Mặt trời mới lờ mờ từ đỉnh núi,chim bắt đầu tụ đàn tụ tập hót ríu rít trên cành cây,bướm lượn quanh vườn hoa,cá khẽ đua sắc dưới dòng suối.
-"Dậy đi."-Thái Mỹ Hoà khỏe hẳn thức dậy bày thức ăn sáng điểm tâm đợi mọi người.
Hoàng Minh Long từ từ đằng xa ở suối đang làm vệ sinh cá nhân trong khi ai cũng mệt mê man lăn qua lăn lại làm lều dựng đang được bài hoà đẹp đẽ cũng thành ổ chuột cho lợn ngủ ké.
-"Dậy đi. Em làm thức ăn rồi nè."-Thái Mỹ Hoà chui vào trong gọi hội con gái.
-.....-Nhưng đáp lại là sự im lặng. À không,phải là "Khò.....Khò..."
-"Haiz!"-Thái Mỹ Hoà chóng nạnh lắc đầu quay sang đã thấy Hoàng Minh Long ngồi ở đấy đợi mình đến ăn.-"Anh Long ăn trước đi."
Hoàng Minh Long lắc đầu đợi Thái Mỹ Hoà ngồi ăn mới chịu.
-"Mình ăn trước về trước. Bọn họ ăn sau về sau."
Thái Mỹ Hoà cong môi chần chừ nhìn rồi cũng đến cạnh Hoàng Minh Long. Chưa kịp đưa gì vào miệng thì ..
AAAAAAAAA
Chàng bật dậy hét lên làm cả bọn hoảng loạn chạy tứ phía xem chuyện gì xảy ra. Không biết cái thằng chưa đánh răng mà hét ầm làm ô nhiễm không khí này đang làm cái trò gì. Hay nhớ cái vụ đồng hồ con gà kia nên định thay nó đánh thức mọi người. Có thể lắm.
-"Có chuyện gì?"-Nhỏ chạy đến cạnh chàng hỏi.
Chàng xanh mặt dơ con dán lên rồi ngất tại chỗ. Nơi này làm sao có dán vậy nhỉ?
Nó với hắn bật cười nhìn hàng hoảng hốt. Có con dán mà sợ chết khiếp.
-"Bảo...dậy đi."-Nhỏ lay lay chàng.
-"Nó chỉ ngủ thôi."-Anh bỉu môi lắc đầu.
Cô bịt mũi nhìn con dán kia sợ sệt.
-"Mà con dán này từ đâu chui vậy kề?"
Nó với hắn lại bật cười lần hai. Mọi người không hiểu gì nhìn hậu người bọn nó hiểu ra liền. Thì ta thủ phạm ở đây.
-"Tụi mày chọc nó hả?"-Nhỏ chóng nạnh bỉu môi.
Nó với hắn lườm nhỏ. Coi bộ đến giờ bà già này bênh vực chồng mình rồi đây. Người ta nói giữa tình yêu và tình bạn. Chọn ai? Nhỏ chọn tình yêu. Đúng là...
-"Ờ. Tao với con Nhật bắt dán bỏ vào áo nó đấy."-Nói rồi nó với hắn phá cười.
Nàng đến cho mỗi đứa bạt tai lên đầu im bặt. Không hiểu hai nỗi hai người. Chắc là thù dai cái chuyện chàng nhóm trưởng nhóm giải bài tập. Cho nó với hắn hơn bốn mươi mấy bài về giải đây mà.
-"Tụi mày biết thằng Bảo ghét dán nên mới làm vậy hả?"-Nàng vòng tay trước ngực bỉu môi.
Nó dơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại nhìn nàng.
-"Không phải là ghét mà là sợ."
Gã với nhóc lí nhí mắt dậy gật đầu tán thành. Sợ thì mới hét hơn sói hú vậy chứ ghét là cha già đó đập nát con dán rồi.
Cô lờ mờ dơ tay lên như biểu quyết.
-"Tuyền cũng có bắt dán bỏ theo hai người đó nữa."
Nàng với nhỏ tự đập vào mặt nhìn mấy người này quay sang thấy Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long đang chăm chú nhìn mình.
-"Thôi tụi bây đi đánh răng rồi ra chỗ kia ăn với hai đứa nhỏ kìa."-Nàng chóng nạnh đi đến suối rửa mặt.
Nó nhìn theo nàng đang tự do thoải mái làm vệ sinh cá nhân.
