Một ngày mới bắt đầu với sự u ám của ngày hôm qua tạo nên. Nhiều người và cả tôi ước rằng. Giá như ai cũng hạnh phúc như nhau,không ai phải tổn thương thì hay quá. Nếu như thế thì sẽ không xuất hiện hai từ "giá như".
Đừng giá như nhiều quá.
Hoàng Minh Quân lo lắng cho nó ngày hôm qua ngủ ở nhà. Mang thức ăn đặt sẵn lên bàn đợi nó cho vào mồm. Coi bộ anh ấy sau này rất cưng chiều vợ mình. >.
Nó chẳng cảm ơn một tiếng,chăm chú vào đĩa thức ăn nhai. Nó chẳng bận tâm đến mấy bác đang u sầu trước mặt. Người nào người nấy im bặt chẳng ai ồn giúp một tiếng cho tỉnh người.
-"Sao hôm nay ai cũng im thế?"-Nhóc nhìn quanh hỏi han.
-"Mọi người đừng như thế nhá. Em sợ."-Em nuốt nhanh thức ăn vào họng.
-"Hai đứa tụi bây bữa nay hạnh phúc quá ha."-Gã vừa bấm điện thoại vừa nói mà chẳng cần nhìn.
Nhóc với em nghe xong im bặt nhìn nhau nhai thức ăn. Hạnh phúc cái cục phân? Hôm nay chưa đấu cmn đá nhau là ngon rồi đấy.
-"Vậy hạnh phúc bằng Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà không?"-Cô quay sang hỏi gã.
Gã dừng hạnh động hướng mắt lên quan sát hai cặp hai bên. Lam Minh Hoàng và Từ Minh Nhi bên ngoài cãi vả nhau nhưng bên trong quan tâm nhau (đoán lụi). Còn Hoàng Minh Long và Thái Mỹ Hoà quan tâm nhau bên trong lẫn bên ngoài. Nhóc và em nhí nhảnh dễ đùa và cười. Long và Hoà ôn nhu tế nhị.
-"Ai biết."-Mất hết phút mới nói.
(-_-)
-"Ờ."-Cô bỉu môi nhìn gã.
Hoàng Minh Long không nói cũng không quan tâm mấy câu nói nhảm nhí ai hạnh phúc đấy. Nếu không phải vì Thái Mỹ Hoà cứ nằn nặt đòi đi theo thì ba bốn chỗ đông người,ồn ào này cũng đừng mơ mà mong nhóc nhìn đến nữa là.
-"Uống sữa nhanh rồi đi vào lớp."
Thái Mỹ Hoà gượng cười cầm lấy hộp sữa đưa vào miệng cố gắng uống hết. Có mọi người ở đây mà để anh ấy mắng cho một trận là mất mặt lắm. Mọi người sẽ nói mình là đồ hư hỏng. (Sợ mất tiếng là gái ngoan).
Hắn chớp chớp mắt nhìn Hoàng Minh Long nói gì Thái Mỹ Hoà cũng nghe. Mà chỉ cần nói một lần.
Nếu mình mà đi nói chuyện kiểu đó với Lam Minh Nhật chắc không còn cái răng húp cháo quá. (T_T)
Cô tròn mắt nhìn Thái Mỹ Hoà như bị Hoàng Minh Long điều khiển. Không biết nhóc con này đối xử tốt với em ấy kiểu nào vậy nhỉ?
-"Em bắt em chị uống nhiều sữa như vậy không sợ em ấy béo ù như mấy bà "ủ mỡ" trong bụng hả?"
Ở cantin nghe xong cô nói. Ai béo cũng quay sang liếc nhìn cô. Cô nuốt nước bọt không dám nhìn ai chỉ nhìn Hoàng Minh Long.
-"Mặc kệ tôi."-Hoàng Minh Long ghét nhất ai thích can thiệp vào chuyện của mình.
