nhỏ trố mắt nhìn nhau,nuốt nước bọt xuống quay sang khuôn mặt ám khí của nàng.
Chuẩn bị tinh thần,nó với nhỏ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra,nhanh chóng né sang hai bên.
AAAAAAAA……………..AAAAAAAAAA.
Giọng cao ngút của nàng làm cã dãy nam đang tư thế bình thường lật ngược lại,làm ai nấy cũng lo kiếm chỗ chui chứ không chết mất. Tưởng chừng như con chim nhà bác bên cạnh phải xổ lồng,có khi đến nổi con bò nhà bác nông dân đối diện xổng chuồng luôn ấy chứ. Thật là giã man rợn.
-Tên khốn đó..mày bước ra đây cho tao.-Nàng ném đống đồ ăn xuống nghiến ra kêu to,tay bẻ từng đốt,ánh mắt như có hàng ngàn lửa tia phun ra. Thật đáng sợ,nó và nhỏ nuốt nước bọt,chờ cái tên bựa chè kia ra. Không ngờ bạn mình là dữ đến mức chó cắn heo kêu.