Edit: sandy
Thời Chung bị cô gái này chủ động hôn khẽ làm kinh sợ, chỉ là một giây kế, sau khi cô vừa chủ động hôn anh, anh liền điên cuồng cắn trả.
Không giống với cô hôn như chuồn chuồn lướt nước, một tay anh nâng cái ót cô, không cho phép có một giây nào tách ra, cứ như vậy mút lấy khóe môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô.
Răng môi hòa quyện vào nhau, bàn tay anh như móng vuốt mèo, chu du nhẹ nhàng khắp cơ thể Tư Đồ, làm cho thần kinh cô càng thêm nhạy cảm. Cô chỉ cảm thấy càng hôn càng nóng lên, nơi cổ họng không nhịn được một tiếng ưm.
Sau một khắc ‘Ưm’ ra tiếng, người đàn ông này chậm rãi buông cô ra, hạ tầm mắt nhìn thẳng vào mắt của cô —— thân thể sẽ không gạt người, trong mắt của cô, có kháng cự, có trầm luân, có khát vọng, anh nên tiếp tục cố gắng thêm mới được. Anh cười một tiếng, trong mắt cô ánh lên tia sáng yếu ớt mang theo chút chao đảo, cơ hồ cùng lúc đó, đầu anh liền cúi thấp, vùi đầu vào hõm vai của cô, mút hôn tai cổ của cô, tai của cô, tóc anh ngắn đâm vào tai cô, mang đến từng tia đau nhói, Tư Đồ khó nhịn cắn môi, hơi thở tinh tế kia gần dưới da thịt, khi anh hôn, động mạch cổ đập mạnh liên tục, Tư Đồ chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng hôn mê, đôi tay không nhịn được ôm lấy cổ anh, anh đẩy cô ra rồi xé áo cô, tới xương quai xanh trơn nhẵn làm người ta khó nhịn, điên cuồng muốn mút hôn, anh dùng môi, dùng răng, tiếp tục hôn từ từ dọc xuống ngực đẫy đà, bụng phẳng lì của cô.
Tư Đồ chỉ cảm thấy nhịp tim như sấm, vòng tay trên cổ anh nhưng không có hơi sức ngăn cản, chỉ có thể dựa lưng vào vách tường, tùy môi của anh ở cô ngực muốn làm gì thì làm.
Phía sau là vách tường, cô bị anh ép càng ngày càng chặt, càng ngày càng tiến sát anh. Cách một lớp vải nhưng cô vãn cảm nhận được dục vọng nóng bỏng tản ra như lửa từ bụng dưới của anh.
Tay của anh chẳng biết lúc nào đã lầm mò vào bên trong quần áo của cô, cảm giác chân thật từ bên dưới truyền đến, mỗi một chỗ anh chạm tới làm cô kìm lòng không được khẽ run, đầu ngón tay anh từ thắt lưng nhẹ nhàng như lướt sóng, đang từ từ hướng lên trên, Tư Đồ giật cả mình, chợt tỉnh hồn lại.
Cô cuống quít trở tay lại, bắt lấy cổ tay anh.
Tình triều sóng động ở bên trong, anh ngước mắt nhìn cô, dục vọng trong mắt sinh ra một tia nghi ngờ, đang lúc này, mặt đất đột nhiên lắc lư, Tư Đồ bị sợ càng nắm chặt cổ tay của anh, ngay sau đó, bên tai liền truyền đến âm thanh nói chuyện của một đám người càng đi càng gần.
Tiếng cười nói cung tiếng bước chân của đám người kia sắp tới khúc quanh trước mặt hai người, tâm Tư Đồ nhất thời lạnh một mảng lớn, đang lúc cô không biết làm gì để tránh thoát, Thời Chung lại ôm sát cô, chợt lách người liền trốn vào toilet.
Cửa phòng rửa tay "Lạch cạch" một tiếng khóa lại, Tư Đồ dán chặt vào lồng ngực của anh, rốt cuộc có thể thở nhẹ một hơi rồi, cũng không được một lát, ngoài cửa toilet liền vang lên âm thanh tay nắm cửa chuyển động.