-"Đấy thấy chưa Nhi. Chị nói mà. Suối này là nhiều người đi bậy lắm."-Nó nói xong là cả bọn lườm nó không thương tiếc.-"A...hơ...hơ..hơ mà con Nhi đâu rồi."
-"Ắt...ắt...ắt...xì..."-Em khoác áo khoác một đống vào người điểm danh.
Mọi người ăn sáng và làm vệ sinh cá nhân xong phần ai nấy chở nhau đạp về kí túc xá. Riêng hắn,gã,cô và nó là vẫn ở chỗ cũ tranh cãi.
(-_-)
-"Tao chở con Nhật về kí túc xá. Mày chở con Tuyền về nhà đi."-Hắn kề kề nó.
(-_-)
-"Đéo. Từ trước đến giờ tao chở con Nhật rồi."-Gã không chấp nhận nhìn hắn lườm lườm.
-"Bây giờ như vậy thì không ổn đâu. Vậy đi hỏi con Nhật thích đi với ai?"
-"Được thôi."
Gã với hắn dừng cuộc tranh cãi quay sang nhìn nó và cô thì bóng dáng hai người biến đi đâu mất tiêu.
Nhìn lên phía trước thấy nó đang đèo cô ở phía sau đạp đôi. Còn nhìn xung quanh cười rối rít.
(@@)
Vậy là hai tụi mình đi chung xe hả?
-"Nè..."-Hắn gọi nó =>> Vô ích. :
Quay sang nhìn gã thì thấy gã đã đặt đit xuống ở yên sau chờ hắn đèo.
Hắn tức hộc máu nhìn ánh mắt lửa đỏ nhìn gã. Như vậy khác gì mình làm đầy tớ cho kẻ địch cướp người yêu à.
-"Mày chở đi."-Hắn xô gã ra ngồi lên yên sau.
Gã té nhào lườm hắn đang tỏ thái độ đáng ghét với đứa con trai duy nhất của tập đoàn CEO hả?
-"Mày chở tao đi chứ."
-"Đéo."-Hắn cong môi.
Gã nhếch nghìn bản mặt cái thằng đứng trước xấu trai hơn mình kia.
-"Thôi bây giờ như vậy nhá. Tao chở đến một đoạn. Rồi mày chở một đoạn."
Hắn suy nghĩ kĩ lưỡng rồi cũng chấp nhận. Gã nhảy lên xe đèo hắn chưa đến phút.
-"Đến lượt mày."
Hắn trố mắt nhìn gã. Cái gì mà nhanh vậy trời. Chở gái xung như bò,bay thẳng lên con dốc,chở mình xuống dốc mà như chở lên ngọn đồi.
-"Được rồi."-Hắn vịn tay lái ngồi lên trước gã chưa kịp đặt đít lên thì hắn dừng xe.-"Đến lượt mày."
(@@)
Như vậy thì đến khi nào mới đến trường.
………………………………
Ắt xì...ắt xì..
Nhóc đèo em đang giờ chỉ nghe mỗi tiếng nhảy mũi mà chẳng nói lời nào. Không biết bà chằn Từ Minh Nhi này bị cảm kiểu gì nữa.
Kít.
Nhóc thắng xe mạnh đến nỗi em ngã vào người nhóc. Nhóc cảm thấy người em nóng ran lên. ( có chút lo lắng >.
Tiện thể trước mặt là nhiều thuốc. Nhóc dừng xe lại để em ở ngoài đi vào mua vài viên kẹo ngậm và thuốc cảm hai ngày cho em.
-"Thuốc nè. Bà uống đi. Cảm nặng đấy."
Em nhìn nhóc bật cười. Người cọc cằn như nhóc mà cũng có ngày quan tâm mình như vậy đúng là chuyện lạ.
-"Cảm...ắt...xì...ơn."
(-_-)
Nhóc vòng tay trước ngực lắc đầu nhìn em.
-"Đừng có cảm ơn tôi. Chẳng qua tôi sợ bà nhảy mũi ướt hết áo của chị Nhật mua cho tôi thôi. Chứ bà bị đau thì mặc xác bà. Xí."
Em nhếch nữa môi nhìn nhóc nói chuyện mất tình cảm. Đang thấy nhóc tội thì quay sang thấy ghét.
-"Vâng."-Nói rồi em quay sang nơi khác bỉu môi.
Nhóc khẽ liếc nhìn em cười nhẹ. Còn bày đặc lẫy.
……………………………………
Bọn anh đứng trước bản kết quả xếp hạng thi đua của học sinh trong kì I vừa qua tròn xoe nhìn.
-"Aishhhh....sao lại là đồng nhất."-Chàng gãi đầu bù xù tức điên lên.-"Khốn kiếp."
Nhỏ với nàng cười thầm nhìn bản mặt chàng đang đần ra. Cho chừa cái thói tự cao. Xí.
Anh đặt tay lên vai chàng tỏ vẻ giả nai thương tiếc. Người bạn bấy lâu nay mình luôn tự hào mà bây giờ đồng nhất. Kệ mẹ nó. :
-"Chúc mừng."
Nó với cô cùng lúc chạy đến nhìn bản kết quả thấy đồng nhất giữa chàng,Minh và Vân.
-"A...ha...ha...ha.. Cuối cùng thì..."-Nó cười tít mắt nhìn chàng.-"Cũng có đối thủ cạnh tranh rồi ha."
-"Nhật."-Giọng quen của ai đó vang lên. Là Minh và Vân.
Nó quay lại thấy hai đứa mọt sách của lớp mình cười tươi chạy đến chen giữa.
-"Coi bộ hình phạt hết hiệu lực rồi nhỉ?"-Nó vỗ vai.-"Chúc mừng."
Minh và Vân dao động nhìn nó ưu tư. Lam Minh Nhật quả là một người tốt. Thật hạnh phúc khi có cậu ấy ở bên cạnh.
-"Cảm ơn."
Nó lườm yêu hai đứa mọt sách. Lấy tay búng hai người đau đến nổi đỏ cả trán.
-"Ưm Ưm...nếu sau này Lam Minh Nhật này có chuyện gì khó khăn."-Nó làm kiểu bái phục.-"Mong mấy vị tiền bối giúp đỡ,giúp đỡ."
Cả bọn nhìn nó bật cười. Không ngờ người đang đứng trước mặt mình là Lam Minh Nhật cá tính mạnh mẽ mà cũng có lúc dí dỏm như vậy. Bái phục bái phục.
Tin...tin...tin
Điện thoại nhỏ bất ngờ reo lên. Là số của ông bà nội,à không là bác quản gia già. Họ gọi chắc không có chuyện gì tốt đẹp đâu.
-"Alo?"-Nhưng vẫn nghe :
-"Con...có thể...đến gặp...hai người này lần cuối được không?"
Nhỏ tròn xoe mắt nhìn cô. Lần cuối sao? Không lẽ họ bị bệnh gì rồi. Mà kệ họ đi chứ. Nhưng lòng vị tha của nhỏ không cho mặc kệ. Nhỏ gật đầu đồng ý nhanh chóng.
-"Tôi biết rồi."
Trong khi...
-"Giờ tao với mày tù tì kéo búa bao xem ai đi cất xe."-Gã vận động cơ tay.
-"Trò này mày thua là cái chắc. Ha ha."-Hắn hăng hái làm mặt đểu nhìn gã.
(-_-)
……………………
Nhóc đạp xe đến chỗ mà em và mình hay đợi để đèo nhau đi học. Đã hơn phút rồi mà vẫn không thấy bóng dáng con heo nái đấy đâu. Nhóc trong lòng cảm thấy lo lắng. Không lẽ nó bị gì sao? Phải qua xem mới được.
Nhóc đánh liều đạp xe qua nhà em. Ít ra cũng phải nói cho mình một tiếng là không đi chứ trời.
King....kong....king...kong
Nhóc bấm chuông liên hồi không thấy ai ra mở cửa. Đánh liều trèo cổng nhảy vào. Ngôi nhà hai lầu màu vàng nhẹ nhàng. Cuối góc là một dãy chậu xương rồng và hoa ly. Bên trên còn cơ một chiếc xích đu vừa tầm đủ hai người ngồi. Sân khoác lên bộ cỏ mini. Mà đang nghĩ đến em liên quan gì đến cái sân. Nhóc chạy đến mở cửa nhẹ nhàng thò đầu vào.
-"Có ai ở nhà không ạ?"
Một bóng người cũng không thấy. Sự im lặng làm phần tò mò tăng lên. Nhóc bước nhanh vào hỏi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.
