Edit: Thiên Kết
Anh muốn đem công việc người giúp đỡ của Thịnh Gia Ngôn hoàn toàn cướp lại hết……..
Như vậy cũng tốt, tốt nhất là làm cho Nhậm Tư Đồ cùng Thịnh Gia Ngôn cả hai cắt đứt mọi liên hệ…….
Nhậm Tư Đồ suy nghĩ như thế liền trở lại bình thường.
Nhưng Nhậm Tư Đồ cũng không có nghĩ đến tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, phía bên trong nhà không phải là Tôn Dao, cũng không phải là Tầm Tầm, mà là—
“Đã về?”
Tịnh Gia Ngôn dứng bên trong nhìn cô, giọng nói có chút lơ là, làm cho sắc mặt Nhậm Tư Đồ trở nên trắng nhợt.
Nhậm Tư Đồ đứng trấn định một lúc lâu mới đi tới thay giày: “Tại sao anh lại ở đây? Tôn Dao đâu?”
Thịnh Gia Ngôn chỉ trả lời thắc mắc thứ hai của cô: “Cô ấy ở trong phòng.”
Nhậm Tư Đồ không hề nhìn thấy bóng dáng của Tôn Dao nhưng lại nhìn thấy Tầm Tầm đang ngồi ăn ngấu nghiến một bàn đầy thức ăn.
Một bàn này chắc là do Thịnh Gia Ngôn nấu ra rồi, Tầm Tầm tối hôm qua còn mắng cho cô cùng Thịnh Gia Ngôn một trận thế nhưng bây giờ lại ngồi đây ăn say sưa ngon lành. Cậu bé thấy Nhậm Tư Đồ trở về thì liền hưng phấn mút lấy đầu ngón tay, cười goi Tôn Dao: “Mau đến đây nếm thử thức ăn chú Gia Ngôn nấu.”
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ bật cười, đi đến bên bàn ăn vỗ một cái vào gáy Tầm Tầm: “Tên vô tâm, con quên mất tối qua đã mắng mẹ cùng chú Thịnh Gia Ngôn?”
Tầm Tầm cười hắc hắc, để đũa xuống làm bộ dạng thành khẩn nói xin lỗi: “Sáng sớm nay tỉnh dậy chú Gia Ngôn cũng đã giải thích với con, là con hiểu lầm hai người.” Huống chi, bữa sáng và bữa trưa hôm nay đều là chú Gia Ngôn nấu cho con ăn, con sau này sẽ không bao giờ tức giận với hai người nữa.”
Cảm xúc của trẻ con đúng là vô định, Nhậm Tư Đồ cũng không quá để bụng, nhưng lời nói của Tầm Tầm lúc này lại làm cho cô cảm thấy có chút kinh ngạc, không khỏi ngiêng đầu nhìn về phía cửa phòng ăn nói: “Sáng sớm nay anh đã tới?”
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười cười không có trả lời, giữa hai hàng lông mày cất giấu sự mệt mỏi, xem ra cả đêm qua anh ta cũng không có ngủ. Ngay cả bộ đồ cũng là bộ đồ mặc từ ngày hôm qua.
Hoặc có thể anh ta không phải sáng sớm nay mới tới, mà là…….căn bản anh ta chưa có bỏ đi, ở đây đợi cô cả đêm?
Nhậm Tư Đồ bị suy nghĩ hoang đường của mình làm cho phải cười khổ. Tầm Tầm cũng không có phát hiện ra sự khác thường của cô, cắm đầu cắm cổ hỏi: “Đúng rồi, Nhậm Tư Đồ, sáng sớm nay không phải mẹ đi tìm chú chân dài rồi sao? Vậy rốt cuộc mẹ đã giải thích rõ ràng cho chú ấy chưa? Chú ấy tối hôm qua hẳn là rất tức giận.”
“Sáng sớm?” Nhậm Tư Đồ còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Cái gì mà sáng sớm?”