Tư Đồ không khỏi co bả vai, người nào đó đang ôm cô thấy cô có phản ứng đáng yêu như thế, không khỏi cười một tiếng, đáng tiếc một giây kế tiếp liền bị cô gái này giơ tay lên bụm miệng ——
Hạ mắt nhìn cô, chỉ thấy cô gái này căng thẳng nhìn chằm chằm bởi vì ngoài cửa có người cố gắng mở cửa mà hơi rung nhẹ tay nắm cửa, rồi như dùng giọng mũi nói với anh: "Hừ! Đừng lên tiếng. . . . . ."
Người bên ngoài mở hoài mà không được, nghi ngờ hỏi một câu: "Hả? Người nào ở bên trong?" ánh mắt Tư Đồ nhìn về phía anh, có ý cảnh cáo anh đừng lên tiếng.
Thế nhưng anh lại một chút cũng không để ý, thậm chí còn hăng hái hôn lòng bàn tay cô một chút, lòng bàn tay Tư Đồ ngứa ngáy nong nóng, theo bản năng liền lấy tay từ trên miệng của anh ra.
Âm thanh bất mãn ở ngoài của vẫn còn tiếp tục: "Mới vừa rồi dùng toilet cửa vẫn còn tốt mà, thế nào bây giờ không mở được?"
toàn bộ thần trí Tư Đồ cũng bị người ngoài cửa dắt đi, cho đến khi anh khẽ cúi xuống, cô mới bỗng nhiên hồi hồn, không hiểu nhìn lại mình.
Anh cho cô một cái cười yếu ớt không tiếng động, một giây kế tiếp, chợt nâng chặt cô, vững vàng hôn miệng của cô.
Tư Đồ kinh hoảng trợn to mắt, lúc này anh vẫn còn có hăng hái đánh lén cô —— phải biết ngoài cửa người đã đang nói: "Tìm phục vụ tới mở cửa chứ?"
Bên trong cửa, Tư Đồ bị sợ đến nhịn không được phải lên tiếng ngăn lại anh, thế nhưng môi anh lại dây dưa, đang lúc tách ra một khe hở, học giọng điệu mới vừa rồi của cô, nói: "Hừ! Đừng lên tiếng. . . . . ."
Anh cười nhạt một cái, ánh mắt lại càn rỡ, tiếng nói vừa ngừng đồng thời, lần nữa vững vàng hôn cô.
Tư Đồ quên là ai nói qua, một phụ nữ, đời này sẽ cùng một người đàn ông bất chấp tất cả liều lĩnh một lần, chỉ là cô chưa từng nghĩ, người đàn ông này sẽ là Thời Chung ——
Mới đầu kinh hoảng cứ như vậy hòa tan trong nụ hôn nóng bỏng nhệt tình như lửa của người đàn ông này, cô đã thân bất do kỷ đắm chìm đi vào, phối hợp anh, cô đáp lại, cho đến khi khát vọng bị đè nén tại chỗ sâu nhất trong thân thể bùng cháy, không thể đè nén được nữa, những thứ khát vọng bị đè nén ấy không thể dùng lời để diễn tả được.
Động tĩnh ngoài cửa chẳng biết lúc nào biến mất.
Trước mặt anh, chẳng biết lúc nào đã đem toàn bộ nút còn lại trên người cô cởi ra hết.
Tư Đồ cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại bị lửa nóng dục niệm cháy sạch, duy nhất có thể làm chính là ôm anh thật chặt, anh xoay người ôm cô đến trên lavabo.
Áo lót cài trước bị mở ra, thay vào đó chính là lửa nóng lòng bàn tay anh.
Cực hạn mềm mại bị anh một tay nắm trong tay, Tư Đồ chỉ cảm thấy bị anh xoa lấy hô hấp cũng trở nên hỗn loạn không chịu nổi, thế nhưng anh lại cúi đầu, không chút do dự đem mềm mại bên kia mút vào trong miệng.
Bị thưởng thức, nuốt, tinh thần Tư Đồ thê lương nghĩ , mình là kem sao? Thế nào một chút lại môt chút hòa tan như vậy, thế nhưng anh lại ở trên người cô mở rộng từng chút từng chút, khi tay anh từ từ theo đường cong thân thể của cô lần tới mép váy, lại từng chút từng chút dò vào giữa chân của cô, Tư Đồ không nhịn được nắm chặt hai vai của anh.