-"Hay là ở trển ta."-Nói rồi nhóc định đi lên nhưng nghĩ lại mình là người lạ tự nhiên đi vào nhà người ta tìm người có điên quá không. Nhưng nhóc lại có cảm giác em đang bị cảm rất nặng. Đi thẳng lên lầu thấy phòng em mở cửa,điều đặc biệt hơn là em nằm bất tỉnh với bộ đồng phục học sinh dưới sàn. Nhóc hoảng hốt chạy đến lay lay em nhưng vô hiệu lực.-"Từ Minh Nhi. Có sao không? Trả lời nghe coi. Từ Minh Nhi."
Nhóc sờ lên trán thấy nóng lên. Thôi rồi lượm ơi,sốt nặng luôn rồi. Nhóc bế em đặt lên giường. Lấy nhiệt kế đo. độ (@@) nhóc hộc máu nhìn em. Ôi trời,nội công gì yếu như sên vậy kề.
Nhóc chạy nhanh xuống nhà lấy khăn mà không biết khăn gì hình như là khăn lau chén : với thau nước nhỏ lên cẩn trọng lau mồ hôi trên trán và tay.
-"Kì này mà không lấy lời lẫn lãi là thôi rồi á hỳ."-Nhóc nhăn nhó nhưng trong lòng lo lắng không thôi.-"Không biết hộp thuốc bã đặt ở đâu rồi? Mà sao không có vú nuôi hay ba mẹ gì hết vậy ta."
Nhóc chạy khắp nơi tìm xem hộp thuốc nằm ở đâu. Thì ra là ở ngay đầu giường. (-_-) lập tức lấy miếng dán trán ngay trên trán em. Rồi lại tiếp tục công việc lau mồ hôi trên tay và đo nhiệt độ. Có vẻ hạ xuống một tí.
………………………………
Nhỏ đạp xe về ngôi biệt thự rộng lớn mà hơn hai tháng nay mình chưa đặt chân đến. Vừa bước vào,lại như lúc trước. Mọi người chạy ùa về đây hỏi han nhỏ.
-"Tiểu thư... Tôi nhớ người lắm."
-"Tiểu thư ở đây lâu tí nhá. Tôi nấu vài món ngon cho tiểu thư."
-"Tiểu thư dạo này trắng hơn ngày xưa luôn."
Nhỏ bật cười với mọi người về những lời hỏi thăm. Vậy mà mình không mua quà gì cho họ. Thật đáng trách.
-"Con mới về."-Ông nội ra đứng trước cửa cười hiền nhìn nhỏ.
-"Nhìn con ốm hẳn đấy nhá Phong."-Bà chạy đến ôm chằm lấy nhỏ.
Cái ôm làm nhỏ vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ. Ôm mình sao? Sao chẳng có cảm giác ấm áp và hạnh phúc vậy nhỉ? Chuyện lạ. Nhỏ gạt tay bà ra vào thẳng vấn đề.
-"Có chuyện gì muốn nói."
Ông bà thôi ngay nụ cười đấy kéo nhỏ vào nhà bếp. Trên bàn còn đặc mấy món ăn ngon đang bay nghi ngút khói. Nhưng rất tiếc là không có món nào nhỏ thích cả. Bởi vì có bao giờ quan tâm cháu chít mình đâu mà biết nó ăn cái gì. Nhưng bây giờ trong mắt nhỏ hai người bọn họ là quản gia cướp tài sản thôi.
-"Hai người đừng làm thế. Tôi sợ đấy."
Ông bà kiềm nén cơn tức giận xuống bụng cố cười một nụ cười phúc hậu với nhỏ.
-"Con đừng hiểu lầm ý của ta."-Ông ngồi vào bàn.-"Hai ta chỉ muốn bù đắp...cho con những ngày tháng trước."
-"Thôi đừng bù đắp nữa hai lão quản gia."-Nhỏ dơ tay ám hiệu stop lên.
-"Con phải tha lỗi cho hai người này. Vì quá tham vọng quyền lợi và của cải nên mới thế. Nhưng con hãy hiểu cho ta. Đó cũng vì nghèo."-Mới đấy đã ra chiêu độc. Hai người biết rõ nhỏ là người vị tha nên sẽ không thì dai. Điểm yếu của nhỏ đã bị hai người bọn họ nắm rõ.
Nhỏ dao động nhớ đến lời của ba mẹ mình. Vì sao họ không lấy lại tài sản. Đó cũng là vì họ có lòng vị tha. Hãy tha thứ cho mọi người,bởi vì trên thế giới này không ai mà không mắc phải sai lầm. Là do hoàn cảnh đưa đẩy họ mà thôi. Có lí nào sẽ như thế. Đến đây nhỏ hả sinh ý định sẽ tha thứ cho hai người bọn họ. Nhưng không biết nên làm như thế nào.