“Buổi sáng lúc con tỉnh dậy đã không thấy mẹ ở nhà, chú Gia Ngôn nói mẹ đi tìm chú chân dài để giải thích.” Tầm Tầm gấp gáp hỏi: “Vậy rốt cuộc mẹ với chú chân dài đã giải thích rõ ràng chưa?”
Nhậm Tư Đồ cả người cứng đờ gật đầu một cái.
Nghe được đáp án hài lòng Tầm Tầm liền buông lỏng tâm tư thấp thỏm của mình, tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Thịnh Gia Ngôn cũng làm ra bộ dạng không có gì hỏi Nhậm Tư Đồ: “Em có ăn cơm không?” Vừa muốn đi vào bếp bới cơm giúp cô.
Nhậm Tư Đồ căn bản không để ý trới việc trả lời câu hỏi của anh, cô nghi ngờ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh tại sao lại gạt Tầm Tầm?”
Thịnh Gia Ngôn chỉ cười mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh phải nói em đi theo người đàn ông khác, ngủ ở nhà hắn cả đêm không về?”
Giọng điệu của anh ta rõ ràng là trêu chọc, nhưng vì sao Nhậm Tư Đồ lại thấy trong mắt anh ta tràn ngập sự cô đơn?
Cái lạo tự mình đa tình làm cho Nhậm Tư Đồ hận không thể tự bạt tai bản thân mình hai cái. Vừa đúng lúc cô liếc thấy trên bàn ăn ngoài chén đũa của Tầm Tầm thì còn có một bộ đã được dùng qua—chắc là của Tôn Dao.
Xem ra khẩu vị của Tôn Dao hôm nay không tốt, cả chén cơm mà chỉ ăn có một ít.
Nhậm Tư Đồ như tìm được cây cỏ cứu vớt mạng mình liền hỏi Tầm Tầm: “Tôn Dao ở trong phòng mẹ sao?”
Tầm Tầm gật đầu nói: “Dì Tôn Dao hôm nay thật kỳ lạ, sáng sớm đã tắm rất nhiều lần rồi vậy mà vừa nãy ăn chưa đến một nửa chén cơm lại chạy đi tắm.”
Nhậm Tư Đồng trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Nhà trọ của Nhậm Tư Đồ cũng rất đơn giản gồm có hai phòng ngủ, Tầm Tầm ở một phòng còn cô cùng Tôn Dao ở một phòng. Hai người phụ nữ luôn luôn không có bí mật với nhau, nhưng hôm nay khi cô đi tới ngoài cửa phòng ngủ thì lại cảm thấy do dự, không biết có nên gõ cửa hay không?
Nhậm Tư Đồ đang do dự thì đột nhiên cửa phòng bị người mở ra.
Lúc Tôn Dao mở cửa ra nhìn cô như mất hồn, Nhậm Tư Đồ đứng ngoài cửa cũng bị cô xem như không thấy, cho đến khi bước ra ngoài suýt đụng trúng Nhậm Tư Đồ cô mới hoàn hồn lại. Cô giống như chú chim nhỏ sợ cành cong, hốt hoảng nhìn Nhậm Tư Đồ một cái.
Cái bộ dạng này của Tôn Dao thì Nhậm Tư Đồ đặc biệt không thấy xa lạ.
Lúc Nhậm Tư Đồ còn là bác sĩ thực tập thì đã mang Tôn Dao đến gặp vị tiền bối để chữa trị. Lúc đó Tôn Dao còn đang là một diễn viên không có danh tiếng, cô chỉ là diễn viên phụ trong cách bộ phim thậm chí chỉ là diễn viên đóng thế. Bởi vì một lần bị xâm phạm thân thể, Tôn Dao trở nên hoảng loạn, cô được giới thiệu đến phòng khám của Nhậm Tư Đồ đang thực tập để chữa trị. Tôn Dao ngày hôm nay chính là bộ dạng giống như ngày đó.