Anh muốn thăm dò đến nơi sâu thẳm đang ướt át kia của cô một chút, nhưng cô lại đang khẩn trương, cả người căng thẳng, Thời Chung không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô ——
Ánh mắt anh giờ phút này kiên nghị, từ góc độ trên cao nhìn xuống Tư Đồ như vậy xem ra, là sự hấp dẫn trí mạng.
Tư Đồ cơ hồ trong nháy mắt liền bị thua, từ từ buông lỏng tay vốn đang cầm chặt đầu vai anh, đây là một ám hiệu, ám hiệu yên lòng đem tất cả giao cho anh, Thời Chung lần nữa lấn người đi lên, từng chút từng chút, từ cái trán của cô bắt đầu hôn xuống, không giống như lúc trước bá đạo giống như hận không thể nuốt cô vào bụng, mà là dịu dàng, mềm mại, hôn mi tâm của cô, chóp mũi, khóe môi. . . . . .
Tay của anh từ từ trượt vào dưới váy cô, theo chân của cô, đi tới cái mềm mại kia, tỉ mỉ vân vê, đầu ngón tay êm ái muốn an ủi sự lo lắng của cô, lại dẫn phát một luồng sóng triều tịch cuồn cuộn trong cơ thể cô.
Đáy lòng xao động miêu tả sinh động, Tư Đồ vẫn cắn chặt răng yên lặng run sợ, rốt cuộc không nhịn được khép lại hai chân, nhưng anh đang đứng ở giữa hai chân cô, hông anh cứng rắn mạnh mẽ đẩy hai đầu gối của cô ra, đầu ngón tay kia cũng một khắc ấy xông vào một tầng lá chắn cuối cùng, dò vào nơi mềm mại của phái nữ.
Tư Đồ đột nhiên cứng đờ. Không nhịn được há mồm liền cắn vai anh.
Mi tâm Thời Chung không khỏi nhíu chặt, cũng không phải là bởi vì đầu vai đột nhiên truyền đến hơi đau, mà là trở ngại khít khao khác thường xâm chiếm anh, anh nhìn ánh mắt của cô, thấy trong con mắt cô lóe lên một tia kháng cự, không khỏi dừng lại trong chốc lát, khát khô cổ, liếm liếm môi của cô, cuối cùng rút ngón tay ra, tìm được nơi mẫn cảm nhất trên người cô, ngón tay anh xoa bóp nhẹ nặng nhưng có lực đạo vừa phải.
Tư Đồ không biết thân thể của mình sẽ có lúc như vậy, dịch ấm trơn bóng chảy dài theo giữa ngón tay anh, lại làm cô càng thêm xấu hổ. Thế nhưng anh lại giống như đang an ủi cô, tiếp tục hôn cổ mịn màng của cô, đang lúc lưu luyến, một mặt Tư Đồ giống như sắp bị chết đuối, một mặt lại bởi vì ngón tay anh xoa lấy mà hai má nóng lên, cô tình nguyện nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không quản, cũng hoàn toàn không có ý định đi quan tâm, quần áo của cô bởi vì anh hôn từ mặt đến cổ rồi đến vai mà từ từ bị tuột xuống ——
Cho đến khi cô cảm thấy động tác người đàn ông này chợt dừng lại.
Chẳng biết tại sao, một khắc kia Tư Đồ cảm giác có một tia mất mác. Cô không biết đến bao giờ mở mắt, nhìn về phía anh.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt anh lại nhìn chằm chằm vào gương phía sau bọn họ.
Tư Đồ quay đầu lại nhìn gương, trong nháy mắt liền hiểu rõ là bởi vì sao mà anh dừng lại —— y phục của cô đã chảy xuống ở thắt lưng, toàn bộ phần lưng đều lộ ra ngoài, cơ hồ chiếm hơn nửa da trên bả vai sau, mặc dù đã làm mấy lần giải phẫu cũng vẫn vết sẹo xấu xí không chịu nổi như cũ.