Cô thấy thái độ của Hoàng Minh Long không hề thích. Bắt con bé uống sữa cả ngày,cấm nói chuyện với mọi người ngoại trừ nhóm này, như thế thì cũng được nhưng cái chuyện không cho qua nhà mình thăm hỏi ba mẹ trừ khi nào có nhóc dắt qua. Trời đất ơi, sao Thái Mỹ Hoà hiền như đất vậy nhỉ?
-"Hoà...em lì lên là thằng Long nó không có nói lạnh và hung với em đâu."-Cô đang dạy em mình đấy (-_-)
-"Cô ấy dám."-Hoàng Minh Long không cho Thái Mỹ Hoà nói câu nào nhanh miệng nói lại cô. Chỉ cần nói lại cái kiểu lanh chanh như mấy người đỏng đảnh trong trường là liệu hồn.
-"Có gì mà không dám."-Cô trợn mắt nói lại.
Hoàng Minh Long đã cố gắng kiềm nén vì Thái Mỹ Hoà thì cứ bị Thái Mỹ Tuyền chọc tức. Còn dám bày Thái Mỹ Hoà cái kiểu nói lại lì lợm đó nữa chứ.
Hoàng Minh Long nắm chặt tay Thái Mỹ Hoà đứng dậy. Thái Mỹ Hoà lại quây quần cái cảm giác sợ hãi Hoàng Minh Long ngày đầu nói chuyện. Chị Tuyền hại mình mất rồi. Híc...Anh ấy sẽ mắng mình một trận tơi tả luôn. Híc...Thái Mỹ Hoà run run nắm lấy cánh tay của Hoàng Minh Long ý nói thôi. Nhưng cô lì hơn đứng dậy định nói chống trả.
Anh thấy cô với nhóc định gây xung đột với nhau,lắc đầu thả muỗng xuống kéo cô ngồi xuống lại ăn sáng.
-"Thôi Tuyền. Mới sáng."
Hắn ngạc nhiên nhìn anh. Với nàng thì thoải mái văng tùm lum chữ bậy bạ. Với cô thì ôn nhu nhẹ nhàng hết chỗ nói.
Nó hiểu tất cả, im lặng chẳng nói gì. Lúc này là để bọn họ tự giải quyết. Còn mình nên im lặng đứng xem kết cục cuối. Nhất định phải có hậu. Mà nếu không có hậu chính tay Lam Minh Nhật này sẽ bẻ khoá làm kết thúc có hậu.
Cô ngồi xuống vòng tay trước ngực chằm chằm Hoàng Minh Long. Thái Mỹ Hoà quá hiền,đáng lí mình phải dạy nó cách tự bảo vệ bản thân thì đúng hơn.
Thái Mỹ Hoà nuốt nước bọt nhìn hai người cãi nhau mà không biết làm gì.
Đang loay hoay chuẩn bị vào lớp. Đặng Vương ở lớp bên qua gây chuyện với Lam Minh Hoàng và Từ Minh Nhi. Hai bên hắn là mấy anh chị đại của trường. Ăn chơi,chém giết nghiệp dư.
-"Chào vợ chồng nhà mày,Lam Minh Hoàng,Từ Minh Nhi."-Giọng nói mỉa mai làm ai nấy nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Nghe danh Đặng Vương muốn gì là phải được nấy. Một khi đã không đoạt được thì sẽ quậy tới bến.
-"Ờ."-Nhóc lạnh lùng.
-"Mày cho tao mượn Nhi ngày hôm nay nhá. Khi nào chơi chán,tao sẽ trả lại"-Đặng Vương nắm lấy tay em kéo lên.
Em run run quay sang nhìn mọi người,đặc biệt là nhóc. Lam Minh Hoàng tức giận đến cạnh kéo Từ Minh Nhi lại. Thằng khốn này nhầy.
-"Nhầy vậy mày."-Nó đứng dậy vòng tay trước ngực nhìn Đặng Vương.
Đặng Vương nhìn Lam Minh Nhật bật cười. Một thằng nhãi ranh này mà cũng bày đặc nói chuyện với Đặng Vương ta sao.
-"Thì sao."-Công nhận mặt điếm.-"Biến ra."
