Tầng dưới bệnh viện, đại sảnh đăng ký người qua kẻ lại.
Nguyễn Thanh Ngôn dừng bước, có người từ trong thang máy đằng kia gọi anh.
Anh nhìn theo hướng người gọi mình, là người duy nhất trong phòng bệnh có thái độ không tốt với anh - Cố Nhiên.
"Anh Nguyễn, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Tôi cũng thế."
Quán cà phê đối diện, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào.
Nguyễn Thanh Ngôn ngồi dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, ngón tay nhẹ nhàng cầm tách cà phê đưa lên miệng uống một hớp.
Người đàn ông vẻ mặt trầm tĩnh ở đối diện, trên gương mặt tràn ngập sự xa cách, đi thẳng vào vấn đề, "Anh Nguyễn, xin hỏi anh có ý gì với em gái tôi?"
Nguyễn Thanh Ngôn đặt tách cà phê xuống, thản nhiên nói, "Như anh thấy, tôi đối với cô ấy là thật lòng."
"Tôi tin chắc rằng anh cũng biết mắt của em gái tôi không nhìn thấy, đúng chứ?" Cố Nhiên nói tiếp, "Con bé từ nhỏ đã mạnh mẽ, nếu được rồi lại mất, nó thà là không cần. Tôi nói thế chắc anh hiểu?"
Nguyễn Thanh Ngôn đương nhiên biết ý nghĩa trong đó, trả lời đơn giản, "Tôi sẽ không để cô ấy mất đi, không bao giờ."
"Từng có một người đã thề thốt với tôi như thế, nhưng sau khi mắt con bé không nhìn thấy, anh ta cũng quên mất lời thề của mình." Cố Nhiên nhẹ nhàng nói, lại khiến cho Nguyễn Thanh Ngôn giật mình.
Anh không ngờ cô còn có một quá khứ, nếu không nghe được từ chính miệng Cố Nhiên.
Thấy vẻ mặt đối phương trầm xuống, ánh mắt Cố Nhiên rốt cục cũng hiện lên sự hài lòng, "Lần ấy đã để lại cho con bé một đả kích quá lớn, dường như khiến nó sụp đổ. Việc mà một người anh trai có thể làm cho con bé không nhiều, nhưng ở phương diện kết bạn, tôi nhất định phải can thiệp, hy vọng cậu có thể hiểu cho tôi."
"Hai tình huống này không giống nhau." Nguyễn Thanh Ngôn bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định nhìn người trước mặt, "Lúc tôi quen cô ấy, tôi đã biết cô ấy không nhìn thấy, tương lai tôi cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy vì chuyện này. Tôi khác với cái người mà anh nhắc đến kia."
"Thật ra không phải khác nhau hoàn toàn." Cố Nhiên nói, "Tiểu Chi nhà chúng tôi là một đứa rất cẩn thận, khó mà giao hết tấm lòng mình cho người khác. Đặc biệt sau khi không nhìn thấy, trong thế giới tối đen ấy, người con bé tin tưởng lại càng ít."
"Cho nên?"
"Tôi biết sầu riêng là anh bảo nó ăn." Cố Nhiên đột nhiên chuyển sang chuyện sầu riêng, "Con bé bình thường không dễ bị người bán hàng nói mấy câu thì đồng ý. Con bé mà thích gì thì khó có ai thay đổi được. Đương nhiên, tôi biết chuyện này là chuyện ngoài ý muốn nên sẽ không vì thế mà trách cậu."
"Tôi hiểu ý anh." Nguyễn Thanh Ngôn cuối cùng cũng hiểu được đầu mối từ trong mấy lời vòng vo này, "Anh không sợ tôi phụ cô ấy, mà sợ cô ấy sẽ động lòng với tôi, đúng không?"
Cố Nhiên không nói gì, lúc đặt tách cà phê xuống tạo nên một tiếng vang.
"Thật ra anh không cần dắt tôi đi lòng vòng nãy giờ." Nguyễn Thanh Ngôn nhớ tới dáng vẻ của Cố Sương Chi, bỗng nhiên nở nụ cười, "Em gái anh trực tiếp hơn anh nhiều, vài ba câu đã từ chối tôi."
"Con bé từ chối cậu?" Cố Nhiên kinh ngạc.
"Đúng vậy." Nguyễn Thanh Ngôn khẽ cười, "Tôi biết cô ấy có nút thắt khó cởi, nhưng dù có bao lâu tôi cũng chờ cô ấy."
Cố Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn còn lo lắng, "Cậu làm gì để tôi có thể tin tưởng cậu? Con bé do tôi che chở từ nhỏ đến giờ, mấy chuyện này, tôi quan tâm còn nhiều hơn ba mẹ bọn tôi."