Tư Đồ nhìn nó nhiều năm như vậy, sớm thành thói quen, nhưng cô còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy vết phỏng diện tích lớn trên người mình như thì có bao nhiêu khó khăn có thể tiếp nhận.
Cho nên cô rất hiểu người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này thì sẽ đỗ vỡ như thế nào. Cô cũng không bất ngờ khi hai người đàn ông kia có phản ứng như thế (hai người đàn ông – chỗ này mình không hiểu lắm, nhưng trong convert và bản gốc tiếng hoa để vậy nên mình tạm edit vậy nha, có gì mình sẽ sửa lại sau cho phù hợp), cũng nhìn vết sẹo sau lưng thật lâu ——
Chỉ là cô thật không ngờ, người đàn ông này cũng giống vậy.
Điều làm cô đột nhiên cảm giác lạnh lẽo.
Giá rét thấu xương.
Tại sao cô lại cho rằng người đàn ông này sẽ không giống những người khác? Tư Đồ nhịn cười không được, cô cười trước, Thời Chung bỗng dưng định thần lại.
Cô đã cầm quần áo lên mặc lại trên người. Từ trên bồn rửa mặt cô chảy xuống trước, Thời Chung một tay đè lại vai của cô. Vừa nhìn trong mắt cô lộ ra thất vọng, Thời Chung cũng biết này cô gái này suy nghĩ lung tung, nhưng anh hoàn toàn không biết như thế nào mới có thể đem suy nghĩ chân thật, không hề ác ý nói cho biết, thiên ngôn vạn ngữ hình như cũng chỉ có thể hóa thành một câu: "Không phải như emnghĩ."
Tư Đồ thật ra thì rất muốn lãnh trào một câu: đàn ông các ngươi hợp thành một. . . . . .
Nhưng trên thực tế, mặc dù ngón tay có chút run rẩy, Tư Đồ vẫn là lấy tốc độ nhanh nhất mặc lại quần áo, giọng nói cơ hồ nhẹ nhõm, "Không sao, không cần giải thích, dù sao tôi cũng tỉnh rượu. Mới vừa rồi. . . . . ." Cô nhìn anh, không rõ ràng mà cười cười, "Coi như một cuộc ngoài ý muốn thôi." Nói xong liền đẩy tay của anh ra, đi về phía cạnh cửa.
Mắt thấy cô sắp mở ra một cánh cửa, não Thời Chung không chỗ phát tiết, bước một bước dài tiến lên, chợt đè lại cánh cửa, "Phanh" một tiếng vang thật lớn, liền lại đem cửa đóng lại thật chặt.
Tay Thời Chung còn đặt tại trên ván cửa, Tư Đồ rung chuyển, chỉ có thể đối mặt với cửa, đưa lưng về phía anh, nghe anh có chút tức giận nói: "Không phải anh không có cách chấp nhận vết sẹo trên người em, chỉ là lần đầu tiên anh nhìn thấy, có chút. . ."
Lưng của cô chợt cứng đờ ——
Cái gì gọi là càng giải thích càng lỗi, Thời Chung cuối cùng hiểu.
Phiền muộn trong lòng cùng bất chấp tất cả cuối cùng giao thành một lực đạo hung ác, anh chợt vặn vai của cô, nâng lên mặt của cô, hung tàn cắn nuốt môi của cô.
Cô muốn đẩy ra anh, anh liền hung hăng giữ chặt hai tay cô. Cô muốn đá anh, nửa người dưới của anh đã dán chặt cô, ép cô giữa cánh cửa và anh, một chút cũng không thể di động, chỉ có thể để anh hôn, răng môi dây dưa.
Nếu như không có tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Thời Chung rõ ràng đã cảm thấy cô ở trong lòng anh từ từ trở nên xụi lơ vô lực, kìm lòng không được lần nữa phụ thuộc anh. . . . . . Nhưng một giây chuông điện thoại di động vang lên kia, cũng đã tuyên cáo anh sắp thành lại bại.
Thiếu chút nữa lại bị thế tấn công áp đảo của anh làm cho Tư Đồ bị lạc phương hướng, âm thanh thanh thúy bình thường như vậy, giờ phút này nghe tới lại hết sức chói tay.
Một tay Tư Đồ từ trong túi lấy ra điện thoại di động, một tay kia đẩy đầu vai anh, ngăn cản anh gần thêm nữa.