Nhưng nếu so với năm đó thì có lẽ bây giờ Tôn Dao đã bình tĩnh hơn rất nhiều, năm đó nếu như Tôn Dao có lỡ tiếp xúc thân mật với người khác giới dù chỉ một chút cô đều hận không thể đem cả bản thân ngâm mình vào bồn tắm đầy nước khử trùng, trên người sẽ chà xát đến thành bị thương.
Hôm nay……….cũng chỉ là tắm nhiều hơn một chút mà thân thể cũng chỉ có mấy vết đỏ mà thôi.
Nếu như là năm đó Nhậm Tư Đồ sẽ đứng trên phương diện bác sĩ để phân tích nội tâm của Tôn Dao, nhưng hôm nay cô cả hỏi cũng không nhẫn tâm hỏi, chỉ nhẹ nhàng: “Cậu……cùng Từ Kính…….” Thì không nói được thêm một lời nào nữa.
Tôn Dao nở nụ cười như đang chế giễu bản thân mình, hoặc là cô đang cố gắng đem mọi thứ trở nên nhẹ nhàng: “Vốn là đôi bên tình nguyện mà đột nhiên tớ lại phát hiện khuôn mặt đó rất giống với Từ Kính liền không khống chế được mà đánh anh ta. Chắc hiện tại anh ta vẫn đang wor trong bệnh viện khâu vết thương.”
Tôn Dao cố gắng gượng cười, Nhậm Tư Đồ là người thân cận nhất ở bên cạnh nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào để an ủi. Cô nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu vô lực: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ăn cơm, thức ăn cũng nguội rồi.”
Tôn Dao gật đầu một cái cùng Nhậm Tư Đồ đi về phái phòng ăn, nhưng không đi được hai bước liền dừng lại.
Tôn Dao quay đầu nhìn về phía Nhậm Tư Đồ, đối với cô mà lo lắng cũng không hề ít hơn: “Thiếu chút nữa tớ quên hỏi cậu, cậu và Thịnh Gia Ngôn tối hôm qua thế nào?”
Nhậm Tư Đồ căng thẳng trong lòng: “Cậu hỏi như thế là sao?”
“Từ sáng sớm h đã thấy Thịnh Gia NGôn giống như cả đêm đợi cậu, mặc dù anh ấy không có thừa nhận.”
“………………”
“………………”
Nhậm Tư Đồ trầm mặc một chút.
Cô nhớ lại câu nói của Thịnh Gia Ngôn: Đừng kết hôn với hắn……….
Có thể coi là nhớ lại, thì đã như thế nào? Nhậm Tư Đồ có chút gượng ép cười với Tôn Dao: “Đừng nhắc với tớ về những thứ này nữa, tớ không muốn ôm ấp những thứ không thiết thực nữa rồi.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng khi Nhậm Tư Đồ trở lại phòng ăn, vào phút chốc chạm mắt cùng Thịnh Gia Ngôn thì vẫn là không nhịn được, trong lòng chợt căng thẳng.
Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt nào có tích tụ khó khăn? Nào có không cam lòng? Nào có ẩn nhẫn? Nào có yêu?
Chỉ vẫn ôn hoà như ngọc, trước sau như một người bạn thân bình thường: "Hai người tới thật đúng lúc, Tầm Tầm vừa gặm xong miếng sườn cuối cùng đó."
Nhậm Tư Đồ ép mình nở nụ cười, ép tầm mắt của mình chuyển khỏi Thịnh Gia Ngôn, rút khăn giấy trong hộp giấy trên bàn đi tới lau miệng cho Tầm Tầm: "Con xem con đi, ăn thành mặt mèo rồi này."
Chỉ có ánh mắt của Tôn Dao vẫn băn khoăn giữa hai người, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi về chỗ ——
Hai người này luôn cho rằng "Không quấy rầy" mới phải với mình, đều lựa chọn thật tốt đối với đối phương.
