Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long về lớp. Thái Mỹ Hoà vui vẻ cười cười làm tâm trạng của Hoàng Minh Long cũng vui theo. Lần đầu tiên biết cảm giác người con gái của mình cười thì mình cũng vui hẳn lên như thế nào.
Thái Mỹ Hoà quay sang nhóc. Khuôn mặt mếu vì cười kia đứng hình làm Thái Mỹ Hoà bật cười.
-"Nếu muốn cười thì cười đi."-Thái Mỹ Hoà cười cười với nhóc.
Nhóc quay sang nơi khác chuyển sắc thái kia đi,lại khuôn mặt lạnh lùng.
-"Cười hồi nào? Làm gì mà phải mắc cười."
Thái Mỹ Hoà mỉm môi cực dễ thương đứng trước mặt Hoàng Minh Long.
-"Nè..."-Thái Mỹ Hoà nắm áo nhóc lay lay.
Nhóc nhìn hành động dễ thương ấy không kiềm,nỗi mặt đỏ lên.
-"Nhăn áo tôi đấy."
Thái Mỹ Hoà không buông mà đáp lại là nụ cười tươi với nhóc.
-"Cảm ơn cậu nhiều nha."-Thái Mỹ Hoà nói nhỏ.-"Vì đã giúp Lam Minh Nhật tìm kẻ xấu."
Đến đây làm Hoàng Minh Long nhớ lại hôm qua Thái Mỹ Hoà cứ nắm áo mình năn nỉ giúp Lam Minh Nhật. Không biết sao thấy Thái Mỹ Hoà cứ nài nỉ làm Hoàng Minh Long nguôi lòng theo.
Nhóc chồm người xuống tiếp giác mặt nhỏ chỉ còn ba cm nữa là chạm môi. Thái Mỹ Hoà theo phản xạ lui dần ra,mặt dỏ không kém gì nhóc.
-"Vậy tôi còn giống người xấu không?"
Thái Mỹ Hoà như ngừng thở với ánh mắt của Hoàng Minh Long. Chẳng lẽ cậu ấy luôn nghĩ mình là người xấu sao?
-"Cậu có xấu đâu mà xấu."-Thái Mỹ Hoà vòng tay sau lưng cười nhẹ.
-"Không. Ý tôi là tính cách đấy. Chứ sắc đẹp thì ai cũng biết tôi đẹp rồi mà."-Giọng nhóc lạnh lùng nhưng câu nói thì làm ai nấy nghe được lại phá cười.
Thái Mỹ Hoà cười thành tiếng nhìn Hoàng Minh Long. Cậu ấy nhìn vậy mà cũng biết chọc ghê. Thái Mỹ Hoà lấy trong cặp ra sợi dây chuyền dài đến ngực do chính tay mình làm. (Có tài làm đồ trang sức đó nha >.
-"Cái gì đây?"-Nhóc cầm sợi dây lên nhìn nhỏ.
Thái Mỹ Hoà chồm đến nối nhỏ cho một mình nhóc nghe.
-"Cậu là người tốt. Tớ biết mà. Mà nếu có xấu xa đến đâu,cậu cũng tốt với tớ."-Thái Mỹ Hoà cầm sợi dây chuyền mình đang cầm,mở nắp ra. Hình nhỏ bím tóc được thắt dài lưng mặc đồng phục đi học nhìn cực dễ thương hiện lên.-"Có ảnh tớ nè. Mỗi khi cậu buồn,mở ra xem. Tớ sẽ xuất hiện,cậu sẽ hết buồn. Tớ...sẽ luôn bên cậu,cho nên cậu đừng lạnh lùng nữa nha. Hãy dang tay chào đón những người bạn mới."
Hoàng Minh Long dao động nhìn tấm hình đó. Trông nhỏ ngố ngố nhưng mang đậm chất hiền dịu,trong sáng và vẻ xinh đẹp của một tiểu thư nhà giàu.
Thái Mỹ Hoà khoác tay Hoàng Minh Long lay lay bảo đi. Lần đầu tiên thấy Thái Mỹ Hoà chủ động nắm tay Hoàng Minh Long. Trong lòng dâng lên niềm vui sướng. Cô ấy đã đón nhận mình.
-"À...."-Thái Mỹ Hoà cong môi.-"Cái này là chính tay tớ làm đấy. Cậu phải giữ cẩn thận nha."
Hoàng Minh Long đã vui lại càng vui hơn nhưng hình như cậu ta đã luyện khinh công nhiều năm,như thế mà vẫn không bộc lộ được cảm xúc ra ngoài.
-"Sao vậy? Cậu không thích hả? Hay cậu thích đồ mắc tiền hơn."-Thái Mỹ Hoà tỏ vẻ buồn buồn.-"Vậy bữa nào để tớ đi mua cái khác cho cậu cũng được."-Nói rồi Thái Mỹ Hoà dựt lấy sợi dây.
Nhưng chưa kịp dựt lấy đã bị tay Hoàng Minh Long nắm chặt lại.
-"Đồ của em làm cho. Một khi đã lọt trong tay tôi thì đừng mong lấy lại."-Hoàng Minh Long tay kia nắm chặt sợi dây.
Thái Mỹ Hoà bật cười thành tiếng lần hai nhìn Hoàng Minh Long. Coi bộ nhìn cậu ấy cũng vui tính.
-"Nhưng cậu không giữ nó mà."
Hoàng Minh Long quay sang.