Nó nắm lấy tay Đặng Vương đang kéo em mạnh mẽ đến nổi Đặng Vương không thể nhúc nhích được. Hai đám người bên cạnh thấy Lam Minh Nhật muốn đối đầu với Đặng Vương. Tiến lên hấc hết tất cả những gì trên bàn làm mọi thứ đổ vỡ xuống.
Anh nhanh tay ôm lấy Thái Mỹ Tuyền tránh xa. Thái độ ấy đã bị nàng bắt gặp.
Chưa yêu nên không đau. Nhưng buồn vì thích. Nàng nhận ra nàng đang ghen với hành động anh quan tâm cô. Biết là ganh tị với bạn là không đúng. Nhưng nàng thích anh thật sự. Và nàng thèm khát cái quan tâm ngày nào đó.
-"Má..."-Nhỏ bị mảnh chai vung đầy chân trầy xướt nhẹ ở da,văng tục ngay lập tức.-"Đ.M bây giờ tụi mày thích gì."
Nhỏ vừa nói vừa lau vết máu nhỏ ở vùng da kia. Chàng khẽ liếc qua xem vết thương của nhỏ làm sao. Cũng may là chỉ nhẹ. Quan tâm âm thầm là điều bây giờ của chàng đối với nhỏ.
Chàng không biết tim mình đang đặt ở người con gái nào. Không biết Phùng Gia Bảo này có thích Nguyễn Minh Phong thật sự không? Câu hỏi trong lòng chàng bây giờ và sau này cứ hiện lên,mãi đến khi nào mới có câu trả lời.
-"Từ Minh Nhi là của bọn tao."-Lam Minh Hoàng nói lớn làm mọi người bu đến xem nhóm Đặng Vương và Lam Minh Nhật đối nhau.
-"Dẹp hết sang một bên. Đứng làm gì. Bộ có gì vui hả?"-Hắn ghét nhất mấy thể loại này. Xem xong đi ban tán cả trường.
-"Tao mà thấy ai quay lại đoạn videos là coi chừng tao."-Nàng cảnh cáo.
Vài câu là cả đàn dẹp ra xa đứng nhìn giả bộ như không biết gì.
-"Từ Minh Nhi...là của bọn mày sao?!"-Đặng Vương bật cười thành tiếng.-"Đặng Vương ta thích đi dựt lấy mọi thứ của người ta đấy. Mà lại thích lấy mọi thứ của nhóm Hoàng Minh Quân này."-Đặng Vương nhìn sang hắn.
Thế giới đêm. Thế giới đua xe. Đặng Vương và Hoàng Minh Quân luôn luôn đối đầu với nhau mà chưa bất phân thắng bại. Thực chất đó chỉ là đam mê hay lên một chút là ham đua xe. Chứ mấy loại thể đó có cái gì mà mình phải thích chứ.
Hắn cảm thấy Đặng Vương làm mất mặt giới đàn ông đi cướp người con gái của người ta.
Bộp....bộp....bộp
Hắn cười mỗi lúc lớn,vỗ tay càng mạnh cố tình chọc quê Đặng Vương.
-"Ai ya...Đặng Vương nhà ta không có ai yêu đến nỗi phải đi dành hotgirl đã có chủ ư? Công nhận là mất mặt giới đàn ông quá."
Đặng Vương nghe xong tức lại càng tức nhưng mấy khi bộc lộ bên ngoài. Mọi người ở phái họ Đặng kia tức giận thay Đặng Vương tiến lên đập phá làm mọi người ai cũng hoảng loạn.
Thái Mỹ Hoà sợ hãi chỉ biết đứng bên cạnh Hoàng Minh Long thút thít không thành tiếng.
-"Muốn đánh nhau thì đánh luôn mẹ nó đi. Đừng có đập phá ở cantin bà Mười."-Nó lạnh lùng. Chỉ là doạ nhau mà làm tổn thất đến ba Mười thì tội bà quá.
-"Mày nói gì thằng nhãi ranh còn hôi sữa kia."-Thằng bên cạnh núm lấy cổ áo nó lên.