Kỳ nghỉ tết âm lịch cứ thấm thoát trôi qua như vậy.
Trở lại thành phó B, có nghĩa là cuộc sống cũng mở sang một trang hoàn toàn mới.
Buổi trưa vừa đến giờ cơm, Nhậm Tư Đồ như cũ cùng Mạc Nhất Minh đến xếp hàng ở nhà ăn bệnh viện Phụ Chúc, nhưng mới xếp hàng được một nửa đã bị người "xách" đi.
Bị một người siết chặt lấy vai đi vài bước, Nhậm Tư Đồ mới từ kinh hoảng phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn, trông thấy gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Nhậm Tư Đồ ngược lại càng thêm kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"
Thời Chung mặc tây trang phẳng phiu chỉ cúi đầu nhìn cô một cái, mỉm cười nhạt nhẽo với cô, không hề nói gì, bàn tay vốn siết chặt trên vai cô tay cũng thuận thế trượt xuống đến ngang hông cô, cứ ôm hông cô như vậy, đi thẳng tới cái ghế trống duy nhất trong góc.
Sau khi ngồi xuống, anh mới mỉm cười giải thích: "Không hẹn em ăn trưa được, đành phải tự mình đi một chuyến tới đây thôi."
Nhậm Tư Đồ có chút phẫn nộ.
Tối hôm qua bọn họ theo Từ lão gia đi ôtô trở lại thành phố B, lúc ở trên xe quả thật có hẹn buổi trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm, nhưng đến mười một giờ cô cho điện cho anh hắn xác nhận nhà hàng lại là thư kí Tôn nghe thay, nói anh đang thị sát ở công trường bên ngoài, từ khu công trường chạy về trong thành phố tối thiểu cũng một giờ, không khỏi có chút vất vả, cô đành nhờ thư kí Tôn chuyển lời, hôm khác sẽ ăn trưa cùng nhau.
Chỉ là không ngờ...
Anh thật sự long đong mệt mỏi chạy về nhà cùng cô ăn ba món ăn một món canh?
Vả lại câu kia thật sự có chút không công bằng —— không phải là cô khó hẹn, mà là vị Thời tổng này quá bận rộn, cô nói muốn hôm khác cũng là vì tốt cho anh. Cũng không chờ Nhậm Tư Đồ biện giải cho mình một câu, đã nhìn thấy thư kí Tôn một mình bưng hai phần cơm trưa ở bên trong đám người phá vòng vây ra, bước nhanh đi về phía hai người bọn họ.
Thư kí Tôn đặt bữa trưa mà mình vừa khổ cực xếp hàng có được đặt lên bàn, ông chủ cực kỳ tàn ác liền phất tay một cái, miệng cũng không mở, ra hiệu cho cậu ta đi đi ——
Thư kí Tôn mệt mỏi, thê lương.
Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn bóng lưng ủ rũ của thư kí Tôn: "Anh cứ để cậu ấy đi vậy hả? Không để cậu ấy cùng ăn sao?"
Thời Chung cũng chỉ mỉm cười, một tay đưa đũa cho bạn gái ở đối diện, một tay lấy điện thoại đi động ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi ——
"Năm mới tăng lương cho cậu, xốc lại tinh thần cho tôi."
Chỉ trong chốc lát, bóng lưng vốn cực kỳ ủ rũ đột nhiên tràn đầy sức sống, thư kí Tôn cứ như vậy dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ, vui sướng bước ra khỏi nhà ăn.
Ăn trưa xong, Nhậm Tư Đồ biết mình sẽ bị Mạc Nhất Minh tìm tới cửa nghe nhiều chuyện, quả nhiên khi cô vừa tiễn Thời Chung xuống lầu trở lại phòng khám bệnh, còn chưa vào phòng làm việc của mình đã bị Mạc Nhất Minh bắt được ở hành lang.
Mạc Nhất Minh rất đơn giản mở màn nói: "Ai vậy?"