-"Ai bảo không."-Lần đầu tiên nhóc nói lớn.-"Đương nhiên là phải giữ đồ của mình cẩn thận rồi."
Giọng ấm áp của nhóc vang lên làm Thái Mỹ Hoà vui hẳn. Mặt hết đỏ dần,nắm tay kéo nhóc đi.
-"Vậy ngày nào cũng dắt tớ đi ăn kem nhá. Tớ muốn được cậu dẫn đi ăn kem cơ."
Hoàng Minh Long khẽ cười nhìn Thái Mỹ Hoà.
-"Ừ...nhưng cũng phải uống sữa."
Thái Mỹ Hoà dừng chân quay sang cong môi mếu máo với nhóc.
-"Lâu lâu thôi."
-"Không."-Nhóc trả lời nhanh chóng.-"Đề kháng em yếu thì phải uống."
Thái Mỹ Hoà ủ rủ,cúi gầm mặt xuống.
-"Nhưng chỉ lới một tuần mà nhìn tớ béo lên rồi."-Hoàng Minh Long nghe xong quan sát Thái Mỹ Hoà. Có thấy béo đâu,ốm rồi bây giờ vóc dáng cân đối đấy chứ.-"Như vậy sẽ xấu mất."
Hoàng Minh Long nhịn cười khi nghe Thái Mỹ Hoà sợ xấu. Nhóc cố kìm nén không cho tiếng cười vang lên. Thái Mỹ Hoà ngước lên thấy mặt Hoàng Minh Long mếu lại vì nhịn cười.
-"Tớ chưa được nghe tiếng cười của cậu. Cười đi."-Thái Mỹ Hoà quên mất chủ đề là năn nỉ Hoàng Minh Long ngừng bắt mình uống sữa. Nhe răng bảo cười là như vậy,phải tươi lên.
Hoàng Minh Long chuyển lại sắc mặt.
-"Cười gì?!"-Nhóc kéo tay nhỏ đi.-"Cho dù em có béo cỡ nào thì tôi cũng lấy em làm vợ."
Bóng Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long khuất dần. Cây cổ thụ lớn ở đằng kia liền ào ra cả đống người. Là hội đồng kí túc xá phòng .
Nãy giờ cả đám ngừng thở quan sát nhìn hai đứa bọn nhóc tình cảm với nhau mà ai nấy cũng đỏ mặt lên. Người thì ganh tị,anh với hắn chứ ai >.
-"Hai đứa ấy sến quá bây hỹ."-Chàng bỉu môi nhìn cả bọn.
Bốp.
Ăn đấm là điều bây giờ. Còn ai vào đây nữa. Lam Minh Nhật hạ thủ đấy. Yeah! Cả bọn cho một tràn vỗ tay nồng nhiệt vì nó lúc nào cũng là người "trừ gian diệt ác"
-"Tao thấy mày còn sến hơn nó đấy. Bởi thế đến giờ mày mới ế."-Nó bỉu môi lại.
Chàng suýt xoa lườm nó. Chứ bà không ế chắc mà đi nói tui. Thôi im,nói ra là răng không còn húp cháo.
-"Ông nói sến vậy."-Cô đặt tay lên vai chàng dựa dẫm.-"Vậy khi nào ông thổ lộ tình cảm với em xinh tươi nào thì tụi tui sẽ đi coi nó hiện đại ra sao."
Bộp...bộp...bộp
-"Bữa ni mới thấy Thái Mỹ Tuyền nói hay nè."-Gã vừa vỗ tay vừa bỉu môi.
Nhỏ ngồi suy nghĩ nãy giờ,bây giờ lên tiếng.
-"Theo như lời của Trịnh Gia Khôi và Cao Hoàng Nam thì chắc kiếp trước hai đứa nó oan gia ngõ hẹp lắm nên kiếp này mới thương nhau..."-Nhỏ nhìn mọi người.-"Cũng giống như hai đứa..."
Hội đồng tuổi vừa quay qua nhóc và em là lại cái hình ảnh ngày nào trước mắt hiện lên.
-"Bà vừa đạp vào đôi giày hạng hiệu của tui đấy."-Nhóc hét lên. Đôi này do chính tay chị Nhật mua về tặng mình mà cái con mắc dịch kia dám dẫm lên như dẫm lên phân bò vậy hả.
-"Có tí mà chỉ trích dữ vậy cha nội. Vậy ông là người nhỏ nhoi hẹp hòi vậy hả?"-Em chóng nạnh.
-"Đôi giày bà có biết tôi quý nó cỡ nào không mà nói cái kiểu đó hả?"-Nhóc hét lên làm cả sân trường vang dội.
Bộp...bộp.
Nó không thể ra tay vì đó là em nó và hôn phu của hắn. Nhưng người ra tay nếu không có liên hệ gì thì nương tay là chuyện không thể có. Nàng cho hai đứa hai bạt tai nhanh chóng.
Hắn với nó mừng thầm trong lòng khi nàng đã kế thừa sự nghiệp "trừ gian diệt ác" kia. Mà không riêng gì nó và hắn,cả bọn cũng thích thú với cú đánh đẹp mắt vừa rồi.
-"Cao Hoàng Nam. Tao nghĩ là nên giải ân oán giữa hai đứa nay hộ tao."
Anh nghe xong bật cười chóng nạnh. Nên nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không?
Mọi người nhìn anh gật đầu lia lịa. Thông qua.
-"Được rồi. Giao hai đứa đấy cho tao."