Còn một tay để làm gì. Nó đưa lên vặn tay thằng nhãi đó một cách tàn nhẫn khiến mọi người ai nấy cũng nuốt nước bọt không thôi. Nhìn sơ qua cũng biết xương thành cát rồi.
Chưa ai dám núm cổ áo Lam Minh Nhật mà nói chuyện với cái cách chó má đó cả.
Đặng Vương không quan tâm thằng đó bị ra sao. Đá văng ra xa.
-"Mày đối xử với đồng đội vậy sao?"-Nàng bức xúc đỡ thằng vừa bị nó bẻ nát xương lên.
Đặng Vương cười đểu nhìn nàng.
-"Dù gì cũng chỉ là ăn tiền tao. Thích thì tao bỏ,có chết nhau đâu."
Nhỏ bật cười chế nhạo Đặng Vương xem bạn bè,con người như rác rưởi.
-"Mày nghỉ con người chỉ cần tiền là hết sao."-Nhỏ tức giận khi nhắc đến tiền. Tiền tiền,lúc nào cũng tiền.
Bụp.
Một cú đấm chưa hả dạ. Cộng luôn phần chàng hôm qua làm nhỏ tổn thương. Trò đùa và tiền. Nhỏ ghét hai thứ này.
Bụp.
Thêm một cú đấm nữa. Mạnh hơn. Mỗi lần lại mạnh hơn. Dồn hết tâm sức đánh Đặng Vương chó chết thay cho dồn nén tình cảm ở Phùng Gia Bảo.
Bụp.
Không phải nhỏ đánh. Mà là Đặng Vương đánh lại. Nhỏ bất lực té nhào xuống nền,máu miệng chèm nhem ra đọng lại ở môi.
Anh với chàng chỉ biết đứng nhìn nhỏ té nhào. Biết làm gì đây,vì chính ngay lúc này,anh và chàng hiểu rằng nhỏ không cần ai nâng đỡ cả. Nhỏ ngồi đấy lau vết máu trên môi kia.
-"Lôi con Nhi đi."-Đặng Vương nhìn mấy tên còn lại ra lệnh.
-"Tao thách đấy."-Lam Minh Hoàng nói lớn làm Đặng Vương thêm tức.
-"Tao sẽ không cho ai lôi con Nhi theo mày đâu."-Nó nói là nó sẽ làm. Nó ngày một càng mạnh như muốn bẻ gãy luôn tay Đặng Vương.
Em nhìn nó dao động. Tại sao chị lại tốt với em quá vậy?
-"Nhật..."
Thái Mỹ Hoà cảm thấy tình hình ngày lúc không ổn. Cứ sợ hãi lay lay Hoàng Minh Long nói chuyện. Vậy mà Hoàng Minh Long vẫn đứng trơ ra đấy nhìn.
Nàng chắp môi đứng dậy lắc đầu nhìn Đặng Vương và mấy người còn lại.
-"Tiền?!"-Nàng móc túi ra ném trước mặt bọn hám đấy.-"Nó có xem trọng tụi mày là gì không? Xem thằng nhãi kia đi kìa. Thật bất công. Chẳng qua là mới bị thằng Nhật bị bẻ tay đấy. Nó mà chết,có đến thắp cây hương chắc cũng khó lắm."
Mọi người ngừng lại nhìn Đặng Vương. Coi trọng đồng đội? Có lẽ chưa bao giờ Đặng Vương xem ai là bạn.
Mọi người dừng ngay hành động ấy. Tỏ vẻ có chút hiểu ra sự việc. Chẳng qua mình chỉ là người mà Đặng Vương điều khiển nhờ tiền.
Nó thấy thành quả nói chuyện ngày một lúc làm Đặng Vương yếu dần. Nhân cơ hội kéo em về đứng cạnh mình.
Nó xỏ tay vào túi quần đi đến cạnh thì thầm vào tai Đặng Vương.
-"Chừng nào muốn có bạn. Đến tìm tao. Tao.."-Nó đặt tay lên vai Đặng Vương.-"Sẽ dạy mày cách có bạn."