-"Thôi được rồi."
Hai người già trước mặt cười tươi nhìn nhỏ. Quả không hỗ danh Trương Ngọc Quỳnh đã điều tra rõ về mọi thứ. Kể cả tính cách và nhân phẩm con người cũng không bỏ sót.
-"Nội cảm ơn con. Phong."
Nhỏ nhún vai gắp đại miếng thịt bò vào mồm nhai chậm chạp. Nói đúng hơn là thưởng thức. Vị chẳng ngon lành như thế nào. Mà nếu có ngon thì ngồi trước mặt hai người kia cũng thấy tệ.
-"Hai người bảo gặp lần cuối là có ý định gì?"
Ông bà mừng thầm trong miệng. Bây giờ mới đến trung tâm đây.
-"À chẳng qua là công ty đang khủng hoảng. Mà hai người này tuổi già sức yếu nên cũng không làm gì nên trò nữa. Tiện đây muốn giao lại cho con."
Nhỏ thả đũa chống cằm nhếch nữa môi nhìn hai người. Giao lại sao? Nghe có vẻ chua.
-"Thôi khỏi. Hai ông bà cứ quản lí công ty cho tốt đi."
Hai người tỏ vẻ chần chừ đau buồn nhìn nhỏ.
-"Sao?"
-"Quản lí tốt thì không được rồi. Có lẽ là sẽ sụp đổ trong nay mai. Ông bà xin lỗi."
-"Lí do?"-Nhỏ dựa vào thành ghế nhìn hai người.
-"Vốn liếng đầu tư thiếu thốn."-Vấn đề có vẻ quan trọng.
Nhỏ nghe xong cau mày nhìn hai người. Quả thật Thái Mỹ Tuyền thật có quyền. Mới nói một câu mà đã bị xuống tinh thần thế kia rồi. Không những thế công ty cũng chị Thái Mỹ Tuyền cắt không cho kí hợp đồng nữa. Có vẻ khá lắm đây.
-"Tôi...sẽ kêu ba mẹ cho ít vốn đầu tư."
Ông bà nhìn nhau cười rồi nhìn nhỏ.
-"Vốn thì vay cũng được nhưng...."
-"Nhưng sao?"-Nhỏ không hiểu hai người đang định nói gì.
-"Thì là như ghế này. Con có một người bạn là Phùng Gia Bảo. Anh ta là con của tập đoàn đá quý lớn nhất vùng châu Âu. Công ty nội đang định kí hợp đồng bên ấy nhưng bé Tuyền đã Ngân chặn lại. Mong con có thể..."
Nhỏ chắp môi hiểu ý hai người muốn nói gì gật đầu nhanh chóng.
-"Được thôi."-Nhỏ dơ đồng hồ lên nhìn.-"Đến giờ tôi phải về trường rồi."
Ông bà như ý cười hiền nịnh nọt nhỏ.
-"Để ông bà đưa con ra cổng. Phải ăn uống nhiều vô nha Phong."
Nhỏ nhún vai đi ra trước. Thấy hai người bọn họ như thế làm mình nổi cả da gà. Không hiểu sao cứ thấy tởm cho thể loại ấy.
Nhỏ vừa khuất bóng dần. Hai người bật cười với vai diễn của mình. Thì ra con nhỏ đó cũng dễ gạt. Lần này được mối to mình sẽ không còn gì để xem trọng nó nữa.
-"Alo."-Tiếng bà nội của nó vang bên đầu dây kia.
-"Tốt đẹp."
-"Tốt."-Tiếng cười mỉm của bà mộng mị sắc bén. Lam Minh Nhật...pằng.
Nhỏ cười hả hê trên đường phố. Bộ hai người tưởng nhỏ không biết giả và thật à. Hai người diễn tốt nhưng nhỏ còn tốt hơn nữa. Để coi lần này công ty sụp đổ đến thế nào. Đường tưởng thấy công ty của ông bà nội ruột là tôi nể. Một khi đã bị bàn tay dơ bẩn của hai người quản thì thật tởm mà cứu vớt nó lên. Thà là sụp đổ,gây dựng điều mới còn hơn là nâng lên với bàn tay dơ bẩn. À thằng khốn Phùng Gia Bảo ấy dám giấu mình vụ con trai của tập đoàn đá quý. Được lắm. Kì này không đánh thì thôi.