Editor: Sandy
Tư Đồ cũng không biết mình như vậy bao lâu, cho đến khi trong điện thoại truyền đến âm thanh nghi ngờ, thận trọng , thậm chí có chút không vui——
"Em đang ở cùng ai?"
Ngay ở một khắc đó, Tư Đồ hoàn toàn định thần lại, cô lại một lần nữa nhìn sau lưng Thời Chung thông qua kính chiếu hậu, lời nói Tưởng Lệnh Thần lại một lần nữa ở bên tai cô vang lên .
Mặc dù có nhiều hơn nữa không thể động tâm, Tư Đồ cũng ép mình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói với Thịnh Gia Ngôn ở đầu kia điện thoại: "Tôi nói địa chỉ cho anh...anh đến đây đi, tôi chờ anh."
Lời này là nói với Thịnh Gia Ngôn, cũng là nói. . . . . . với Thời Chung, Tư Đồ vừa dứt lời, tay ôm bả vai thật chặc cũng chầm chậm buông ra.
Tư Đồ nhưng không có vội vã xoay người đối mặt anh, cô đối với người sau lưng mình lặng lẽ tự nói: Tư Đồ, mày làm như vậy không sai, mày làm như vậy. . . . . . Sẽ không hối hận.
Cô rốt cuộc có thể quay đầu lại, đối với Thời Chung xin lỗi cười cười, "Anh có lái xe đén không?" Cô quét mắt một vòng qua cái tay bó thạch cao của anh, một khắc kia trong lòng cực kỳ căng thẳng, có thể coi là mỗi khi nói một chữ, trái tim như bị gông cùm xiềng xiếc vô hình trói càng chặt hơn, cô lại bình tĩnh nói ra miệng, "Nếu không thì tôi đưa anh về nhà trước? Rồi tôi sẽ đợi bạn tôi ở nhà lầu nhà anh."
Trên mặt Thời Chung không có chút biểu cảm, ngay cả vẻ mặt vốn là có bệnh cũng bị tia sáng vàng ấm của đèn đường ven đường hất lên, anh thậm chí cười cười nói: "Bạn trai?"
Tư Đồ lắc đầu một cái.
"Vậy em lần trước cự tuyệt anh, là bởi vì người này sao?"
Tư Đồ không có lắc đầu.
Trong ánh mắt của anh sáng lên, nhìn từng biểu cảm trên gương mặt Tư Đồ, một chút cũng không bỏ sót, anh lần nữa mỉm cười, thực ra thì vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười : "Không cần, tôi mới vừa rồi đi xe tới, hiện tại cũng có thể thuê xe trở về. . . . . ."
Cô nhìn anh, giống như là còn có lời muốn nói, Tư Đồ không nhịn được siết chặt quả đấm, nhưng chờ chờ, lại chỉ chờ anh nói được vài chữ: ". . . . . . Hẹn gặp lại."
Thời Chung nói xong cũng xoay người đi.
Anh rời đi, bước chân không nhanh, nhưng là không do dự, Tư Đồ nhìn bóng lưng của anh, nhìn bóng dáng thon dài anh trên mặt đất, đột nhiên, hoàn toàn ngu ngay tại chỗ —— bởi vì cho đến lúc này cô mới phát hiện, người đàn ông này ngoài áo khoác thì bên trong, còn là bộ quần áo ở nhà, trên chân anh. . . . . . Còn mang dép đi trong nhà.
Anh vội vã chạy tới tìm cô sao? Tư Đồ đã không có thể diện lại đi suy tư cái vấn đề này.
Người đàn ông này cứ như vậy bình tĩnh đi ra khỏi tầm mắt Tư Đồ, chỉ còn sót Tư Đồ đứng ở dưới đèn đường, cô độc.
Không biết qua bao lâu, lại một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tư Đồ mới giựt mình trở về từ trong suy nghĩ, cũng tại lúc này, Tư Đồ mới phát hiện ra mình ngẩn người, một mực nhìn phương hướng Thời Chung rời khỏi, cô thu lại thần trí, nghe điện thoại.
Thịnh Gia Ngôn ở đầu kia điện thoại sắp bị cô làm tức chết: "Cô nãi nãi! Rốt cuộc thì khi nào em mới đưa địa chỉ cho anh?"
Đúng vậy a. . . . . . Mới vừa rồi trong đầu mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì, lại đem chuyện này quên rồi. . . . . . Tư Đồ ảo não vỗ vỗ ót, "Lập tức."
Tư Đồ nói xong liền cúp điện thoại, nhưng cô đang muốn tìm phần mềm định vị trong điện thoại, ngón tay lại chợt cứng ở trên màn ảnh.
Cô có gần cuộc điện thoại chưa nhận. Trong đó cuộc. . . . . .
Là Thời Chung gọi tới.
Cả một đêm gọi nhiều chuyện xảy ra như vậy cũng đã qua rồi.
Tư Đồ lại cảm thấy như có thứ gì bị thất lạc vào đêm hôm đó, ngày hôm sau làm việc, cô không có chút tinh thần, chỉ có thể liên tiếp mượn cà phê để làm tinh thần tỉnh táo.
Nhất Minh cũng chú ý tới việc cô thường xuyên lui lui tới tới với phòng giải khát pha coffee, rốt cuộc cô chạy tới phòng giải khát rót ly cà phê thứ sáu, không nhịn được ngăn cản cô: "Em không cần mạng nữa sao? Uống cà phê như vậy sẽ chết đấy!"
Tư Đồ cũng rất bất đắc dĩ, hiện tại miệng cô vị đầy cà phê, chính cũng cảm thấy đều khó chịu, nhưng. . . . . ."Không như vậy tôi không tập trung tinh thần được, phút sau tôi còn có một bệnh nhân tới khám."
Vừa nghe cô nói như thế, Mạc Nhất Minh không nhịn được càng thêm cẩn thận quan sát cô, rốt cuộc phát hiện dưới mắt cô hai quầng thâm rất lớn mà ngay cả phấn son cũng không thể nào che lấp được, "Tối hôm qua em đã làm gì? Chẳng lẽ một đêm không có ngủ sao?"
Vừa nghĩ tới lời Tưởng Lệnh Thần nói, vừa nghĩ tới bóng lưng cô đơn của Thời Chung lúc rời đi, vừa nghĩ tới vừa nghĩ tới xinh đẹp nét chữ viết trên tờ giấy, vừa nghĩ tới cảnh sau khi Thịnh Gia Ngôn đang nghe cô thuật lại mấy lời của Tưởng Lệnh Thần kia, vẻ mặt âm trầm. . . . . . Cô liền trằn trọc trở mình khó ngủ.
Cô biết có vô số cách trị chứng mất ngủ, có cách tị bằng thuốc, có cách không dùng thuốc, đáng tiếc chuyện rơi vào trên đầu mình, thân là bác sĩ lại không thể tự chữa khỏi.
Cuộc sống riêng tư của cô Mạc Nhất Minh cũng không có quan tâm nhiều, có cơ hội liền hỏi: "Đúng rồi, anh nhờ em hỏi Tôn Dao đêm giao thừa tết năm nay có hẹn hay chưa, em đã hỏi giùm anh chưa?"
Đoán bchừng là âm thanh equả cú cđấm mới vừa rồi quá lớn, cmới có thể đưa fđến sự chú ý của bọn họ cnhư thế —— Thịnh Gia Ngôn nghĩ fnhư vậy, nhưng cũng làm bộ như bcái gì cũng không có xảy ra, trực tiếp đi về phía bphòng làm việc ở đối diện, fcũng không quay đầu clại cất giọng nói avới trợ aclý phía sau dcbàn làm việc: a"Tiểu eLưu, giúp tôi xin phép nghỉ một ngày."
Một ngày làm việc cuối acùng kết thúc, đến lúc tan việc, Tư bĐồ tính toán một chút mình đã uống cbao nhiêu ly cà phê. DiendanLeQuyDon.com. . . . . DiendanLeQuyDon.com ly. . . b DiendanLeQuyDon.com. . . Thật csắp uống ngu mất rồi. . . DiendanLeQuyDon.com. . .
Thật may là lúc etan việc bThịnh Gia fNgôn có điện thoại dcho cô, nói là hôm nay aanh phụ btrách đón Tầm Tầm ecộng thêm làm cơm btối, nghe giọng anh khá thoải cmái, trong lòng Tư Đồ cuối ecùng cũng nhẹ nhỏm eđi hẳn, như quăng được một tảng đá alớn trong eflòng đi.
Cô lái xe về dnhà, đoán fachừng là ado uống cquá nhiều ccà phê, cả người crất có etinh thần fliền mắt cũng không enháy mắt một cái, dcđầu óc tỉnh táo đến mức bkhông thể nữa tỉnh hơn được anữa, mưa rơi trên của sổ daxe cũng nghe arõ hơn so với bình bthường.
Nhưng acô làm sao dlại như thế, lái bxe một đường thoải mái, thoải mái bđến nỗi bliền chạy đến nơi này đây?
Tư Đồ exe dừng cở chỗ ddừng ven fđường, có chút bảo não nhìn về ephía nhà btrọ bên bcạnh.
Là nhà trọ của Thời aChung.