Một tay Tư Đồ từ trong túi lấy ra điện thoại di động, một tay kia đẩy đầu vai anh, ngăn cản anh gần thêm nữa.
Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đôn
Nhưng bàn về hơi sức, cô không phải đối thủ của anh? Thời Chung dễ dàng liền đem tay cô vốn là chống đỡ trên vai anh, đem đến phía sau nắm chặt lại, mạnh mẽ mà lấn người đến, cũng tiếp tục hôn cô, cũng đang lúc này, anh thấy rõ tên tuổi người điện thoại cho cô.
Ánh mắt của anh nhanh chóng đen xuống.
Tư Đồ thành công nghe điện thoại.
" Tiệc bên này sắp kết thúc rồi, em bên kia như thế nào? Có muốn anh ghé qua đón em hay không?"
"Tôi đem địa chỉ gửi choa nh." Nhịp tim Tư Đồ vẫn dồn dập như cũ, nhưng cô đã có thể thật bình tĩnh vừa nhìn vào đôi mắt của Thời Chung trong, vừa hướng Thịnh Gia Ngôn đầu bên kia điện thoại di động, gằn từng chữ nói, "Chờ anh."
Tư Đồ trở lại khoang thuyền, mà chờ cô, là nghi vấn rối rít của mọi người, cùng với vì cô uống rượu tốt hơn.
"Em đã đi nơi nào? Tôi cũng đã uống bốn vòng rồi, những thứ này đều là chừa lại cho em. Lúc này em cũng không thể bị bỏ lỡ phía sau nha!"
Tư Đồ cười cười: "Yên tâm, một ly cũng sẽ không bỏ qua. . . . . ."
๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đôn
Nói qua liền nhận lấy một ly, vài hớp liền uống cạn sạch. Rượu cồn hỏa lạt lạt nhuận hầu, Tư Đồ cảm giác thân thể của mình rốt cuộc không giống như rớt vào hầm băng nữa, có dấu hiệu tiết trời nhanh chóng ấm lại.
Cô muốn đem cái cảm giác tỉnh táo chết tiệt này ném ra ngoài chín tầng mây đi, còn sợ làm không được sao? Uống say liền có thể đem nó quẳng đi . . . . . .
"Ngàn chén không say " như thế nào địch nổi? Tư Đồ lại uống đến nói cũng không thể nói kuuw loát được, nhưng vẫn còn nhớ đem địa chỉ nơi này gửi cho Thịnh Gia Ngôn.
Mê hoặc híp mắt, đưa màn ảnh di động tiến tới dưới mắt, ngón tay rốt cuộc run rẩy soạn ra mấy chữ. Tư Đồ còn đến không kịp nhìn mình có gửi tin nhắn đi thành công hay không, cả người liền vô lực, điện thoại di động trực tiếp rớt xuống đất.
Tư Đồ cứ như vậy cả người ngã xuống ghế salon, bất tri bất giác liền ngủ mất rồi. Nhưng kỳ thật cô ngủ cũng không được yên ổn, loáng thoáng còn có thể nghe động tĩnh chung quanh.
Chạm cốc, 喧 ồn ào, gọi rượu, ca hát, cụng ly. . . . . . Dần dần những âm thanh này cũng cách xa cô, hình như có người đem cô từ trên ghế salon bế lên, lúc này cô không kiên nhẫn tay vung, "Chát" một tiếng liền đập ở trên mặt đối phương.
Cô thật rất ít khi uống say như vậy, cúng rất ít người biết thật ra tửu lượng của cô rất kém, cộng thêm tâm tình không tốt, hôm nay mí mắt cũng không ở nổi, trực tiếp dựa vào về trên ghế sofa: "Cút. . . . . ."
Nghe vậy, Tôn bí thư bụm mặt, đặc biệt ủy khuất nhìn về phía Thời Chung đứng ở một bên.
Đã là sau nửa đêm rồi, rượu cục đã sớm kết thúc, trong khoang thuyền một mảnh tàn cuộc, người không uống sẽ phụ trách đưa người uống say về nhà, hiển nhiên giờ phút này—— Thời Chung liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên ghế sofa kia —— phải do anh phụ trách hộ tống rồi.
