Nàng trên đường đi về kí túc xá nhớ lại ba mẹ bảo rãnh rỗi đi về nhà thăm.
-"Tụi mày ở đây...tao về nhà thăm ba mẹ."-Nàng hí hửng.
Cả bọn quay sang lườm nàng đang hí hửng. Coi bộ gia đình nhung nhớ là chạy về liền,quên luôn cả bạn bè.
-"Đừng cho nó mượn xe Nhật."-Chàng đến choàng vai nó.
Nó lườm chàng đang hẹp hòi,hấc tay chàng ra.
-"Lấy đi."-Nó ném chiếc chìa khoá vào mặt nàng.
Nàng chụp lấy cười đểu nhìn chàng. Không biết nó bạn tao bảy năm rồi à. Tình bạn trên bảy năm là tình bạn mãi mãi đấy.
Chàng bỉu môi nhìn nó với bản mặt bơ ướp lạnh kia.
Nàng định quay đi thì...
-"Đổi lại?"-Nó làm nàng đứng hình.
-"Sao?"-Nàng quay sang.
-"Mua thịt bò,gà quay và mấy lon bia về thăm bọn này."-Câu nó vừa chấm hết là được sự hưởng ứng của hội đồng.
Nàng nhếch nữa môi nhìn nó. Tình bạn mãi mãi là tình bạn thân mà tình bạn thân là khốn nạn nhất. Nó đối xử tệ bạc với mình vậy đấy.
-"Biết rồi."
Nói rồi nó đạp xe về nhà với chiếc mảtin không dỏ cổ thẳng kia,trên tay còn cầm hoa và trái cây.
Kít.
Nàng đứng bên ngoài thò tay vào khó nhọc mở cánh cổng to kia.
Cạch.
Cổng được mở ra dễ dàng. Vừa ngước mặt lên là nàng bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng ngày nào của nhóc.
-"Chị mới về."
Nàng cười nhẹ gật đầu nhìn nhóc.
-"Ừm."-Nói rồi nàng dắt xe vào nhà.
Nhóc nhìn bóng nàng vẫn với ánh mắt ấy. Xỏ hai tay vào túi quần thở dài.
-"Cảm ơn."
Nàng không hiểu nhóc cảm ơn ai,nói chuyện với ai. Quay sang nhìn nhóc.
-"Chị sao?"
Nhóc khẽ gật đầu nhìn nàng.
-"Vì sao?"-Nàng cau mày.
Không cần một phút suy nghĩ.
-"Vì đã mang cô ấy đến."
Nàng bật cười nhìn nhóc. Mang Thái Mỹ Hoà đến đâu phải là mình. Là do em có được bé đấy chứ. Lạnh lùng nhưng vẫn con nít quá.
-"Chị mong em sẽ ở bên và chăm sóc bé Hoà tốt. Nó rất ngốc nghếch và chẳng biết gì đâu. Thật sự là khi thấy em ở bên bé Hoà."-Nàng xỏ tay vào túi cười tít mắt với nhóc.-"Chị cảm thấy bé Hoà rất may mắn khi có em.... Mặc dù ban đầu chị hơi lo sợ em sẽ làm bé Hoà khóc suốt ngày thôi."
Nhóc chẳng nói chẳng rằng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng khó tả. Có lẽ suốt thời gian dài kia đã làm nhóc buồn bã đến thế nào.
Cảm ơn chị vì đã cho em biết tiếng cười là điều hạnh phúc như thế nào.
Câu nói quá khó để nhóc nói ra bây giờ. Nhưng một ngày nào đó nhóc sẽ nói ra thôi. Chị đợi em nhé. Và em sẽ cho chị thấy em hạnh phúc cỡ nào khi ở bên cô ấy.
Và lẫn chuyện chị tha thứ cho mẹ em. Đáng lí ra em phải biết sớm hơn để tình chị em không lạnh lẽo như bây giờ
-"Tôi đã nghe ba mẹ kể hết rồi."-Nhóc đến gần nàng.-"Khi nào chị mới trở về làm con gái?!"
Nhắc đến đây làm nàng nhớ đến anh. Tự nhiên biết mình là con gái rồi còn thổ lộ.
Quê một cục,đúng là chuyện tình cảm.
Nhóc cau mày nhìn nàng đang đỏ mặt lên.
-"Bộ có ai thích chị sao?"