"Anh Cố, tôi nghĩ anh căng thẳng quá rồi, Tiểu Chi trưởng thành hơn anh tưởng, anh đừng lúc nào cũng nghĩ cô ấy là cô bé tổn thương vì tình yêu lúc trước." Nguyễn Thanh Ngôn nhẹ nhàng nói, "Cô ấy có sự lựa chọn cho mối tình tiếp theo là chuyện bình thường, dù không có tôi thì cũng sẽ có người khác xuất hiện. Ba mẹ rồi sẽ già, anh trai sớm muộn gì cũng có gia đình riêng của mình. Lúc đấy cô ấy phải làm sao? Anh muốn cô ấy lúc nào cũng dựa vào ba mẹ, hay cả đời dựa dẫm vào anh trai chị dâu của mình?"
Rõ ràng là anh tới ra oai phủ đầu với Nguyễn Thanh Ngôn, nhưng Cố Nhiên cảm thấy, sao lại trở thành Nguyễn Thanh Ngôn khai thông tâm lý cho mình thế này?
Lời của Nguyễn Thanh Ngôn vô cùng chính xác.
Dù Cố Nhiên muốn bảo vệ em mình, nhưng lại có nhiều cái rất bất tiện với cô.
Đến lúc đó cô phải làm sao? Cô mạnh mẽ như thế, gặp khó khăn, sẽ nói với ba mẹ già, với gia đình anh trai hay không?
Cố Nhiên thở dài, cười nói, "Anh Nguyễn, xin hỏi anh làm nghề gì?"
"Nhiếp ảnh gia."
"Oh... Nhiếp ảnh gia à." Không giống như mình nghĩ, Cố Nhiên hơi đăm chiêu gật đầu, "Nếu em gái tôi chưa chấp nhận cậu, vậy tôi không nhiều lời nữa, chuyện hôm nay cám ơn anh."
"Không có gì, quả thật là tôi sai trước, đáng lẽ tôi phải xin lỗi mọi người."
Hai người ngại ngùng nói chuyện mội hồi rồi chia tay nhau.
Sau khi về nhà, Nguyễn Thanh Ngôn và Lông Xám cùng nhau ăn tối.
Con ngáo kia lắng nghe tiếng động trên bàn ăn, lúc nào cũng có hứng thú với thức ăn trong chén của anh.
"Đừng ăn trong bát mà còn nhìn trong nồi." Tay anh ấn đầu nó quay về chén thức ăn cho chó, "Mày mà ăn đồ của tao sẽ bị tiêu chảy, mày muốn tao một ngày vô bệnh viện lần hả?"
"..." Lông Xám vô tội tỏ vẻ không hiểu.
Trong đầu Nguyễn Thanh Ngôn bây giờ đều là những lời Cố Nhiên vô tình nhắc đến người kia, kẻ khốn nạn bỏ rơi cô, làm cô đau khổ.
Lúc tính tiền Cố Nhiên vô tình tiết lộ cho anh biết: người đó sắp kết hôn, Tiểu Chi đã đồng ý tham dự hôn lễ.
Sau đó còn nói địa điểm thời gian cụ thể cho anh biết, đúng là kì lạ.
Lúc rửa chén, anh không yên lòng, nghĩ lại cái câu tự mình nói kia -- "Cũng giống như con người, không thử sao biết có hợp hay không?"
Cô nghe lời anh thử, sau đó bị dị ứng phải nhập viện.
Nghĩ đến đây, cảm xúc áy náy trong lòng anh cứ xôn xao không dứt. Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đối với Cố Sương Chi, anh chính là miếng sầu riêng khiến cô bị dị ứng.
Định xin lỗi trước mặt cô, nhưng nửa đường thì bị anh của cô "mời" ra ngoài.
Mọi chuyện quá bất ngờ, bây giờ anh rất muốn nói chuyện với cô.
Lúc đang rối rắm thì điện thoại vang lên, không ngờ cô lại gọi cho anh.
"Vừa nãy ở phòng bệnh, thái độ của anh em không tốt lắm, mẹ em bảo em xin lỗi anh." Giọng nói của Cố Sương Chi có vẻ khỏe hơn buổi chiều.
"Người nên xin lỗi phải là anh mới đúng, anh không nên ép em ăn sầu riêng mà em không thích."
"Không ai ép được em cả." Cố Sương Chi lạnh nhạt đáp, "Là do em muốn ăn thôi."
"..." Nguyễn Thanh Ngôn lần đầu tiên thấy không nói lại cô, "Người nhà em đâu? Có ở bên cạnh không?"
"Em bảo mẹ xuống lầu ăn cơm rồi, còn anh em thì đưa bạn gái về." Cô nhẹ giọng nói, "Làm sao bây giờ?"
"Làm sao cái gì?"
"Hình như bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta, hỏi em một đống câu về anh."
Khóe môi Nguyễn Thanh Ngôn hiện lên nụ cười, "Vậy sao lúc vừa mới tỉnh em lại gọi tên anh?"
"Chúng ta đi ăn với nhau, ngửi nước hoa cùng nhau, em nghĩ anh cũng bị ngất như em."
"Đơn giản thế à?"
"Chứ sao?"