Nói rồi cả bọn đi nhanh chóng. Để lại nhóm Đặng Vương đứng đó với vẻ mặt tức giận.
Đặng Vương liếc nhìn những bọn kia chửi bới đánh đập mà không ai dám trả lại khiến mọi người ai nấy cũng phẫn nộ.
-"Tụi mày là lũ ăn hại. Chỉ biết ăn tiền tao thôi."
.................................................
Về kí túc xá ngồi thần thờ với chuyện ban nãy. Ba tụi nó mỗi người một suy nghĩ.
-"Thuỵ..."-Nó gọi nàng.
-"....Hưm?"
-"Mày...có bao giờ thích thằng Nam chưa?"
Nàng quay sang nhìn nó. Thích Cao Hoàng Nam?! Có rồi,nhưng không biết nên thổ lộ như thế nào?
-"Tại sao mày lại hỏi tao?"-Nàng né tránh.
-"Tao không biết được cảm xúc của mày nên tao hỏi. Nếu không hỏi thì cả đời tao cũng không biết được. Nếu mày yêu ai đó thì hãy thổ lộ và nói ra hết cảm xúc của mình. Đến lúc muộn rồi thì có nói bao nhiêu lần cũng là muộn rồi."
Nhỏ ngồi trên giường nghe những câu nó nói xong. Lòng mình yếu đi. Nàng ngồi đấy mắt hoe hoe.
Vẫn là Lam Minh Nhật là nguồn động lực cho hai đứa tụi mình. Chưa bao giờ,phải,chưa bao giờ Nguyễn Minh Phong hay Hoàng Minh Thuỵ nổ lực cho Lam Minh Nhật đứng lên cả. Cố gắng rất nhiều nhưng hai người bọn họ vẫn thua nó.
-"Đi nói với Cao Hoàng Nam đi Thuỵ...chúc mày hạnh phúc."-Nó nắm lấy tay nàng.
Nàng bật dậy chạy nhanh ra ngoài,chạy đi tìm anh. Bây giờ hắn ta đang ở đâu? Tớ thích cậu. Chỉ thích thôi được không? Rồi một ngày nào đó tao sẽ yêu mày. Cao Hoàng Nam mày đang lẻ đâu.
-"Đi đâu mà loạn xạ vậy?"-Giọng của anh lạnh lùng vang lên.
Nàng quay lại thấy bóng anh đứng đấy nhìn mình. Ánh mắt không ôn nhu như ngày trước nữa. Nàng không muốn anh khác với mình. Nàng nhận ra anh là thứ nàng cần bây giờ và sau này.
Nàng chạy đến ôm lấy anh thút thít.
-"Đừng thích ai ngoài tao được không? Tao thích mày...tao thích mày. Sau này tao sẽ yêu mày,mai này tao sẽ làm vợ mày,sinh con cho mày,cùng mày đi đến quãng đường còn lại."
Anh đứng hình nghe nàng nói hết mọi thứ. Cảm ơn thần tình yêu Lam Minh Nhật đã làm thời gian nhanh đến phút chốc và mơ hồ như mộng đẹp này.
Anh choàng vai lại ôm lấy nàng.
-"Tớ cũng thích cậu. Tớ sẽ không thích ai ngoài cậu. Sau này tớ sẽ yêu cậu,làm chồng của cậu,nuôi con chúng mình,cùng nhau đi đến quãng đường còn lại."
Mọi người đứng mỗi nơi khép nép nhìn giây phút lãng mạn ấy. Anh với nàng cuối cùng thì vẫn là của nhau. Thì ra anh nhờ cô giúp nhau giả thành người yêu. Lúc nói không là gì của nhau anh đã rất ghét nàng. Nhưng rồi anh lại quay trở về thích nàng.
Nhỏ đứng cạnh nó nhìn nàng và anh. Nhìn hai người bọn họ thành cặp hạnh phúc cho nhau thế kia làm nhỏ ngày càng buồn.
Nó đã nói nên nói hết cảm xúc của mình ra trước khi quá muộn. Nhưng đối với chàng và mình. Đó chỉ là trò đùa. Trò đùa khiến nhỏ yêu chàng mất rồi. Nhỏ sẽ giữ kín cảm xúc này vào trong. Dễ thôi.