Nói câu trúng tim làm nàng sặc lên đến mũi. Cái thằng là thánh hay sao mà nói chuẩn.
-"Làm...làm...gì có...thôi vào với ba mẹ đi."-Nói rồi nàng ôm bó hoa và trái cây vào nhà nhanh chóng.
Nhóc khẽ cười nhìn nàng với vẻ hài hước. Còn giả bộ che đậy tình cảm. Bộc lộ ra ngoài là điều làm người ta nhìn thấu tâm can.
-"Cao Hoàng Nam."
……………………………
-"Hơ...hơ....hơ..."-Nhỏ ngáp ngắp dài nằm trườn ườn ra giường.
Hành động đó làm chàng cứ dính mắt nhỏ. Sao lại có đứa con gái từ tính tình đến cách nói chuyện hay tướng đi như con trai vậy nhỉ? Chắc con này luyện nhiều năm lắm đây. Nhưng sao lại giả trai? Mà không biết có người yêu chưa nữa. Nhưng có người yêu con gái à.
Nghĩ đến đây chàng có ý định tán chơi nhỏ cho vui. (Giỡn với tình yêu người ta vậy đấy -_-). Coi bộ cũng được ta. Nhưng trước hết phải cho nhỏ biết là mình phát hiện ra nhỏ là con gái đã chứ.
Nghĩ đến đây chàng nhìn sang nó. Cái bà này còn vô duyên hơn con Phong nữa. Nằm ngủ kiểu gì mà hai chân hai bên ra với chiếc gối ôm. Làm như mình cày sâu cuốc bẩm lắm. Mà cái cuốc là cái gì nhỉ?
Chàng lắc lắc đầu đưa ra quyết định nên nói với tất cả mọi người trong phòng này biết hết tất cả.
-"Tao...có chuyện muốn nói."
Lần đầu tiên chàng hiểu cảm giác nói mà không ai để ý của hắn. Trông thật tồi tệ,sao lúc đấy mình lại đối xử như thế với hắn nhỉ.
Cạch.
Đúng lúc nàng vừa về đến,trên tay còn cầm đống đồ ăn vặt.
-"Chuyện hx vậy?"-Nàng không hiểu sao chàng lại chóng nạnh đứng giữa phòng. Đến giờ giật kinh phong rồi đây.
Lại sự im lặng không hề nhẹ. Chàng hơi giận gãi đầu bù xù nhìn quanh. Không biết phải bắt đầu từ đâu.
-"Trong ba đứa tụi bây. Ai mới là con trai?"
Câu nói của chàng làm năm đứa còn lại giật bắn mình quay sang nhìn chàng chằm chằm.
-"Mày vừa nói gì vậy hả?"-Nó chóng nạnh đi đến cạnh chàng.
Chàng nuốt nước bọt nhìn nó đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình.
-"Tao biết thân phận hết rồi. Chỉ còn mỗi thằng Thụy là nghi vấn thôi."
Anh với hắn ngồi chồm hổm trên giường nhìn xuống. Thì ra ai cũng biết cả rồi.
-"Trong ba người bọn nó,không ai là con trai."-Hắn nói làm ba tụi nó im ru nhìn sang nơi khác.
Nhỏ gượng cười giả bộ chạy đến cầm túi đồ ăn lên lúc lắc.
-"Có đồ ăn rồi nè. Ăn thôi."
Anh đến cho nhỏ bạt tai ngay lập tức. Đến giờ phút này mà còn phủ.
-"Phủ làm gì... Nói lí do cho bọn này biết đi."
Nàng với nhỏ đứng im lìm không biết nói gì đây. Đã có nhiều thứ xảy ra quá,cũng không biết bắt đầu từ đâu.
-"Bảy năm trước....đã có rất nhiều chuyện xảy ra."-Nó thấy ai cũng biết thân phận thật rồi,cũng không giấu nữa.-"Cứ mỗi lần nhắc đến là tớ...cứ ứa lên....ba mẹ tớ chết,ông bà nội con Phong ra đi và mẹ con Thụy cũng bỏ nó mà sang thế giới bên kia."
Ba tụi hắn dao động đứng đấy lắng nghe từng kí ức của ba tụi nó. Trôi nhanh vào những lời nói kia nhưng rất chậm khi bọn nó đã từng trải. Biết không? Có lẽ ba tụi hắn là người hạnh phúc nhất trong hội đồng kí túc xá phòng này.