Trên mặt Thời Chung không có chút cảm xúc, chỉ bình tĩnh đối với Tôn bí thư nói: "Đánh cũng đánh, ôm cô ấy xuống thuyền, nhiều nhất má phải chịu một cái nữa."
Đây coi là an ủi sao? trong lòng Tôn bí thư chảy máu. Cắn răng một cái, thật cũng không chú ý an nguy má phải, khom người đem người phụ nữ này ôm lên, rời đi.
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Thời Chung sau đó đi ra khoang thuyền, cũng đang lúc này, chuông điện thoại di động từ sau lưng truyền đến âm thanh—— cái điện thoại rớt tại trên mặt thảm kia vẫn vang lên lại ngừng, ngừng lại vang.
Thời Chung vốn không chú ý tới, nhưng vừa đi lên một bậc thang, rốt cuộc không nhịn được chợt nhắm mắt lại, rất nhanh quay người trở lại bên sofa, nhặt lên điện thoại di động.
Đảo mắt liền đem điện thoại di động ném vào ly rượu còn có một nửa Whisky.
Tư Đồ là bị hương vị nước súc miệng lamg cho tỉnh lại.
Xác thực mà nói, chỉ là gọi về một nửa thần trí, một nửa kia còn ngâm mình ở trong rượu cồn không cách nào tự kềm chế.
Cũng không biết là người nào đang chăm sóc cô, có phải giống như năm trước, cô chăm sóc người thất tình rồi uống say, Thịnh Gia Ngôn, hay không? Cô ngồi dậy, dùng ly nước súc miệng, lại nhổ ra.
Cô còn nhớ rõ khi đó Thịnh Gia Ngôn say đến trực tiếp đem nước súc miệng uống vào, để cho cô hết sức luống cuống.
Tư Đồ cười , cô cùng Thịnh Gia Ngôn không giống nhau, ngoan ngoãn liền đem nước súc miệng phun ra, hơi ngửa đầu liền trở về trên giường ngủ. Mà giờ khắc này người chăm sóc của cô, cũng giống như năm đó cô chăm sóc cho Thịnh Gia Ngôn vậy, đã giúp cô cởi ra hai nút áo trên cùng, để cho cô dễ hô hấp.
Lúc ấy cô làm cách nào để cởi nút áo của Thịnh Gia Ngôn ra?
Hình như là chút kéo cô tới trên giường, điên cuồng hôn cô. . . . . .
Nhiều năm như vậy, Tư Đồ cũng ép buộc mình quên một màn kia, hiển nhiên lần này cô ép buộc coi như là thành công, trí nhớ về đêm đó, hôm nay đã mơ hồ không thể nhớ rõ ràng nữa. Duy chỉ có việc cô còn nhớ vô cùng rõ ràng , là Thịnh Gia Ngôn lúc ấy bật thốt lên "Bạch Vũ Tình", cùng lúc, chạm phải vết thương trên lưng cô, hoàn toàn tỉnh hồn lại, mặt gần như hoảng sợ. . . . . .
Năm đó Thịnh Gia Ngôn đột nhiên dừng lại, rốt cuộc là bởi vì ý thức được anh gọi sai tên rồi, hay là bởi vì thấy được vết thương đáng sợ của cô, Tư Đồ cũng không biết, chỉ là cô rất rõ ràng, vô luận là loại nguyên nhân nào, xét đến cùng, cũng bởi vì anh không thương cô. . . . . .
Ở trong tự điển của Thịnh Gia Ngôn, " Tư Đồ" có thể là bất cứ kẻ nào, duy chỉ có không thể là người yêu.
Tư Đồ cảm thấy khăn lông ấm đắp lên mặt của cô, việc này làm trong đầu cô vốn dần hiện ra gương mặt áy náy của Thịnh Gia Ngôn, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Cô nghe giọng nói giống như có một chút bất đắc dĩ đang hỏi cô, vừa giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Ngủ ở trên giường của anh, lại vì người đàn ông khác chảy nước mắt, Tư Đồ, em điên rồi. . . . . ."