Nó đặt tay lên vai nhỏ. Khẽ cười với nhau.
..............................................................
Nó đạp xe về nhà. Dạo này nó có tâm trạng không tốt. Cứ có thời gian rãnh là về nhà ngủ với chị.
Nó đang suy nghĩ việc hắn thổ lộ. Và nó đang dần cảm nhận trái tim mình thích hắn. Ừ,có lẽ thích thật rồi bà con ạ.
Cạch.
Gã mở cửa sẵn đứng đấy cười với nó. Nó nhận lấy nụ cược của thằng bé từ năm về trước và năm sau này. Chẳng có gì khác. Nhưng cũng có khác. Không khác vì từ một người cười lên nhưng khác vì thời gian. Thời gian ngây thơ và thời gian Ủa trưởng thành.
-"Hay Nhật chuyển về đây sống luôn đi."
Chuyển về đây.
-"Chắc vậy. Nhưng không biết nữa."-Nó không biết ra sao. Lại hình bóng hắn hiện lên.
-"Nhật nè..."-Gã nhỏ nhẹ gọi tên nó.
Gã lúc nào cũng nhỏ nhẹ và ôn nhu với nó. Không hiểu sao sự ấm áp cứ hiện lên. Nó quay sang đối diện gã.
-"Hưm?"
-"Tớ thích cậu."
Nó biết chứ. Biết gã thích nó từ khi cái nhìn đầu tiên. Nhưng nó không hiểu sao hình ảnh hắn lại cứ xuất hiện trong tâm trí mình. Hắn đứng ở sau nhìn nó với ánh mắt trông chờ câu trả lời. Còn gã đứng trước che khuất hắn nói thích nó.
Nhiều lần nó muốn nó với gã thành cặp. Gã sẽ tốt,sẽ thương yêu mình hơn bao giờ hết. Tương lai sau này sẽ ổn. Nhưng sao mỗi lần nó chưa chuẩn bị nhấc chân đến cạnh gã thì hắn lại đứng bên cạnh như vô hình mình nó thấy kéo nó lại.
Nó thích hắn mất rồi. Thích hơn gã,thích hắn hơn gã. Không,thậm chí là muốn hắn bên nó mỗi ngày. Ích kỉ thế đấy. Nhưng nó không muốn nói ra cho hắn biết bởi vì nó sợ,nó lại sợ ai đến gần nó rồi cũng phải ra đi. Nó sợ nó yêu hắn nhanh quá thể rồi nó sẽ ra đi.
-"Tớ...từ chối được được không?"-Nhưng nó vẫn không thể tiếp nhận gã. Vì nó không muốn bên gã mà hướng về hắn.
-"Có thể cho tớ lí do được không?"-Lúc nào lí do cũng làm họ giảm đi nổi buồn sao? Chính đáng mới giảm chứ?
-"Tớ..."
-"Cậu thích người khác rồi sao?"-Gã là hiểu nó.
-"Tớ..."
-"Tớ rất buồn. Nhưng tớ không giữ cậu lại bên tớ đâu."
-"Cậu..."
-"Bởi vì tớ thích cậu. Lam Minh Nhật là người tớ thích."-Gã gượng cười.-"Tớ thích rất nhiều. Người đầu tiên bên tớ."
Nó cảm thấy gã đang khóc. Gã thích nó rất nhiều. Trịnh Gia Khôi yêu Lam Minh Nhật. Nói thích không đủ. Không đủ để biết. Nhưng Trịnh Gia Khôi chỉ nói thích. Vì khi nói yêu sẽ đau đấy. Ai mà chẳng sợ đau. Con trai cũng có trái tim mà.
-"Khôi...."-Nó đi đến.
Gã lùi xa. Gã sợ nó cứ đến là tình yêu gã dành cho nó càng nhiều. Thà ở xa nhau mà nhìn chứ đừng đến gần với nhau. Xa và gần đôi khi không phải khoảng cách.