"Không..." Anh bị cô nói không giải thích lại được, "Không hiểu lầm, thì tốt rồi."
Vế sau anh nói rất nhỏ, như cố ý không để cô nghe.
Vốn dĩ tiếp đãi bạn gái của anh đến nhà, kết quả bận bịu cả ngày ở bệnh viện.
Thái độ Lục Thiến rất nhiệt tình, không để ý việc này, ngược lại giúp đỡ không ít, được mẹ Cố khen rất nhiều.
Ngày hôm sau Cố Sương Chi mới được xuất viện, liền nhiều chuyện với Cố Nhiên, "Tối qua em nghe ba mẹ nói chuyện, bảo sẽ gặp ba mẹ Lục Thiến đó! Bọn anh sắp kết hôn hả?"
"Làm gì mà nhanh thế?" Cố Nhiên dở khóc dở cười, "Bọn họ rảnh quá nên tìm chuyện để làm thôi."
"Em thấy có nhanh đâu, anh lớn rồi mà." Cố Sương Chi mong mỏi, "Hôn lễ sẽ làm ở đâu? Bắc Kinh hay Thượng Hải? Hay làm hai nơi luôn?"
Cố Nhiên ngồi xuống giường Cố Sương Chi, không thèm để ý đến suy nghĩ lung tung của cô, lấy gối lót phía sau lưng cho cô, "Em nghĩ sao, cũng muốn anh mau kết hôn hả?"
"Đương nhiên rồi." Cô mỉm cười, gật đầu "Anh kết hôn nhanh đi, sinh cháu cho em chơi."
"Bản thân mình là trẻ con mà còn đòi chơi." Cố Nhiên gõ đầu cô, giọng nói trầm xuống, "Sau khi anh lấy vợ, sẽ không chăm sóc em thường xuyên được."
"Em có thể chăm sóc bản thân mình."
"Em chăm sóc bản thân?" Cố Sương Chi cười sang sảng, "Chăm sóc đến nỗi nhập viện?"
"Hừ." Cô giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại thổn thức.
Từ trước đến giờ cô lớn lên trong sự bảo bọc của Cố Nhiên, sẽ có một ngày, anh sẽ gặp được một người mà mình muốn bảo bọc cả đời, Cố Sương Chi có chút mất mát. Người anh mỗi khi cô làm sai chuyện gì cũng đều thay cô che chắn, người mà lắng nghe tất cả niềm vui lẫn nỗi buồn của cô một cách vô điều kiện, người từ lúc cô bi bô tập nói đã luôn cưng chiều cô như một nàng công chúa, rốt cục anh cũng phải bắt đầu một cuộc sống của riêng mình.
Cố Sương Chi im lặng thở dài, ngón tay vô thức cuộn cuộn mái tóc.
"Anh hỏi em, Nguyễn Thanh Ngôn là sao thế?"
Nhắc tới Nguyễn Thanh Ngôn, vẻ mặt Cố Sương Chi không được tự nhiên, "Em nói rồi, chỉ là bạn thôi."
"Đừng giỡn với anh, anh đâu có ngốc." Giọng anh vô cùng khẳng định, "Cậu ta rất thích em đúng không?"
Cố Sương Chi đầu hàng, đành phải thành thật với anh, "Anh ấy từng nói thích em...”
"Còn em?"
"Em... không biết,"
"Thích? Không thích?" Cố Nhiên cười như không cười, "Không phải em lúc nào cũng có chủ kiến sao? Hay là, lúc cậu ta tỏ tình đã dọa em sợ, run rẩy đẩy cậu ta ra rồi trốn về nhà. Sau khi tỉnh táo lại hối hận, bắt đầu rối rắm: làm sao đây làm sao đây, sao anh ấy không đến hỏi mình? Anh ấy sẽ không vì vậy mà từ bỏ chứ? Aiz, không có bậc thang đi xuống, không mở miệng được, ngại quá đi..."
Rốt cục vẫn là anh trai ruột của mình, một hơi đã hiểu thấu tâm tư kiêu ngạo của em gái. Cố Sương Chi mới ra viện tức giận đến nỗi lấy gối đập anh, hai anh em ầm ĩ trong phòng cả buổi mới yên tĩnh lại.
Cố Sương Chi cẩn thận thăm dò, "Anh, anh thấy anh ấy thế nào?"
"Bình thường thôi."
Tim cô chậm lại nửa nhịp, lại nghe Cố Nhiên nói tiếp, "Là anh trai thì nhìn ai cũng không thuận mắt."
"Cái này thì đúng." Cố Sương Chi nhõng nhẽo trên tay anh trai, "Anh ấy đương nhiên không tốt bằng anh rồi"
"Con nhóc này."
Anh đương nhiên biết tâm tư của em gái, miệng ngọt như đường là có âm mưu. Nghĩ trước nghĩ sau, % là vì người họ Nguyễn kia.
Bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ, em gái nay đã lớn, có người trong lòng rồi, anh trai còn có thể làm gì cho em đây.