Nhậm Tư Đồ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Cái gì ‘ai vậy’ cơ?"
"Người ăn cơm cùng em buổi trưa ý. Tuấn tú lịch sự nha!" Mạc Nhất Minh đụng vai Nhậm Tư Đồ: "Vạn tuế ra hoa rồi hả?"
Vạn tuế ra hoa...
Bốn chữ này cũng không khiến Nhậm Tư Đồ phản ứng với anh ta, cô trực tiếp vòng qua.
Mạc Nhất Minh vẫn còn đứng tại chỗ chậc chậc cảm thán: "Gốc cây vạn tuế lớn của người này nở hoa rồi, gốc cây vạn tuế nhỏ của Tôn Dao chắc cũng không còn xa lắm?"
Chân Nhậm Tư Đồ không khỏi dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không chú ý đến anh ta, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
"Khó trách hai ngày trước anh gặp luật sư Thịnh một mình uống rượu giải sầu, anh còn tưởng rằng cậu ta đang phiền não chuyện bằng luật sư chứ, hóa ra là bởi vì em rơi vào lưới tình..."
Bước chân của Nhậm Tư Đồ hoàn toàn ngừng lại. Cô sửng sốt mấy giây, bỗng chốc quay đầu lại: "Cái gì?"
Mạc Nhất Minh bị nét mặt của cô dọa hơi chậm lại.
Sau đó mới liễm liễm thần trí, cho là cô đang hỏi chuyện uống rượu giải sầu liền hết lòng hồi tưởng lại cảnh tượng gặp luật sư Thịnh: "Anh tự hỏi, năm trước hai người luôn luôn cùng nhau trở về mừng năm mới, cùng nhau đi làm lại, thế nào lần này cậu ta lại về sớm hơn, còn chạy đi uống rượu..."
Nhậm Tư Đồ không nhịn được bước nhanh lại, đứng trước mặt Mạc Nhất Minh, cứng rắn ngắt lời anh: ".... Bằng luật sư là thế nào?"
Nhậm Tư Đồ một mình trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại rồi dựa lưng lên, ngây người hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện thoại đến hỏi văn phòng luật sư.
Trợ lý của Thịnh Gia Ngôn chỉ giải thích cho Nhậm Tư Đồ chút ít thì luật sư Lâm - cộng sự của văn phòng luật sư lại ngược lại, nhắc tới chuyện này còn có chút giận dữ ——
Cuối cùng, thì ra là Thịnh Gia Ngôn chọc phải người không nên dây vào.
Luật sư Lâm là học trưởng của Thịnh Gia Ngôn khi anh ở nước ngoài du học, có giao tình không tồi với Nhậm Tư Đồ, hôm nay chính là càng nói càng tiếc hận: "Không biết tại sao Gia Ngôn lại đẩy Tưởng công tử xuống tòa, còn đánh Tưởng công tử một trận, kết quả bị người của Tưởng gia thổi phồng lên, văn phòng luật sư bọn anh đã tích cực điều đình [], cũng tạm thời sắp xếp cho Gia Ngôn nghỉ, nhưng.... Tưởng công tử vẫn cắn chuyện này không tha, kiên trì muốn kiện Gia Ngôn, còn tố cáo đến hiệp hội luật sư. Nếu hắn thắng kiện, rất có thể Gia Ngôn Thật sẽ bị thu về và huỷ bằng luật sư."
[] Điều đình: Bàn bạc để đạt đến một sự thoả thuận nhằm giải quyết cuộc xung đột hay tranh chấp giữa các bên.
Nhậm Tư Đồ cảm giác cái tay cầm điện thoại đã cứng ngắc: "Nhưng... Thịnh Gia Ngôn căn bản là không đề cập tới chuyện này."
"Em cũng biết cá tính của cậu ấy rồi đấy, cái gì cũng giấu trong lòng không nói, chính là không muốn để người khác cho mình."