-"Tớ xin lỗi... Đôi lúc tớ đã rất thích cậu. Nhưng tớ không thích được nữa rồi. Tớ đã..."
-"Đừng nói nữa. Tớ hiểu mà."-Gã gượng cười.-"Tớ ổn thôi. Như thế này chẳng cần vòng vo gì."
Nó quay lưng lại. Cứ mỗi lần đối mặt với gã là nó chỉ biết hai từ "xin lỗi".
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Coa nói trăm lần,vạn lần thì vẫn là xin lỗi còn họ thì chẳng cần gì. Cứ nghe hoài hai từ xin lỗi đấy. Người nói và người nghe nhàm chán lắm.
………………………………………
Gã ngồi một mình ở quán bar Blue với những vũ điệu nhạc nổi. Gã một mình uống rượu mơ mơ màng màng nhìn mọi người với thứ vui trước mặt. Đông người mà chẳng nhận ra ai là quan trọng ngoài Lam Minh Nhật cả.
-"Ấy...cẩn thận."-Nhân viên đỡ gã đi ra cửa.
Gã cười khùng gật đầu nhìn nhân viên mơ màng tưởng như nó đang đỡ mình.
Cô lang thang ở vỉa hè thấy gã đang vớ vẩn với nhân viên. Lắc đầu không hiểu cha ấy bị gì nữa.
-"Chào anh...để cậu ấy cho tôi. Tôi là bạn của cậu ấy."-Cô gỡ thoát cho nhân viên.
-"Vâng...vâng."-Nhân viên sợ gã nói nhanh.
Cô đỡ gã đứng khểnh khoảng không nổi. Sao mà nặng như voi vậy nhỉ?
Gã lại một lần nữa thấy cô như nó. Ôm chầm lấy cô.
-"Tớ thích cậu rất nhiều. Lam Minh Nhật à."-Gã khóc thật sự.
Cô không biết làm gì chỉ biết ôm lại nghe gã nói rất nhiều.
...
Gã tỉnh hẳn. Hai người ngồi ở công viên. Im lặng chẳng nói gì với nhau. Gã e thẹn không dám nhìn cô,cô suy nghĩ không nhìn lại gã.
Sự im lặng ở hai người không có chuyện gì nói trở nên vô lặng. Rất lâu mới biết ai là người bắt chuyện trước.
-"Cậu thích Nhật rất nhiều?!"-Cô mở chủ đề.
Có gì phải phủ,nhưng gã lại phủ. Gã không muốn ai biết gì về gã ngoài nó cả. Chỉ có nó mới đủ tư cách biết về gã mà thôi.
Gã đã từng nói với chị nó. Nếu một ngày em tìm thấy người đáng để yêu hơn nó nghĩ em sẽ từ bỏ tất cả những gì liên quan về Lam Minh Nhật,em sẽ mở rộng trái tim đón nhận cô gái ấy. Nhưng em không làm được chị Lam Minh Như kia.
-"Không."
Cô biết gã đang phủ. Cô biết gã đã tổn thương vì nó. Không hiểu sao tim cô dao động trước người con trai trước mắt.
-"Tuyền cũng buồn sao?"-Gã chuyển sang cô.
-"Ừ."-Không cần gì phải phủ cả. Buồn thì buồn.
-"Sao vậy?"
Cô thở dài không biết nói sao. Khi nhận lời giúp anh giả làm người yêu. Rồi đến khi thấy anh và nàng thành cặp. Không phải vì ganh tị hay trách móc mà là vì cô cảm thấy đơn độc. Cô bây giờ được coi là kẻ cô đơn.
-"Tôi...là kẻ cô đơn."
Gã bật cười nhìn cô. Cái người suốt ngày yểu điệu mà đôi khi cũng chật vật trong tâm quá.
Kẻ cô đơn gặp kẻ tổn thương.
-"Mình vùi lấp khoảng trống cho nhau nhé."-Gã cười nhẹ nhàng nhìn cô.-"Kẻ tổn thương và kẻ cô đơn sẽ thành cặp. Sẽ vùi lấp cho nhau."