Coi như tối hôm qua cô có nói nếu cnhư hôm anay anh vẫn dkhông muốn đi bệnh viện, tan việc cô asẽ tới chăm sóc anh, nhưng, sau đó mình aalại trơ mắt nhìn bệnh nhân như anh giữa emùa đông lạnh giá cmặc đồ fngủ cùng dép rời đi —— dlàm chuyện thất đức như vậy, mình còn acó mặt mũi để tới nơi bnày sao? Tư abĐồ cũng bội phục chính mình.
Mùi evị cà phê từ trong dạ dày caliên tiếp cdâng trào, hiện etại Tư Đồ chỉ ngửi mùi vị này cthôi là dđã có cảm giác muốn fbnôn mửa, bcô cố chịu đựng, suy anghĩ một bchút, rồi quyết định nổ máy cho xe rời đi.
Nhưng khi Tư Đồ ađạp cần ga, thấy một chiếc xe hơi cô cũng coi elà quen biết dần dần fchậm lại, tiếp theo dừng lại fcchỗ dừng xe cách đó không xa.
eTư Đồ bvội vàng fbuông chân fga. Híp mắt fnhìn về bphía chiếc xe kia, nhịp tim nhanh bchóng mất khống chế, sau khi chiếc xe hơi kia fđậu an bfổn, tài eaxế từ eghế lái ebước ra cmở cửa axe cho người ngồi phía dsau.
Ngay sau đó, fmột bóng người từ cghế sau cđi xuống.
Nhịp tim Tư Đồ vốn là vội vàng chợt hơi chậm lại f——
Xuống xe là một nữ nhân dtrẻ tuổi. DiendanLeQuyDon.comThậm chí bkhông thể fanói là nữ cnhân, mà alà một fcô gái nhiều lắm là tuổi.
Sau khi cô gái dxuống xe, lại hướng acnửa người vào sau xe ngồi, một lát sau, Thời Chung đở cô dcgái xuống xe.
Tư Đồ fnhìn Thời Chung cùng ecô gái đi cvào nhà ddtrọ, cho ađến khi dbóng dáng hai người akia biến mất ở dcửa lớn nhà trọ, lúc này Tư Đồ mới ngoái eđầu nhìn clại kiểm duyệt mình cmột chút.
Giờ aphút này fmình, nhịp tim cũng khôi phục fbình thường rồi, tay dfvốn không etự chủ dnắm chặt vô lăng cthì lúc này cũng chậm rãi fbuông lỏng ra, chỉ fflà trong blỗ mũi đột nhiên ccó một achút chua achua.
Cô erốt cuộc akhông nhịn dfđược xông fxuống xe, đứng ở ven đường bfnôn ọe, dkhổ sở nôn ra ngoài tất cả fđều là fcà phê.
Sau khi nôn xong rồi, cả người Tư Đồ quả thật thoải mái hơn, fcô sờ một cái trên người, dphát hiện không mang bkhăn giấy, bất đắc bdĩ cúi hạ bđầu.
Tóc fcủa cô ccứ như bvậy theo động tác ecô cúi đầu brũ xuống tới trên dđất, Tư Đồ vô clực liếc fnhìn cà ephê dính vào trên tóc mình, fclặng lẽ kết luận: đây chính blà báo ứng.
Chung quanh đều là âm thanh aexe tới xe eđi, bây efgiờ Tư Đồ lại tự cười bnhạo mình, cũng không ccó phát hiện tiếng bước chân bkhông nhanh không chậm eđang đến gần, cho bdđến khi fmột bịch ckhăn giấy đưa tới trước mặt cô ——
Tư Đồ engơ ngẩn, echậm rãi ngẩng đầu lên.
Thời dChung liền ađứng ở trước mặt cô, không nói được clời nào.
Thật bra thì chỉ là ngắn ngủn mấy giây, trong đầu Tư Đồ lại cxẹt qua rất nhiều suy nghĩ.
Tỷ dnhư cái người tre tuổi đó cnhư thế nào, thân athiết như vậy, anh đỡ cô efấy xuống cxe cẩn thận như vậy. DiendanLeQuyDon.com. . . . .
Lại tỷ như cô tuổi không nhỏ, tâm vừa cngoan, đối evới người khác lại akhông có chút nào blà dịu dàng, chỉ biết đối với anh cnói "Thật ngại" c"Anh fđi đi" "Gặp dlại" emình. . . DiendanLeQuyDon.com. . .
Thủy dchung thấy cô không eenhận lấy bkhăn giấy, vừa không fcó muốn eý đứng lên, liền trực tiếp ngồi chồm echổm xuống, crút ra khăn giấy giúp acô lau khóe miệng một cái.
"Nếu afnhư mà anh cnói cho em cbiết, xế echiều anh fcó đi bệnh viện, em có trực tiếp lái xe đến đây hay fkhông?" Anh thật cbình tĩnh hỏi cô.