Nếu như cô bây giờ còn có hơi sức nói chuyện, có lẽ cô sẽ cải chính người này: cô coi như thật không nhịn được chảy nước mắt, cũng không phải là vì Thịnh Gia Ngôn, mà là vì mình đã từng yêu Thịnh Gia Ngôn mà chảy nước mắt . . . . .
Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Thằng ngốc kia tức giận, đối với cái gì cũng còn ôm lấy ảo tưởng, không thực tế. . . . . .
Chăn phủ giường cầm đi, có người vì cô đắp chăn, hướng cô cúi thân xuống, ngón tay mang theo một tia cảm giác chán nản, xoa xoa hai bên thái dương cho cô.
Người nọ hình như cúi người càng thấp, có hơi thở lơ lửng ở môi cô, khoảng cách càng gần, hơi thở kia lại dời đến mi tâm của cô, khiêm tốn hôn vào nơi đó.
Tư Đồ từ từ mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau , Thời Chung sửng sốt một chút.
Chờ chờ, cũng không có đợi đến cô mở miệng, giọng của Thời Chung trong không khí khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Ngủ ngon. . . . . ."
Nói xong anh liền đứng thẳng người chuẩn bị rời đi.
Cô lại bắt lại cổ tay của anh.
"Thời Chung. . . . . ."
Cô nhẹ giọng kêu anh.
Thời Chung nghe, lại không biết có nên cười hay không: "Nếu như bây giờ em gọi là tên tuổi Thịnh Gia Ngôn, anh có thể thật sự sẽ không nhịn được mà giết chết em rồi ."
Nhưng lời kế tiếp của người phụ nữ này, so với gọi sai tên càng làm cho người ta tức giận ——
"Chúng ta về sau không cần gặp lại."
Cô nói xong thật bình tĩnh, căn bản làm cho người ta không phân biệt được đâu là lời nói thật đâu là lời nói do say rượu, phải trải qua suy tính thật lâu.
Thời Chung đứng ở nơi đó, không có lên tiếng, thân thể lại càng cứng ngắc.
"Mọi người một dạng, tới tay cũng sẽ không quý trọng, cho dù chúng ta ở chung một chỗ, một ngày nào đó anh sẽ rời đi, thay vì sau khi có được rồi lại mất đi, còn không bằng chưa từng có thì sẽ tốt hơn."
Thời Chung cười.
Cũng là cảm thấy thật hoang đường.
"Đây mới là nguyên nhân làm em luôn cự tuyệt anh? Cả đời không chiếm được, là có thể để cho anh cả đời nghĩ tới em?"
Cô không trả lời.
"Ý tưởng này rất thông minh, cũng rất ích kỷ." Anh giống như là đang khen cô, nhưng đột nhiên giọng nói lại một lần, "Chỉ là. . . . . ."
Cũng không biết là do cô trước buông lỏng tay ra, hay là anh trước giận dữ, một tay níu lấy cổ áo của cô. . . . . .
Thân thể của cô né tránh tay lợi hại của anh, bản năng co rúm lại. Trong lòng anh hiểu đúng lúc ngưng, thân lại cũng không tự giác đắm chìm, muốn ngừng mà không được.
"Vậy cũng phải chờ tôi nói mới được. . . . . ."
Nghe anh nói như vậy, Tư Đồ có chút sợ hãi, mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt của anh.
Anh cứ như vậy nhìn thẳng lại vào mắt cô, xé áo cô, "Xẹt ——" tiếng xé lụa, tàn khốc nhưng cũng nghe cảm động.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường:
Ngày nào đó, một đối với CP tham thảo một không năng lực, người ngoài chỉ vào trọng tâm chủ đề.
Cái lỗ tai lớn: ngươi thì không thể dịu dàng một chút sao? ( chỉ Nhất Chỉ, trong thùng rác kéo áo lót hư)
Thời Chung: không thể.
Cái lỗ tai lớn giận, xoay người một cái, đưa lưng với ngươi.
Thời Chung ôm chầm người khác âm thầm tức giận: từ lần đầu tiên anh biết ngay, em! Là thuộc tính giả bộ. Tôn Dao nói như thế nào ấy. . . . . . M thuộc tính?
diendanlequydon.com
——- tác giả mại manh tuyến phân cách —-