Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Chung vẫn một mực như trước: "Đây là vu hãm (vu cáo & hãm hại). Tôi không sai khiến cô ta làm người tình, lén ghi lại video bất nhã uy hiếp Lý cục. Tôi mua video bất nhã đó là bởi vì trong lúc dự thầu, công ty tôi biểu hiện rất tốt, nhưng Lý cục lại thiên vị, công ty tôi vẫn bị công ty xây dựng Lợi Đức chèn ép. Nếu không có Lý cục cản trở bên trong, toàn bộ quá trình đấu thầu sẽ trở nên công bằng."

Cuộc giằng co này kéo dài đến tận nửa đêm.

Thư kí Tôn về công ty xử lý vài chuyện khó giải quyết, còn là chuyện khó giải quyết gì, một chữ cậu ta cũng không dám nói với Nhậm Tư Đồ, chỉ còn Tiểu Từ ở lại chờ cùng hai cô gái. Cả ngày nay Nhậm Tư Đồ không có hạt cơm nào vào bụng, vệ sĩ của Từ Kính lại không dám lơ là Tôn Dao, vừa đến giờ đã đưa bữa ăn tối tới đây, phần ăn đủ cho khoảng năm người, tinh xảo đẹp đẽ, mặn chay kết hợp, đặt trên một cái bàn gấp đơn giản, đưa đến chỗ bọn họ, Tôn Dao cũng không còn hơi sức bày vẽ, ngoại lệ đón nhận ý tốt của vệ sĩ, nhưng Nhậm Tư Đồ chỉ uống được chút thức uống, không ăn được gì -- thật sự là nuốt không trôi.

Thấy bộ dạng ỉu xìu của cô, khuyên cô về nhà các loại cô cũng không nghe, Tôn Dao rất bất đắc dĩ: "Ăn không vô cũng cố mà ăn đi, bằng không chờ đến lúc Thời Chung ra ngoài, cậu nhất định sẽ chết đói."

nói xong liền lập tức đưa bát đũa đến trước mặt Nhậm Tư Đồ. cô miễn cưỡng nhận lấy, nhưng chỉ ăn vài miếng, liền không nhịn được buồn nôn.

Tôn Dao thấy cô nôn ọe, còn tưởng cô bị sặc, liền vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Nhậm Tư Đồ nhịn cơn buồn nôn xuống, khoát tay với Tôn Dao: "không sao." Nhưng vừa nói xong lại buồn nôn, Nhậm Tư Đồ vội vàng đặt bát đũa xuống chạy thẳng tới toilet.

Chờ Tôn Dao theo vào cô vừa nôn ọe xong, vẫn còn ghé vào bồn rửa tay. Cả ngày nay cô không ăn gì, cũng chẳng nôn ra được cái gì cả.

Tôn Dao rút mấy tờ khăn giấy qua, thuận tay vỗ lưng cho cô: "Lo lắng đến thế sao? Haiz..."

Nhậm Tư Đồ súc miệng đơn giản rồi lau miệng, ngước mắt nhìn gương mặt tái nhợt trong gương, không khỏi tức giận đến cắn răng nghiến lợi: "Anh ấy cái gì cũng không chịu nói cho mình biết, lần này về nhà mình nhất định sẽ phạt anh ấy quỳ trên phản giặt."

Tôn Dao không vạch trần sự khẩu thị tâm phi của cô, ngược lại còn phụ họa nói: "Có khi anh ta làm thế là vì không muốn để cậu lo lắng, quỳ hỏng mười tấm phản giặt là đủ rồi, đừng nhiều quá."

Lời cuối cùng chính là để chọc cười Nhậm Tư Đồ.

Đêm hôm nay, có rất nhiều người không ngủ.

Thẩm Thấm chính là một trong số đó.

cô nhận được thư mời hôn lễ, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ ra mình nên lấy thân phận gì đẻ tham dự. Cũng nhận được thư mời nhưng không tham dự còn có Tần lão gia tính khí nóng nảy, Thẩm Thấm liền cùng vợ của Tần lão gia đột nhiên làm một bữa tối rất thịnh soạn nịnh nọt ông cụ, chỉ vì sau bữa cơm này, ông có thể đồng ý đề nghị của Thẩm Thấm -- coi như không tham dự hôn lễ, nhưng vẫn sẽ gọi điện thoại chúc mừng một tiếng, dù sao cũng đám cưới của con trai mình, hai cha con cũng không nên căn quá.

Nhưng sau khi cơm nước no nê, dì Tầm mới chỉ cẩn thận nói ra một câu "Có muốn gọi điện thoại cho A Chung không?" thôi, Tần lão gia liền tức giận, vốn còn vui vẻ dọn dẹp bát đũa cùng Thẩm Thấm, bây giờ liền "bộp" một cái đặt bát đũa xuống bàn.

"Tôi đã nói tám trăm lần rồi! Nếu con dâu của tôi không phải Thẩm Thấm thì đừng mong nhận được lời chúc phúc của tôi!"

Dì Tần đành phải hậm hực im lặng.

Nhất thời Thẩm Thấm cũng trắng mặt.

Tần lão gia cảm thấy Thẩm Thấm như vậy, biết là cô đau lòng như lại không biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Thẩm Thấm, con là một cô gái tốt, là thằng nhóc kia không có phúc lấy được con.... Con đừng để trong lòng, hôm nào chú sẽ giới thiệu cho con một người tốt hơn nó, đáng tin hơn nó."

Thẩm Thấm cảm thấy nụ cười ngụy trang trên mặt mình rất chân thật, ít nhất Tần lão gia cũng cho rằng cô nghe lọt được những lời của ông, không khuyên cô nữa mà quay sang quở trách bạn già: "Sau này đừng có vạch áo cho người xem lưng!"

Có lẽ chỉ có chính cô mới biết được nụ cười mình cố để lộ ra ngoài rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ.

cô vốn còn muốn ngồi chơi cùng hai cụ, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay là ngày gì, liền cảm thấy như ngồi trên đống lửa, ngàn nhịn vạn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, viện cớ: "Chú, dì, buổi tối con còn có việc, con.... Xin phép đi trước."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio