Hoàng Minh Long bế Thái Mỹ Hoà sang làm mọi ánh mắt bất ngờ nhìn hai đứa.
-"Chà...chà..."-Anh xoa cằm bỉu môi huých huých tay nàng.
Nàng không còn tâm trí nào mà đùa giỡn với,quay sang nhéo anh mạnh một cái làm anh im bặt.
-"Em tỉnh khi nào vậy Hoà?"-Cô mừng rỡ đứng dậy đỡ lấy Thái Mỹ Hoà.
Thái Mỹ Hoà gãi đầu cười khì với mọi người.
-"Mới ạ. À Lam Minh Hoàng chưa tỉnh dậy ạ?"
Mọi người đưa mắt nhìn sang Hoàng Minh Long coi sắc mặt biểu cảm như thế nào khi Thái Mỹ Hoà hỏi thăm người con trai khác.
Lạnh lùng đến phát ốm.
-"Ừ."-Nhỏ gật đầu.
Cạch.
Em bước vào với ánh mắt buồn bã hơn bao giờ hết,trên miệng nở nụ cười gượng của sự đau khổ.
-"Lam Minh Hoàng tỉnh chưa ạ?"
-"Chưa."-Ba tụi gã đồng thanh.
-"Em xin lỗi."-Em cúi mặt thành tâm.
-"Tại sao?"-Nàng hỏi ngay.
Thái Mỹ Hoà nắm lấy tay em cười nhẹ.
-"Em là ai?"-Gã biết rõ thân phận của em nhưng vẫn muốn em nói ra.
...
Hắn đuổi theo,nắm lấy khuỷa tay,kéo nó vào ngực mình.
Nó cảm nhận được hơi ấm của hắn truyền đến bất ngờ =>> Đứng hình.
-"Hoàng Minh Quân."
-"Ai cho cậu ném sợi dây chuyền của tớ tặng cậu hả?"-Hắn xiết chặt nó trong vòng tay.
Xào...xạt...xào...xạt.
Tiếng gió thoảng cây cối xung quanh hoà âm với tiếng sóng dạt dào. Có hai bóng người quây quần ở bên bờ biển rộng bao la kia.
-"Tớ..."
-"Tớ đã nói rồi. Tớ sẽ luôn bên cậu mà. Tại sao không đợi tớ đến hả? Đồ ngốc."
Nó chảy hai hàng nước mắt mặn nồng. Thì ra là mình quá vội vàng không đợi cậu ấy đến bên mình. Cậu ấy vẫn giữ lời,vẫn chậm chạp trong tâm trí Lam Minh Nhật này nhưng rất nhanh trong tim cậu ấy chạy đến.
-"Đi...đi làm rõ mọi chuyện."-Hắn kéo nó đi.
...
-"Đợi chị Nhật và anh Quân đến rồi em sẽ nói."-Em vừa dứt lời.
Cạch.
Hắn nhanh chân lôi nó bước vào.
Mọi ánh mắt đổ về hai người phía trước.
Em quay sang nhìn nó rơi nước mắt nhanh chóng. Cứ mỗi lần thấy nó đối xử tốt với mình,cười với mình,hay chỉ cần ngồi cạnh mình thôi là em cảm thấy tội lỗi đâu đó cứ ập đến đầu mình.
Em quỳ xuống trước mặt nó.
-"Sia xin lỗi chị Nhật rất nhiều. Em rất sợ khi phải mỗi lần làm chuyện có lỗi. Mọi thứ là do em làm. Chính em là người đã ăn cắp tài liệu,thông tin nhà chị Tuyền. Chính em là người đã tiết lộ thân phận chị Thuỵ cho anh Vương. Chính em là người đã xô ngã Thái Mỹ Hoà. Thậm chí đề thi trước kia cũng là do em hết."
Rầm.
Xét đánh.
Cô bàng hoàng. Vậy là mình đã trách lầm Lam Minh Nhật.
Nàng run rẩy với chính bản thân mình. Bạn suốt năm mà chỉ vì lời của một thằng nhãi ranh mà mình đã tát Lam Minh Nhật.
Nhỏ chạy đến ồm chầm lấy nó. Biết mà. Nó sẽ không bao giờ phản lại chính mình. Đối với nó bạn bè cũng là bản thân.
-"Nhi có thể cho Hoà biết lí do không?-Thái Mỹ Hoà ôm lấy em.
-"Hức...hức...hức..."-Em bật khóc.
Ba mẹ em đã chết. Họ đã cứu em. Em lang thang ở đầu đường xó chợ. Bị bắt vào quán bar làm gái điếm. Một ông trùm dâm đã mua em với giá cao. Em gặp được Nội kế của nó. Em đã vang xin bà ấy giúp đỡ em. Bà đã trả giá cao hơn và mua em về. Bắt em phẫu thuật khuôn mặt giống Từ Minh Nhi và bước vào đây tiếp cận mọi người.
Thực chất Từ Minh Nhi đã chết cách đây năm trước. Chết trong lặng im. Đám tang chỉ có ba mẹ Nhi và gia đình hắn. Mọi người không muốn cái chết của cô gái mới tuổi ấy bị đem ra bàn luận. Từ Minh Nhi thứ hai xuất hiện làm hắn bất ngờ và lặng lẽ theo sau bước em theo dõi.
Nó sờ lên khuôn mặt đẫm lệ của em. Chắc hẳn khuôn mặt thật của em rất tuyệt,rất đẹp.
-"Chị không trách em đâu."-Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ.-"Hãy ở đây với chị."
Em bật thành tiếng ôm lấy nó.
-"Tại sao chị lại tốt với em quá vậy?"
Nó truyền hơi thở ấm áp cho em.
-"Bởi vì khi sinh ra. Con người không có quyền lựa chọn hoàn cảnh của mình. Chị cũng thế. Chị cũng mất ba mẹ như em. Nhưng có lẽ chị may mắn hơn em."
-"Em rất sợ. Rất sợ chết. Em đã lấy hết can đảm để đến đây thành thật xin lỗi mọi người. Em không muốn rời xa nơi này. Em sẽ chết dứoi tay Nội chị mất."
Nó xiết chặt em lại. Cái tên Trương Ngọc Bích hiện lên với nụ cười mộng mị của bà ta.
-"Dù có chuyện gì xảy ra,chị cũng sẽ bảo vệ em."